Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 56: Con mẹ nó, cái đậu má nó thế nào là niềm vui bất ngờ!



Tôi cũng chỉ nói vậy, chơi trò lạt mềm buộc chặt, làm bộ làm tịch.

Trên thực tế, đi du lịch cùng Lương Trác là một chuyện rất sung sướng. Anh ấy chẳng khác gì cẩm nang sống. Tôi chẳng phải bận tâm điều gì, anh ấy có thể sắp xếp thật tốt mọi thứ.

Giống như chặng về của chúng tôi, nếu theo kế hoạch ban đầu của tôi thì chắc chắn sẽ về theo tuyến đường cũ. Thế nhưng Lương Trác đã lập ra một lộ trình mới cho tôi, trên đường về chúng tôi còn chơi được thêm hai ngày.

Tôi vô cùng vui vẻ. Lương Trác dẫn tôi đi khám phá những cảnh đẹp và nhiều niềm vui bất ngờ mà tôi chẳng thể nào ngờ tới.

Thế nhưng, con người tôi trước giờ luôn không đủ phóng khoáng. Ngoại trừ lần dũng cảm đàm phán điều kiện với sếp ra thì những lúc khác tôi luôn rất hay sợ sệt.

Vậy nên, khi chúng tôi càng ngày càng với gần cuộc sống vốn dĩ, tôi lại càng lúc càng thấp thỏm.

Hẳn là có rất nhiều người cũng có tâm trạng như vậy. Đi du lịch bên ngoài cũng giống như tới một thế giới song song khác, bạn có thể giả vờ là một bản thân hoàn toàn mới. Tất cả những gì xảy ra ở thế giới song song ấy đều không mang trở lại cuộc sống ban đầu, nếu không khả năng cao ảo tưởng sẽ tan biến.

Tôi bắt đầu thấy bất an, luôn có cảm giác bản thân đã quá liều lĩnh. Còn Lương Trác thì vẫn như cũ đắm chìm trong niềm vui, dường như chẳng hề có chút phiền não nào.

Thế nhưng khi chăm chú nhìn anh ấy, tôi lại nghĩ tới lần anh ấy dẫn tôi tới gặp “Lương Tiểu Thụ”. Một người có thể một mình trồng một cây con giữa núi rừng, mỗi năm đều tới nói chuyện với cây thì chắc hẳn sâu bên trong ẩn giấu rất nhiều cảm xúc. Anh ấy không thể không có chút phiền não nào, chẳng qua anh ấy rất giỏi giấu chúng.

Nghĩ tới đây, tôi lại cảm thấy Lương Trác thật đáng thương. Anh ấy đối xử với tôi tốt như vậy mà tôi vẫn còn suy nghĩ sau khi về có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không.

“Em lại đang suy nghĩ gì thế?”

Hôm nay là ngày cuối cùng chính thức trong chuyến du lịch của chúng tôi. Hai người chúng tôi hiện đã ở sân bay chờ lên máy bay.

Lần này, không có nhóc thối nào đổ cà phê lên người tôi, cũng không có ai giẫm giày của tôi.

Chúng tôi cầm giấy xác nhận kết quả xét nghiệm âm tính trong vòng 24 tiếng, đeo khẩu trang N95 siêu cấp bí. Giữa hai ghế ngồi có một vị trí trống, đặt chậu lan chi của tôi.

Tất cả đều đâu vào đấy, theo đúng quy củ.

Tôi đáp: “Em đang tiếc nuối kỳ nghỉ tuyệt vời sắp kết thúc rồi.”

Lương Trác vươn tay, muốn nắm lấy tay tôi.

Sân bay lúc này tấp nập người qua lại, nhưng vì đã qua tuần lễ vàng mùng 1/10 nên cũng không còn đông đúc như lúc mới đến.

Tôi nhìn bàn tay vươn qua của Lương Trác, đột nhiên tự hỏi chính mình: Sau khi trở về, liệu tôi còn có thể nắm tay anh ấy đi trên đường lớn mà không lo ngại điều gì nữa không?Trong kỳ nghỉ này, tại thành phố chẳng có ai quen biết, chúng tôi đã nắm tay và ôm nhau không chút dè dặt, vậy sau khi trở về thì sao?

Lúc nắm lấy tay Lương Trác, tôi bỗng chợt có cảm giác hụt hẫng vì chuyện cổ tích sắp tan biến, tất cả lại trở về với hiện thực.

Có lẽ cảm xúc có thể truyền qua lòng bàn tay. Khi tay hai chúng tôi nắm lấy nhau, Lương Trác nói với tôi: “Em đừng buồn.”

Tôi nhìn về phía anh ấy. Bỗng anh ấy đứng lên, đi tới trước mặt tôi. Tôi đang ngồi trên ghế còn anh ấy đứng trước tôi. Khi tôi ngẩng lên nhìn anh ấy đầy khó hiểu, anh ấy đã cúi người, đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Hai chúng tôi cách nhau lớp khẩu trang dày cộm, miệng thật ra cũng không chạm vào nhau. Thế nhưng trong giây phút đó, tôi cảm thấy lãng mạn vô cùng.

Mọi nỗi bất an của tôi đều đã được “nụ hôn gió” này xoa dịu. Lương Trác quả đúng là bậc thầy yêu đương!

Thông báo sân bay vang lên, anh ấy mỉm cười với tôi. Khi Lương Trác cười, đôi mắt anh ấy vô cùng quyến rũ. Không biết người khác thế nào chứ tôi thì không thể nào chống cự lại nụ cười của trai đẹp.

Anh ấy bảo: “Đi nào, lên máy bay thôi.”

Anh ấy định kéo tôi đứng dậy, nhưng tôi hơi dùng sức, lôi anh ấy trở lại.

Anh ấy nhìn tôi khó hiểu: “Sao vậy?”

“Em hỏi anh điều này.” Tôi nói: “Còn hai tiếng nữa là chúng ta sẽ hạ cánh trở về với cuộc sống vốn dĩ, kỳ nghỉ hoang đường này sắp sửa kết thúc rồi. Thế giới sau khi trở về sẽ chẳng còn cầu nhỏ, nước chảy, chẳng còn thuyền ô bồng, chẳng còn ánh hoàng hôn cả đời khó quên. Ở nơi đó xe cộ đông đúc, người qua người lại, màu mè sặc sỡ, khiến con người ta rối mắt. Em chỉ là một người cực kỳ cực kỳ bình thường trong thế giới rộng lớn không thấy nổi điểm cuối này, không đẹp trai tới mức nhìn qua là không quên, không thông minh tới mức không ai sánh bằng, cũng chẳng có tiền, chẳng có nhà, chẳng có xe, chỉ có độc bồn lan chi anh tặng.”

Tôi nhìn Lương Trác, nói: “Tất cả những điều tốt đẹp, lãng mạn được thể hiện trong kỳ nghỉ này đều chỉ vì chúng ta đang đi du lịch. Một khi hiệu ứng cầu treo bị phá vỡ, anh sẽ nhận ra em vốn chẳng đặc biệt tới vậy.”

Lương Trác hơi cau mày, nhẹ giọng hỏi tôi: “Tống Huyền, em muốn nói điều gì?”

Tôi cảm thấy tim mình như thắt lại. Tôi muốn nói gì nhỉ?

“Em muốn nói rằng, em trước giờ luôn không phải người hoàn hảo như trong tưởng tượng của anh. Anh sẽ phát hiện ra em có đầy khuyết điểm. Sau khi trở về cuộc sống hàng ngày, anh sẽ dần dần thất vọng về em.” Tôi chỉnh lại khẩu trang. Khoé miệng đằng sau lớp khẩu trang đã trễ xuống thành một dấu ngoặc.

Lương Trác quay người lại, nhìn thẳng vào tôi, hỏi: “Ý em là em muốn vào thời điểm kết thúc chuyến đi cũng đồng thời kết thúc mối quan hệ của hai chúng ta?”

Dường như toàn bộ hơi lạnh ở sân bay đều tập trung trong giọng nói của anh ấy. Khi tôi ngẩng lên, trông thấy yết hầu của anh ấy hơi run rẩy.

Nhìn tiếp lên trên, lông mày Lương Trác đang nhíu chặt, ánh mắt sâu hun hút, đôi mắt…

Tôi không dám nhìn thẳng.

Tôi nói: “Em không muốn.”

Tôi nói: “Em sợ anh muốn.”

Tôi hình như nghe thấy tiếng Lương Trác tháo khẩu trang. Tôi chắc chắn nghe thấy tiếng anh ấy cười khẽ.

Anh ấy ngồi xuống trước mặt tôi, bên cạnh chân tôi, nói với tôi bằng chất giọng giống như đang dỗ dành một đứa trẻ khó chiều đang cáu kỉnh: “Trước tiên, em chưa từng tồn tại trong tưởng tượng của anh.”

“Hả?”

“Anh chưa từng tưởng tượng gì về em cả.” Lương Trác nói: “Con người anh rất thực tế, không muốn bất cứ điều gì mang tính hư ảo. Anh thấy em như nào thì chấp nhận em như thế. Dáng vẻ của em mà anh đã chấp nhận cũng là dáng vẻ mà anh thích.”

Tôi nhìn anh ấy chăm chú, nghe anh ấy nói tiếp: “Thế nhưng anh thật sự không ngờ cái đầu này của em lại suy nghĩ nhiều như vậy.”

Anh ấy nói với tôi: “Đương nhiên anh biết rõ tất cả những điều trong chuyến du lịch đều khác xa cuộc sống thực tế. Anh sống nhiều hơn em hai năm, đã chứng kiến những xe cộ tấp nập, người qua người lại nhiều hơn em hai năm, bản thân anh cũng sống một cuộc sống bình thường.”

Anh ấy chỉnh lại khẩu trang cho tôi, nói tiếp: “Anh biết cuộc sống chẳng bao giờ lãng mạn đến vậy cả, nó ngập tràn mùi khói xe ô tô. Thế nhưng điều ấy có liên quan gì tới chúng ta chứ? Em cảm thấy kỳ nghỉ này, chuyến du lịch này thực hoang đường, không thật chút nào. Thế nhưng em phải biết rằng, nó rất thật đối với anh. Đây là cái bẫy chân thật mà anh đã lên kế hoạch tỉ mỉ để dụ em sa bẫy. Anh biết chính xác mình đang làm gì, cũng biết chính xác những điều chúng ta sẽ phải đối mặt, vậy nên em đừng nghi ngờ.”

Anh ấy nhét chậu lan chi vào trong lòng tôi, nói: “Em đừng nghi ngờ. Anh thật lòng thích em.”

Hai tay tôi ôm chậu lan chi, bị anh ấy choàng tay qua cổ kéo đi như một đứa ngốc. Thế nhưng thầy giáo Lương ở bên cạnh lại bình thản nói với tôi: “Về việc cuộc sống sau này sẽ như nào thì để sau hẵng bàn nhé. Chỉ cần chúng ta thích nhau thì không nên chia tay.”

Anh ấy nói xong thì ngừng lại trong thoáng chốc, quay sang hỏi tôi: “Em thích anh chứ?”

Tôi ngơ ngác gật đầu: “À… Ừm.”

Lương Trác bật cười: “Vậy còn lo lắng cái khỉ gì nữa.”

Anh này sao lại nói tục như vậy? Thầy giáo có được phép như thế không?

Tôi bị anh ấy dẫn dắt tới mức gần như khập khiễng, mơ mơ màng màng theo anh ấy lên máy bay.

Tôi ngồi trên máy bay, vẫn ôm chậu lan chi trong lòng.

Nữ tiếp viên kêu tôi lúc cất cánh để chậu lan chi xuống bên chân, ôm như vậy sẽ rất nguy hiểm.

Tôi gật đầu, bảo được, không thành vấn đề.

Trong lúc đầu tôi vẫn còn toàn là những lời vừa rồi của Lương Trác, máy bay đã bắt đầu lăn bánh.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, dần dần, dần dần, tàu bay nghiêng về phía bầu trời.

Chúng tôi bay về hướng những đám mây, tạm biệt vùng đất này, tạm biệt kỷ nghỉ ngắn ngủi nhưng mộng mơ này, tạm biệt những trải nghiệm về chốn thiên đường đầy hoang đường này, điều duy nhất không phải tạm biệt là người tôi đã phải lòng trong kỳ nghỉ này.

Ngay khi chúng tôi lao vào giữa tầng mây, tôi ngoắc lấy ngón tay Lương Trác, nói: “Sau khi hạ cánh, chúng ta tới chỗ anh trước hay tới chỗ em trước? Tới chỗ em trước nhé. Cất đồ đạc rồi đi ăn. Gần khu nhà em có một quán mì ngon lắm, em dẫn anh đi nếm thử.”

Lương Trác nhìn tôi mỉm cười. Tại khoảnh khắc này, tôi bỗng nhận ra giấc mộng cổ tích chẳng hề tan biến, nó chỉ chuyển cảnh để rồi tiếp tục kể tiếp.

Chờ tới khi chúng tôi hạ cánh, thành phố ấy không có cầu nhỏ, nước chảy, không có thuyền ô bồng, không có ánh hoàng hôn cả đời khó quên. Thế nhưng nó lại có con đường tôi ngày ngày đi qua, có bức tường ghi lại sự thay đổi chiều cao của tôi. Ngoài ra còn có những món ăn ngon như đậu phụ thối, cá hấp, lẩu que cay, cùng chiếc giường đôi mà tôi vẫn luôn để trống một nửa, đang chờ một người tới lấp đầy.

Kỳ nghỉ hoang đường cứ vậy mà kết thúc nhưng một câu chuyện mới lại sắp sửa bắt đầu.

Mai tôi còn phải hẹn gặp Dư Hoan. Tôi muốn hôn Lương Trác trong tiếng gào thét suy sụp của cậu ta, sau đó tuyên bố đây là bạn trai của tôi.

Tôi muốn để tên nhóc chưa được trông thấy thế giới kia biết con mẹ nó, cái đậu má nó thế nào là niềm vui bất ngờ!.: END:.