Kỳ Nghỉ Hoang Đường

Chương 62: Ngoại truyện 1.6



Dư Hoan rất đau khổ, đau khổ tới nỗi dùng tới năm phút đồng hồ để rặn được ra ba giọt nước mắt. Với tư cách bạn thân, lúc này tôi chắc chắn phải an ủi cậu ta.

“Thoải mái đi nào.” Tôi nói: “Có lẽ mày với anh chàng huấn luyện viên đó đơn giản là không có duyên với nhau. Hai người như vậy, không gặp có khi lại lời chúc phúc tốt đẹp nhất dành cho đôi bên.”

Dư Hoan ném sang một ánh mắt hình lưỡi dao vô cùng sắc nhọn nhưng mức độ sát thương đối với tôi là bằng không.

Cậu ta nói: “Tống Huyền, mày nói miệng suông thì dễ rồi. Mày chưa từng được trải nghiệm sự mạnh mẽ của huấn luyện viên thể hình, mày vĩnh viễn không hiểu đâu.”

Vừa nghe xong câu này, tôi lập tức nhận ra hàm ý bên trong – Cậu ta đã trải nghiệm rồi!

Ngay khi tôi đang tò mò muốn đàm đạo chuyên sâu cùng Dư Hoan về việc rốt cuộc huấn luyện viên thể hình mạnh mẽ tới mức nào, Lương Trác kéo tôi ra phía sau.

Nửa giây sau đó, Lương Trác nói với Dư Hoan: “Em đừng gieo mấy suy nghĩ kỳ quặc vào đầu Tống Huyền, em ấy trong sáng lắm.”

Tôi?

Trong sáng?

Diễn đó!

Tôi vểnh tai, hi vọng giây tiếp theo Dư Hoan có thể làm ngược lại lời anh họ cậu ta, miêu tả một cách sống động cho tôi biết huấn luyện viên thể hình mạnh mẽ như thế nào.

Thế nhưng, Dư Hoan lại im lặng. Cậu ta im lặng nhìn Lương Trác. Tôi biết, cậu ta không nhịn nổi nữa rồi.

“Quý anh Lương này.” Dư Hoan bỗng trở nên nghiêm túc: “Không làm hoen ố suy nghĩ của cậu bạn trai trong sáng của anh cũng được thôi nhưng em có điều kiện.”

Được lắm, lại bắt đầu rồi.

Không hổ danh bạn thân của tôi.

Thực tế chứng minh, mọi suy nghĩ của Dư Hoan đều viết hết trên mặt cậu ta. Không chỉ tôi, ngay cả Lương Trác cũng biết tên nhóc này đang nghĩ gì.

Không đợi Dư Hoan nói ra yêu cầu của mình, Lương Trác đã tỏ rõ thái độ: “Không vấn đề, sang tuần anh sẽ dẫn em tới phòng gym của cậu ta.”

“No, no, no!” Dư Hoan lắc ngón tay qua lại, sau đó lắc đầu: “Tuần sau không được. Em không cho phép chuyện yêu đương của em diễn ra muộn hơn hai người quá nhiều.”

Cậu ta tuyên bố bằng chất giọng trầm bổng: “Ngày mai. Mai mấy giờ phòng gym mở cửa? Em muốn là người đầu tiên bước vào.”

Tôi ló đầu ra từ phía sau Lương Trác: “Nếu mày nóng ruột đến vậy thì lát chúng ta đi luôn.”

Xem đi, tôi tốt bụng biết bao, quan tâm đ ến hạnh phúc của bạn thân.

Công đức tĩnh lũy đời sau dùng cũng không hết nổi.

Kết quả, Dư Hoan lại từ chối: “Không được. Phải cho tao một tối để chuẩn bị.”

Tôi thấy khó hiểu: “Chuẩn bị gì cơ?”

Dư Hoan cười khẽ, ghé tới nói nhỏ: “Tao phải chăm sóc đặc biệt cho mông, để dùng cặp mông vểnh của ta quyến rũ anh ấy.”

Cậu ta vừa dứt lời, Lương Trác đã bịt miệng cậu ta lại.

Lương Trác: “Đã nói rồi cơ mà. Tống Huyền rất trong sáng.”

Dư Hoan đảo mắt, tôi biết cậu ta đang nghĩ gì.

Trên thực tế, tôi cũng rất muốn bác bỏ kết luận vô căn cứ “Tống Huyền rất trong sáng” này, thế nhưng khi nhìn về phía Lương Trác, bắt gặp đôi mắt đong đầy yêu thương của anh ấy, tôi quyết định tàn thành với kết luận của anh ấy.

“Đúng rồi, em rất trong sáng.” Tôi mỉm cười với anh ấy. Tôi là cậu bạn trai trong sáng nhất trần đời của Lương Trác.

Sau khi biết được mối quan hệ giữa tôi và Lương Trác, trạng thái tinh thần của Dư Hoan không được ổn định cho lắm.

Bọn tôi đã ăn đã uống, cũng đã nói chuyện, cần hứa gì với cậu ta thì cũng đã hứa rồi. Dư Hoan lúc thì mắng sa sả tôi với Lương Trác không ra gì, lúc lại ảo tưởng về cuộc gặp gỡ ngày mai cùng huấn luyện viên với ánh mắt hau háu.

Tôi rất lo lắng, hỏi Lương Trác: “Hay dẫn nó tới bệnh viện kiểm tra?”

Dư Hoan cắt ngang lời tôi: “Anh họ, cậu bạn kia của anh tên gì thế?”

“Châu Khải.”

“Tên rất hay.” Dư Hoan đã hoàn toàn mất trí: “Nghe rất lạnh lùng vô tình.”

Cậu ta lấy điện thoại ra, nhắn tin cho tôi:「Là kiểu người sẽ hung hăng đè tao lên giường phang tới chết mời ngừng đó!」

Tôi đọc xong tin nhắn, ngước mắt lên nhìn cậu ta.

Hai má Dư Hoan đỏ hây hây. Tôi biết, cậu ta lại bắt đầu ảo tưởng rồi.

“Thế nhưng tao nghe người ta bảo huấn luyện thể hình đều toàn trai hư.” Tôi cảm thấy vẫn nên nhắc nhở Dư Hoan: “Mày đứng chìm đắm quá.”

“Trong đời ai chẳng phải gặp vài tên cặn bã!” Dư Hoan nói: “Cái kiểu tình đầu đã muốn an ổn lâu dài như mày quá nhạt nhẽo.”

Thứ lập luận rất chi là thần kỳ.

Tôi uống một ly nước chanh lớn, cảm thấy tên này thật sự điên rồi.

Ba người chúng tôi nói chuyện tới khi trời gần tối, chủ yếu là Dư Hoan hỏi han Lương Trác về thông tin của anh chàng huấn luyện thể hình tên Châu Khải kia.

Tuổi tác, sở thích, thích kiểu con trai như nào.

Lúc tạm biệt, Dư Hoan nghiêm túc hỏi: “Hai người cảm thấy mai sau khi gặp anh ấy thì em nên mở thẻ tập trị giá bao nhiêu mới thể hiện được tấm lòng của mình?”

Tôi thật sự không nhịn nổi nữa, cốc đầu cậu ta rồi bảo: “Có phải bị đổ nước vào trong này không vậy? Một tuần không gặp đã chập mạch rồi?”

Ngược lại, Lương Trác nghiêm túc trả lời cậu ta: “Em yên tâm. Anh đã bảo nó mai sẽ dẫn bạn tới rồi, không cần mất công mở thẻ nó vẫn sẽ phục vụ em tận tình.”

Hai má của Dư Hoan lại ửng đỏ một lần nữa. Cậu ta hớn hở nói: “Phục vụ! Anh ấy chuẩn bị phục vụ em như nào?”

Lương Trác ho khẽ: “Em muốn cậu ta phục vụ em thế nào?”

Giây phút này tôi cảm thấy cái người tên Châu Khải kia có chút đáng thương. Chúng tôi chưa từng gặp mặt nhưng trong lòng tôi, anh ta hệt như vừa phải bán nghệ vừa phải bán thân trong âm mưu của hai kẻ xấu xa này.

Đợi sau khi chúng tôi tiễn Dư Hoan về, tôi hỏi Lương Trác: “Anh chắc chắn không vấn đề gì chứ? Tuy Dư Hoan có hơi điên nhưng dù sao nó cũng là bạn thân của em.”

Hẳn là Lương Trác nhận ra sự lo lắng của tôi. Anh ấy mỉm cười, khoác vai tôi và bảo: “Em yên tâm. Dư Hoan là em họ anh, anh sẽ không làm hại nó. Châu Khải rất được, hơn nữa cậu ta cũng nhớ nhung Dư Hoan từ lâu rồi.”