Kỵ Sĩ Hành Trình

Chương 56: Thanh tỉnh



Một khắc trước, Locke nhìn thấy chính là mây mù ở đỉnh núi, vực sâu dưới núi và ánh mắt băng lãnh của tên binh sĩ giáp đỏ thẫm.

Sau một khắc, Locke thấy được mấy bụi cây cối mọc đột ngột ở giữa vách núi, nhưng hắn rơi xuống với tốc độ quá nhanh, căn bản là không kịp bắt lấy, chỉ có thể duỗi ra bàn tay tràn đầy tiếc nuối. Mặc dù bị gió lạnh thổi cho không thể mở mắt, nhưng Locke vẫn là kiên định nhìn xem phía dưới, hắn chuẩn bị trực diện tử vong. Một cái đầm sâu màu xanh sẫm? Đại não Locke còn chưa kịp phản ứng, tiếng "Ầm!" vang lên. Lực trùng to lớn khiến Locke mất đi ý thức.

Không biết sau thời gian bao lâu, Locke giống như đến một nơi tràn ngập hắc ám, hắn không nhớ rõ tại sao mình lại đến nơi này, cũng không biết rõ nơi này là chỗ nào, thậm chí Locke cũng quên chính mình là ai. Locke mờ mịt đi tới, chạy, nhìn quanh,... giống như là một con rối không có tư duy, máy móc làm ra một chút hành vi mà chính hắn cũng không hiểu rõ.

Có lẽ cả một đời này cũng đều trôi qua như thế? Trong lúc chết lặng, Locke đột nhiên có một cỗ tư duy, sau đó một trận đau đớn ập đến, khiến Locke thanh tỉnh một chút, càng ngày càng đau, càng ngày càng đau. Rốt cục, nơi hắc ám này giống như có một cánh cửa mở ra, ánh sáng từ bên ngoài tiến vào.

Sau khi Locke tỉnh lại, cảnh tượng đầu tiên đập vào mi mắt hắn chính là một cái càng mơ hồ to lớn, hắn cố vẫy vẫy đầu, để cho mình thanh tỉnh thêm, một sinh vật màu xám có diện mạo kỳ quái có đôi mắt lồi ra, có tám chân, hai càng di chuyển theo kiểu bò ngang đang đứng ở trước mặt hắn, sinh vật kỳ quái này đang dùng cái càng lớn hơn của nó gắt gao kẹp lấy cánh tay Locke. Sau khi lấy lại ý thức, Locke cuối cùng cũng biết cảm giác đau đớn của mình truyền đến từ đâu.

Sinh vật kỳ quái này có kích thước không lớn, chỉ lớn chừng bàn tay, nhưng sức lực của nó lại không nhỏ, nó kẹp rách cánh tay Locke, khiến cánh tay vốn đã có vết thương chằng chịt của Locke nhiều thêm một vết thương mới. Không sai, trạng thái lúc này của Locke rất kém cỏi, từ đầu đến chân, không có một chỗ hoàn hảo, khắp nơi đều vết thương và máu ứ đọng do va chạm vào cây cối, chỗ ngực càng là có một cỗ cảm giác rất khó chịu.

Locke dùng tay phải kéo xuống sinh vật đang kẹp vào tay trái mình, trong nháy mắt cái kìm của sinh vật kia rời đi cánh tay Locke, trên cánh tay Locke có một tia máu phun ra.

"Mẹ nó!" Locke chửi bới, dùng tay phải nắm lấy sinh vật kia hung hăng đánh vào một khối đá bên cạnh.

Xác ngoài của sinh vật này rất cứng rắn, sau khi va chạm với góc cạnh bén nhọn của tảng đá, trên lưng nó chỉ xuất hiện một vết xước màu trắng.

Thấy sinh vật này tiếp tục giương nanh múa vuốt, Locke nổi giận, "Ầm! Ầm! Ầm!" Không biết hắn đã đập bao nhiêu lần, cuối cùng vỏ lưng của sinh vật kỳ quái kia cũng nát, lộ ra đám thịt màu trắng bên trong, huyết tương màu vàng cũng chảy ra từ trong cơ thể nó, Locke thấy tám chân của nó mở ra, rồi không có động tĩnh, tiện tay ném nó sang bên cạnh.

Lúc này Locke mới lấy lại tinh thần, quan sát xung quanh. Đây là một hồ nước nhỏ màu xanh sẫm, chung quanh là một mảnh bãi cát màu trắng, ngoại trừ Locke và sinh vật vừa mới bị hắn đập chết kia, thì không còn một vật sống nào khác. Phía trên hồ nước là một vách núi rất cao, không nhìn thấy cuối. Những phương hướng còn lại thì là rừng rậm xanh biếc rất yên tĩnh.

Ta là ai? Locke suy nghĩ. Locke? Đúng, ta tên là Locke. Ta làm sao lại ở đây? Tên binh sĩ giáp đỏ thẫm, Carl đại thúc cụt tay, binh sĩ giáp đỏ bị đâm xuyên yết hầu, Klein, Dahl tử vong, Zoro chạy trốn, cuối cùng là vực sâu vạn trượng... Những cảnh tương này lướt qua trong đầu Locke, hắn cuối cùng cũng nhớ ra hết thảy.

Vừa mới điên cuồng nện sinh vật kỳ lạ kia khiến bây giờ Locke cảm thấy cơ thể mình như tan ra thành từng mảnh, toàn thân đau nhức khó nhịn. Locke nhìn tình trạng của mình một chút, toàn thân có vết thương lớn lớn bé bé không thể đếm hết, da thịt lăn lộn, vết máu phủ kín toàn thân, nhìn xem thật dọa người. Nơi nghiêm trọng nhất hẳn là ngực, có thể là do lúc hắn rơi xuống nện vào cái hồ này, ngực tiếp nhận đại bộ phận lực xung kích, nơi đó luôn có một loại cảm giác khó chịu khiến Locke vốn đã đau nhức khó nhịn càng thêm khó chịu, giống như sắp chết.

Áo giáp nửa người của hắn đã tan ra thành từng mảnh, chỉ để lại vài miếng miếng sắt còn treo ở trên người, biểu hiện nó đã từng tồn tại. Thanh kiếm của Locke cũng không còn bên hông, không biết rớt ở nơi nào. Quần áo cũng bị rách tung tóe, rất giống một đống vải rách treo ở trên người Locke.

Locke mới vừa đứng lên, còn chưa đứng vững, đau đớn kịch liệt ở toàn thân đã truyền đến, khiến hắn kém chút thì té ngã, vết thương trên người cũng chậm rãi có máu tươi chảy ra.

Coi như hiện tại ta còn sống, đoán chừng cũng sống không được bao lâu, Locke nghĩ thầm.

Cách đó không xa, trên mặt hồ có một bóng người màu trắng xuất hiện ở khóe mắt Locke, Locke quay đầu nhìn lại, đúng, làm sao lại đem cô công chúa kia quên đi. Không sai, bóng trắng trên mặt hồ chính là Angelina cùng hắn rớt xuống vách núi, lúc này nàng đang lẳng lặng trôi nổi ở trên mặt hồ.

Locke là sĩ quan tầng dưới chót xuất thân bình dân cho nên phản ứng đầu tiên của hắn chính là đi qua cứu nàng, đây chính là công chúa a, con gái của Quốc Vương Faustin vĩ đại.

Lúc nhỏ, Locke mò cá bắt tôm trong con sông bên cạnh thôn rất nhiều lần, cho nên hắn cũng biết bơi. Hắn kéo lấy thân thể mỏi mệt, đau nhức, nhảy xuống nước, hướng vị trí của Angelina bơi qua.

Đây là nước gì? Lúc đầu, cảm giác đau nhức ở toàn thân còn nằm trong phạm vi chịu đựng của Locke, nhưng sau hắn tiến vào trong nước, cảm giác đau nhức này lại tăng thêm nhiều lần, giống như sát muối vào miệng vết thương khiến Locke kém chút thì ngất đi. Trong quá trình bơi lội, một chút nước hồ tiến vào trong miệng Locke, Locke cuối cùng cũng biết rõ vì sao lại như vậy, nước trong hồ này chính là nước mặn.

Sau khi bơi tới gần Angelina, Locke dùng một tay nắm lấy Angelina, một tay khác liều mạng vùng vẫy, hướng bên bờ bơi đi.

Sau khi lên bờ, Locke đem Angelina kéo tới bên cạnh, sau đó thân thể hắn lập tức giống như tan ra thành từng mảnh, hắn ngã ngồi tại trên bờ cát, thở phì phò.

Lúc này hẳn là giữa trưa, ánh mặt trời xuyên thấu qua khe hở trong rừng cây, soi vào trên mặt Locke. Locke liếm liếm bờ môi khô quắt, lúc này hắn vừa khát vùa đói, tăng thêm vừa mới uống một hớp nước hồ mặn mặn, khiến yết hầu Locke hết sức khó chịu, giống như ngẹn một miếng sắt trong đó.

Locke nhìn xung quanh, một chút vật sống cũng không có, lấy đâu ra đồ vật lấp vào bụng của hắn. Hắn ngửa mặt ngã xuống, tay chân mở ra, chuẩn bị nghênh đón tử vong. Nơi này không có nước, không có đồ ăn, tăng thêm trên người hắn có vết thương chằng chịt, không có một chút sức lực, đơn giản chính là tuyệt cảnh trong tuyệt cảnh.

Lúc này tâm tình Locke rất bình tĩnh, bởi vì hắn cảm thấy mình đã sớm phải chết, lúc tên binh sĩ giáp đỏ thẫm đuổi giết hắn, lúc hắn nhảy xuống vực, hắn nên chết rồi. Ánh mặt trời xuyên thấu qua rừng cây chiếu vào trên mặt Locke, biểu lộ của Locke rất lạnh nhạt.

Không đúng! Locke giống như nhớ ra cái gì đó, khiến cho trong lúc kiệt lực, hắn vẫn cố gắng ngồi dậy, nhìn về phía sinh vật kỳ lạ bị hắn đập chết vừa rồi. Ở giữa đám giáp xác vỡ vụn, là thịt đám trắng nõn và nước tương màu vàng, ở trong mắt Locke, những thứ này rất mê người.

Locke giãy dụa đứng lên, tập tễnh đi qua, nhấc lên thi thể của sinh vật kia, rồi đi trở về. Sau khi ngồi xuống dựa vào Angelina, Locke liếm môi, không kịp chờ đợi đem miệng tiến gần đến thi thể của sinh vật giáp xác trong tay, đầu tiên là nhẹ nhàng cắn vào đám thịt màu trắng, chất thịt rất trơn mềm, hắn lại liếm liếm nước tương màu vàng xung quanh giáp xác, hương vị có chút chát chát, nhưng Locke không thèm để ý, thậm chí chút nước vàng chát chát này cho Locke một loại cảm giác như uống nước suối thơm ngọt. Chỉ có tí thịt còn chưa đủ một lòng bàn tay, nhưng Locke lại nhấm nháp giống như ăn tiệc.

Về phần thứ này có thể ăn được hay không, có độc hay không, đã không tại trong phạm vi cân nhắc của Locke. Trong mấy năm tòng quân này, không có thứ gì mà hắn chưa ăn qua, cho dù rết, nhện,… hắn cũng nướng lên nếm qua, thậm chí còn đối với việc ăn các loại côn trùng này có một chút tâm đắc.

Thịt và lượng nước mà sinh vật kỳ quái này cống hiến ra rất có hạn, trải qua lúc ban đầu nhấm nháp, Locke chỉ ăn hai miếng đã hết hơn một nửa, lúc định đem phần còn lại xử lý nốt, Locke thấy được Angelina nắm hôn mê bất tỉnh bên cạnh.

Đây hình như là một vị công chúa, Locke nghĩ thầm. Còn chưa biết mình có sống sót được ở nơi này hay không đâu, quản nhiều như vậy làm gì, ý niệm này hiện lên trong đầu Locke, hắn đang do dự có nên đem chút ít đồ ăn trong tay chia cho vị công chúa này hay không.

Lúc này Angelina lẳng lặng nằm bên cạnh Locke, trải qua nước hồ rửa sạch, khuôn mặt trắng tinh của Angelina hiện ra ở trước mặt Locke, quần áo cũng bị nước thấm ướt, lộ ra vóc dáng có lồi có lõm, như là một vị Thiên Sứ điềm tĩnh.

Locke nhướng mày, đem đồ ăn còn sót trong tay dưa đến bên miệng Angelina, lòng hắn trở nên mềm nhũn.

Bởi vì Angelina vẫn còn đang hôn mê, quá trình cho ăn rất gian nan, không ít thịt bị kẹt tại giữa hàm răng của Angelina, không bị nàng nuốt xuống, cũng may còn có một chút nước. Trong hôn mê, Angelina giống như cũng cảm nhận được tầm quan trọng lượng nước này, thân thể tự nhiên uống xong nước tương màu vàng của sinh vật kì quái kia, ngay cả đám thịt trắng đang kẹt trong miệng cũng bị nàng nuốt xuống.

Về phần nước tương màu vàng kia là máu hay là óc của sinh vật kỳ lạ kia thì Locke không quan tâm, Angelina đang hôn mê thì đương nhiên là cũng không rõ ràng. Chuyện khiến Locke lúng túng xảy ra, có thể là do Angelina quá khát, sau khi uống xong chất lỏng bên trong giáp xác, đầu lưỡi của nàng vậy mà đuổi theo, mút vào ngón tay mà Locke nắm lấy giáp xác, đem chút nước trên đó cũng hút vào trong miệng.

Locke đỏ bừng cả mặt, vội vàng đem ngón tay từ trong miệng Angelina rút ra, "Ba", thanh âm rút ra vang lên khiến nội tâm Locke rung động.

Sau khi tranh thủ thời gian đem những ý nghĩ loạn thất bát tao trong lòng ném ra ngoài, Locke tiện tay ném xuống giáp xác trong tay. Sinh vật kỳ lạ kia chỉ còn lại một tấm giáp xác hơi mỏng để chứng minh mình từng tồn tại, những thứ khác đều tiến vào trong bụng Locke và Angelina. Locke không kén ăn, ngoại trừ những chỗ giáp xác quá cứng rắn ăn không vô, bao quát xương sụn và nội tạng đều bị hắn nuốt xuống. Nếu không phải Locke còn chưa khôi phục sức lực, cái càng của sinh vật này lại quá cứng, thì hắn cũng muốn đem đôi càng đã từng kẹp hắn đập ra xem có ăn được không.

Sau khi Locke nghỉ ngơi một hồi, đám thịt của sinh vật kia đoán chừng cũng bị hắn tiêu hóa, hắn rốt cục có một tia sức lực, nếu mình còn chưa có chết thì phải tranh thủ sống sót, Locke nghĩ như vậy. Nơi này không có khả năng chỉ có một con sinh vật kỳ lạ kia, thư này có nhiều chân như vậy, hẳn là giống như con rết và con nhện, ưa thích sống ở nơi âm u.

Locke đứng lên đi hướng một tảng đá cách hắn gần nhất, gần đây đều là hạt cát, căn bản không có nơi âm u, hắn cảm thấy dưới tảng đá này hẳn là có niềm vui bất ngờ.

p/s: Hôm nay nhà mất điện, mình thức khuya làm cho các bạn đọc đây. Nhớ tim, thả cảm xúc và đề cử ủng hộ mình.
— QUẢNG CÁO —