Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 108



“Hóa ra là như vậy.” Morgan phu nhân tán dóc cùng hai người vài câu, đột nhiên nghĩ tới điều gì liền hỏi,“Bệ hạ, không bao lâu nữa chúng ta sẽ khai chiến với người Saxon sao?”

Arthur gật gật đầu, đôi mắt màu tím tràn đầy tự tin:“Sẽ nhanh thôi, chúng ta sẽ đuổi hoàn toàn người Saxon ra khỏi lãnh thổ England, kế tiếp, sẽ là La Mã .”

Morgan phu nhân lo lắng nhìn hắn:“Bệ hạ, đệ đệ của ta, ngươi cũng phải ngàn vàn cẩn thận. Vạn nhất ngươi có – sơ xuất……”

“Yên tâm đi, tỷ tỷ,” Arthur vỗ vỗ vương giả chi kiếm đeo bên hông,“Chỉ cần có vỏ kiếm bảo vệ, bất luận kẻ nào cũng không có khả năng chạm tới ta.”

“Thần kỳ như vậy sao?” Morgan phu nhân hiển nhiên tỏ vẻ hoài nghi với chuyện này.

“Đương nhiên, tỷ tỷ. Trong mấy trận chiến lần trước, tỷ có thấy ta bị thương lần nào không?” Arthur cười cười,“Không cần lo lắng cho ta.”

Morgan phu nhân thở phào nhẹ nhỏm:“Vậy ta đây an tâm rồi. Nói như vậy, ngươi phải bảo vệ kiếm của mình cho thật cẩn thận, ngàn vạn lần không được để mất.”

“Bệ hạ, bệ hạ!” Tiếng Khải truyền đến cách đó không xa cắt đứt câu nói của Morgan phu nhân, mới sáng sớm hắn đã vội vã truyền tin đến, không giấu nổi vẻ vui sướng,“Bệ hạ, lại có kỵ sĩ mới!”

“Cũng không phải là lần đầu tiên có kỵ sĩ mới đến. Có gì kinh ngạc.” Lâm Linh rất bình tĩnh liếc mắt nhìn hắn.

Khải lắc đầu, vẻ mặt lộ lên nét Bà Tám “Hai vị kỵ sĩ lần này tới, là người chỉ có một cánh tay trái nha.”

“Chẳng lẽ huynh có hai cánh tay trái sao?” Arthur cười lạnh.

“Ý ta là hắn chỉ có một cánh tay, tay còn lại đã bị chặt đứt!” Khải vội vàng giải thích, kéo Lâm Linh “Còn không mau xem tý đi!”

“Được rồi được rồi, tôi cũng muốn đi xem thử hiệp sĩ một tay!” Lòng hiếu kỳ của Lâm Linh nổi lên, muốn xem thử rốt cuộc kỵ sĩ này là một người như thế nào.

“Chờ chút.” Arthur đứng dậy,“Vậy đưa hai kỵ sĩ tới bàn tròn trước đi, ta sẽ theo sau. Còn Lâm Linh, nàng đi cùng ta qua đó.”

Đến lúc Arthur và Lâm Linh tới chỗ bàn tròn, nơi đây và được vây quanh không ít kỵ sĩ. Mà hai vị kỵ sĩ mới tới cũng đang đứng bên cạnh chỗ của mình, chờ quốc vương triệu kiến.

Lâm Linh liếc mắt liền nhận ra được vị kỵ sĩ một tay kia, hắn thoạt hình trông mới hai mươi mấy tuổi, đầu tóc ngọn gàng màu trà, dung mạo tuấn tú, ánh mắt lạnh nhạt, từng cái giơ tay nhấc chân đều mang theo vẻ tiêu sái không chê vào đâu.

Phía sau lưng ghế hắn, có một cái tên màu vàng chậm rãi hiện lên.

“Bối Để Uy Nhĩ.” Lâm Linh đọc nhẩm một lần tên này. Cảm xúc giữa người với người rất kỳ lạ, có người chỉ cần nói chuyện qua đã mang lại cảm giác thân thiết cho ngươi, mà có những người cho dù có cười tươi như thế nào, cũng không mang lại cảm giác thân thiện cho ngươi được.

Vị kỵ sĩ Bối Để Uy Nhĩ này, chính là loại người trước.

Mà một vị kỵ sĩ trẻ tuổi khác lại có đôi mắt màu lam, rõ ràng là mang một nụ cười vô cùng rạng rỡ, nhưng Lâm Linh luôn có cảm giác không thân thiện mấy.

Perth. Nàng cũng nhìn thấy hàng chữ to sau lưng ghế của hắn.

Arthur vẫn tỏ vẻ hoan nghênh đối với bọn họ. Bọn kỵ sĩ bắt đầu nhiệt liệt đứng dậy thảo luận. Cái bàn lớn như vậy mà lại phải nghe ý kiến của mỗi người, thực đúng là mệt mỏi. Cho nên từng vị kỵ sĩ ráng gân cổ lên mà rống thật to, thực hỗn loạn.

Lâm Linh vuốt cằm, đứng một bên suy nghĩ xem có nên mang – loa đến hay không……

Mùa xuân cũng sắp qua, Arthur nhận được tin tức người Saxon có động tĩnh. Bọn kỵ sĩ Camelot cũng hiểu. Chiến tranh, sắp nổ ra rồi.

Trước khi rời đi không lâu, Lâm Linh vẫn không quên đưa cho Mordred một số ý tưởng để hắn có thể giết thời gian.

“Cái này rất đơn giản, ai cũng có thể làm được.” Mordred xem thử bản vẽ, dùng ngón tay viết vào lòng bàn tay nàng.

“Cậu thấy cái này đơn giản vậy thôi, nhưng bên trong lại khá phức tạp, ở đất nước chúng tôi, có rất nhiều thanh thiếu niên rất thích chơi trò này, còn có thể thay bằng việc đi bộ, còn có thể thi thố với nhau nữa đấy. Tôi cam đoan với cậu rằng cậu sẽ vô cùng thích thú với nó.”

Tay nghề của Mordred làm cái này cũng khá nhanh, trừ việc không tìm được nguyên liệu nên chỉ có thể dùng gỗ để thay thế, cơ hồ mọi thứ đều y như đúc.

“Oa, Tiểu Mord, cậu thật lợi hại a!” Lâm Linh cầm món đồ lên nhìn, trong lòng âm thầm đắc ý, ván trượt cuối cùng cũng được phát minh ra!

“Lại đây, tôi dạy cậu cách chơi!” Nàng hăng hái bừng bừng chỉ thị. Nhớ lúc hồi còn tiểu học, nàng được mệnh danh là ván trượt nữ vương a, chỉ là sau khi lên trung học, sách vở và bài tập trở nên nặng nề, khiến nàng cũng dần quên đi tài nghệ của mình.

Mordred nửa tin nửa ngờ chơi thử vài cái, mặc dù vẫn cố cẩn thận nhưng vẫn liên tục ngã. Nhưng nhờ có sự cổ vũ của Lâm Linh, hơn nữa còn có thiên tư hơn người của bản thân, hắn rất nhanh đã nghiệm ra được sự vui thú của trò này. Lúc hai người chơi cao hứng nhất, cũng là lúc mấy bang kỵ sĩ đi ngang qua, mọi người đều tỏ vẻ vô cùng tò mò với cảnh này.

Lâm Linh đắc ý diễn lần nữa cho bọn hắn nhìn, thuận tiện mở rộng một ít hoạt động thể xác và tinh thần.

Chỉ là, vui quá hóa buồn, có những thứ cho dù là kỹ nghệ lâu nắm cũng có thể xảy ra án mạng. Lâm Linh đã nhanh chóng nhận ra được điểm này.

Lúc này ở bên kia vương cung, Arthur và Lancelot đang bày binh bố trận với bọn kỵ sĩ, đột nhiên Khải quýnh quáng vọt lên, vội vội vàng vàng báo cáo sự tình phía dưới cầu thang, Lâm Linh bị giẫm phải một cái gì đó té dập đầu xuống, đồng thời đó còn là dưới chân bọn kỵ sĩ đang xem náo nhiệt.

Arthur vừa nghe thấy thế thì biến sắc, lập tức đứng dậy vội vã chạy tới hiện trường.

Vừa tới nơi, hắn đã thấy nguyên tảng đá đè lên ng một người, đột nhiên có cảm giác muốn rút thanh kiếm bên hông ra chém xuống.

Đương nhiên cũng muốn chặt luôn cái cô ngốc kia. Quốc vương bệ hạ tự nói bản thân. Được rồi, cái cổ ngốc kia đâu?

“Bệ hạ, Tiểu Linh hoàn hảo không việc gì.” Lancelot đã nhanh tay lẹ mắt mò Lâm Linh ra từ trong đống hổ lốn. May mà phía dưới có đệm lót chân nên nàng không bị tổn thương chút nào, chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi thôi.

Nhưng đối với Lâm Linh lúc này mà nói, thứ còn đáng sợ hơn cả thân thể bị thương, chính là vẻ mặt bà mẹ kế của Arthur khiến nàng cảm thấy vô cùng hãi hùng khiếp vía.

Hắn chậm rãi đi tới, đầu tiên là nhìn lướt qua toàn thân nàng, sau khi xác nhận là nàng không bị thương thì thở phảo nhẹ nhõm một hơi. Thấy vẻ mặt đáng thương cùng mái tóc rối bù của nàng, hắn vẫn không giận nổi. Nhưng khi hắn thấy cái tấm gì đó kỳ quái thì lửa giận lại lập tức nổi lên.

“Lâm Linh, nàng đi theo ta.” Hắn kiềm chế tức giận trầm giọng nói.

Lâm Linh thầm kêu không ổn, không tự giác nhích về phía nguời Lancelot. Khí tức đè nén thật lớn a, điều này làm nàng nhớ tới lão ba gia trưởng của mình sau mỗi lần bị như thế này.

“Bệ hạ, Tiểu Linh nàng cũng không cố ý, hơn nữa nàng cũng bị kinh……” Lancelot cố nói đỡ vài câu cho Lâm Linh.

“Không nghe rõ lời của ta sao?” Sắc mặt Arthur âm trầm như có thể vắt được ra nước.

Lancelot đành phải nháy mắt Lâm Linh, ý bảo nàng ngoan ngoãn đi theo, nếu không hậu quả càng khó lường. Lâm Linh do dự một chút, vẫn bất đắc dĩ làm theo.

Xong đời rồi, Arthur thật sự nổi giận rồi.

Tới phòng, Arthur chỉ lạnh lùng nói một câu,“Lâm Linh, ta quyết định sẽ trừng phạt nàng.” Sau khi nói xong, hắn để cho nàng ngồi một bên, còn mình thì thong dong vẽ cái gì đó lên tấm da dê, không nói chuyện với nàng câu nào.

Mặc dù đã nghe thấy lời xin lỗi của nàng, nhưng hắn vẫn làm lơ như không nghe thấy gì.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua. Từ buổi sáng đến giữa trưa, giữa trưa đến buổi chiều, từ buổi chiều lại đến tối…… Lâm Linh đã thở dài không biết bao nhiêu lần, loại trừng phạt này thật buồn bực quá đi, tốt hơn hết là nên trực tiếp mắng nàng một trận cho thật thống khoái đi chứ.

“Arthur, hôm nay là tôi không đúng. Cậu muốn tức giận tới khi nào a, có biết làm vậy là sẽ rất mau già không?” Nàng bất đắc dĩ vuốt vuốt Thái Dương.

Arthur mặt không đổi sắc liếc nàng một cái, lại không nói gì quay đầu đi.

Lâm Linh cảm thấy như có một cỗ oán khí bốc lên từ trong lồng ngực, có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Nàng đột nhiên đứng lên, đi tới bên người Arthur, sau đó ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói một câu:“Ta quyết định, bạo quân, ta muốn phản kháng ngươi.”

“Ân?” Không đợi Arthur kịp phản ứng, Lâm Linh đã tà ác nhe hàm răng mình ra, a một cái cắn lên lỗ tai hắn.

Arthur run lên một cái, đánh rơi cây viết lông trong tay, hơn nửa ngày sau mới bưng cái lỗ tai mình hô lên:“Cô ngốc, nàng điên à! Cư nhiên dám cắn ta!”

“Ai kêu cậu đối xử với tôi như vậy, cả ngày không thèm nói gì với tôi! Tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa? Nếu lỗ tai đã không nghe được lời người khác nói, như vậy đừng nên cần nữa làm gì!” Nàng cũng nổi giận, xả nguyên một tràng.

Arthur ngạc nhiên nhìn nàng, đột nhiên khóe miệng giương lên, bật cười ha ha.