“Ha ha…… Sao ngươi biết ta ở đây?” Nàng cười một cách khô cằn.
Arthur tức giận hừ một tiếng,“Nếu không phải sư phụ ra lệnh cho ta đón ngươi về, ngươi nghĩ ta sẽ tự nguyện sao!”
Lâm Linh rụt rụt cổ, trong đầu đột nhiên hiện lên lời nói lúc trước của hắn.
“Vậy ngươi cứ đi về đi, nếu như quay lại thì đừng để cho ta thấy mặt ngưoi lần nữa!”
Nghĩ tới đây, nàng đành nuốt nước miếng một cái, vội vàng chuyển đề tài,“Tất cả mọi người khỏe không? Còn có Triel, nó khỏe không?”
“Rất tốt.” Ngữ khí Arthur thoáng hoà hoãn một ít, duỗi tay đớ nàng lên ngựa, thuận miệng hỏi một câu,“Sao ngươi lại trở về? Suy nghĩ cẩn thận?”
“Không phải,” Nàng phản xạ có điều kiện lắc đầu,“Đúng lúc ta bị một cái trứng thối đập vào đầu nên mới……” Nàng còn chưa kịp nói hết thì thấy tay đối phương dùng sức, một tay lấy nàng xách lên, dùng sức kéo roi ngựa.
“Này, ta còn chưa ngồi xong mà……” Lâm Linh vội vàng kêu to, sao lại như thế này? Hắn cư nhiên lại đặt nàng nằm ngang trên lưng ngựa…… Làm cho đầu nàng tiếp xúc với bụng ngựa……
“Còn ầm ỹ nữa ta ném ngươi xuống giờ!”
“Nhưng như vậy buồn nôn ……”
“Cứ nôn đi.”
“Này, ngươi quá lắm đấy!”
“Đây là — trừng phạt.”
“Cứu mạng a……”
Ngựa chạy thất điên bán đảo nàng cũng không nhìn thấy gì, trong con ngươi của Arthur thoáng hiện lên một chút ý cười.
Về đến lâu đài bá tước Ái Khắc Luân thì trời đã khuya.
Lâm Linh sắc mặt tái nhợt xuống ngựa, thất tha thất thểu đi vài bước, vịn vào thân cây tránh ngã xuống. Nàng không nhịn được quay đầu trừng mắt nhìn Arthur, cái tên đầu xỏ kia đang hả hê nhìn nàng.
Bước vào thành bảo, nàng bị Arthur ném vào phòng Mặc Lâm.
“Ngươi đã quay lại.” Mặc Lâm tựa hồ đối với sự trở về của nàng cũng là trong dự tính.
“Ta……” Lâm Linh biết mình đuối lý, thì thào nói một câu,“Xin lỗi, lần trước, ta thật sự rất muốn về nhà, lần này, ta nhất định sẽ vượt qua ải này.”
Mặc Lâm mỉm cười,“Lâm Linh, từ lúc ngươi bắt đầu trò chơi này, ngươi đã không thể thoát khỏi sự liên hệ vận mệnh với nó.”
Lâm Linh thở ra một hơi,“Vậy nhiệm vụ lần này là gì đây?”
“Nhiệm vụ lần này……” Sắc mặt hắn chợt tối,“Đã nghe quakỵsĩbàn tròn Arthur vương chưa?”
“Nghe qua một ít.” Hình như nàng nhớ ở chỗ giới thiệu vắn tắt có mấy chữ liên quan.
“Bên cạnh Arthur vương có một ngườikỵsĩxuất sắc nhất tên là Lancelot, hắn được các tiên nữ trong hồ nuôi lớn, giờ vịkỵsĩnày đang ở dưới hồ chờ ngươi và Arthur.” Mặc Lâm nhìn chằm chằm vào mắt nàng,“Trong lúc trợ giúp Arthur tìm được vịkỵsĩtrong hồ này, nếu có người nhờ các ngươi trợ giúp, các ngươi có thể lựa chọn đi hoặc không đi, chuyện đó đối với toàn bộ trò chơi cũng không ảnh hưởng gì. Nhưng nếu thành công thì cấp bậc và các giá trị phương diện khác của ngươi sẽ tăng lên.”
“Nhưng nghe nóikỵsĩbàn tròn rất đông, chẳng lẽ phải tìm từng người về?” Lâm Linh nhăn mi.
“Đương nhiên không phải, cũng có một số trường hợp tùy duyên.”
Hoàn hảo, hoàn hảo, nàng lập tức thở dài một hơi nhẹ nhõm, nếu bắt nàng phải đi kiếm từng người lại thì chết mất.
“Được rồi, làm sao ngươi biết ta sẽ xuất hiện ở chỗ đấy?” Nàng không nhịn được hỏi lại,“Là ma pháp của ngươi sao?”
Mặc Lâm liếc nàng một cái,“Ta cũng không rõ tại sao trong trò chơi lại có lỗi này, trong lập trình mỗi lần quay lại là phải ở chỗ bên người Arthur chứ. Bất quá ta cảm ứng được ngươi trở lại thế giới này nên lập tức tìm kiếm địa điểm xuất hiện.”
“Nên Arthur mới có thể kịp thời gặp được ta……” Lâm Linh suy nghĩ một chút, trong lòng còn chút sợ hãi nói,“May là ngươi cho Arthur tới đón ta, nếu không ta đã bị biến thành một món hàng sưu tầm cho tên nam nhân biến thái kia rồi.”
“Hàng sưu tầm? A, nguyên lai ngươi đụng phải hầu tước Gawain, hắn cũng là một tênkỵsĩ.” Mặc Lâm chậm rãi nói,“Cũng là một trong những thành viên tương lai của bàn trònkỵsĩArthur vương.”
“A –” Miệng của nàng co rúm một chút, thế nào cái tên hầu tước biến thái hoa lệ đó cũng là một thành viên……
“Theo lý bây giờ hắn chưa nên xuất hiện chứ,” Ánh mắt Mặc Lâm chợt tối,“Xem ra trình tự trò chơi hình như bị biến đổi.” Hắn trầm tư một hồi, lại hỏi,“Lúc ta đi La Mã ở đây có xảy ra chuyện gì kỳ quái không? Hoặc là ngươi có đụng phải người nào kỳ quái không?”
Lâm Linh sửng sốt một chút, trong đầu đột nhiên xuất hiện một nam nhân tóc đen mắt bạc, chẳng lẽ bởi vì nàng cứu người này nên trình tự trò chơi mới bị thay đổi?
Sẽ không trùng hợp thế chứ…… Nếu như chuyện này mà bị Mặc Lâm biết hậu quả sẽ rất khó lường. Nghĩ tới đây, nàng lắc lắc đầu,“Không có, cái gì cũng không có.”
Trong phòng kính ánh nến nhẹ nhàng thiêu đốt, đem ánh sáng mông lung chiếu lên khuôn mặt tuấn mỹ của Mặc Lâm, làm cho người ta khán bất chân thiết (mình không hiểu, ai hiểu dịch giúp với).
“Ngươi cũng mệt rồi, nhanh đi tắm rồi nghỉ ngơi đi.” Hắn quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ.
Lâm Linh cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn xuống dưới lầu vào phòng tắm rửa chuyên dụng. Cả ngày nay thật là mệt mỏi, cả người từ trên xuống dưới bẩn vô cùng, nếu không nhanh rửa chính nàng cũng thấy nó bốc mùi.
Trong phòng tắm phủ một màn sương mờ từ bồn tắm, trong bồn có thả một ít cánh hoa kiều diễm, ở dưới thùng gỗ nam hầu đang hừng hực đốt lửa để làm tăng và giữ độ ấm của nước.
Lâm Linh lịch sự mời nam hầu đi ra ngoài, mới cởi quần áo bước vào trong bồn tắm. Sau khi trở về nàng đã tìm hiểu một ít sách Trung cổ, mới biết nam nữ khi tắm có nam hầu theo cạnh là chuyện bình thường. Nhớ tới lần đầu tiên khi tắm có nam nhân vào làm nàng hét lớn một tiếng, đem nam hầu kia bị hù một phen sợ chết khiếp ……
Mặc dù biết đây là tập tục Trung cổ nhưng nàng vẫn không quen có người hầu hạ, đừng nói là nam nhân, có người cũng làm cho nàng thấy không được tự nhiên. Cho nên mỗi lần tắm rửa nàng đều bảo tất cả người hầu ra hết bên ngoài.
Tuy vậy rất may mắn là thời kỳ của Arthur vương, nếu đổi lại là thời kỳ châu Âu cấm tắm 200 năm trước, tất cả đều mốc meo hết lên……
Nàng vừa miên man suy nghĩ vừa thích ý nằm trong bồn tắm, nhẹ nhàng cọ xát cánh hoa hồng vào da tay, mang đến một loại xúc cảm kỳ diệu. Mặc dù lúc này không có dung dịch tắm, nhưng xà phòng quý tộc chế từ tinh dầu và cây sồi hiệu quả cũng không kém.
Lúc nàng thoải mái tắm xong, đột nhiên nghĩ tới một việc quan trong, sắc mặt cứng đờ, hóa đá chết trân trong bồn tắm.