Sau khi nghi thức thụ phong kết thúc, quốc vương cũng bắt đầu lên đường trở về.
Arthur vẫn duy trì thái độ hết sức lạnh nhạt xa cách, thẳng đến lúc cáo biệt quốc vương hắn cũng chỉ cúi chào đúng theo lễ tiết, nói một ít lời từ biệt rồi kiếm cớ trở về phòng.
Nhìn vẻ mặt thất vọng của quốc vương, Lâm Linh có chút không đành lòng, nhưng lại không biết nên nói cái gì để an ủi ông ấy. Đang lúc bất an, đột nhiên nàng nhìn thấy quốc vương thúc nhẹ ngựa tới trước mặt nàng. Nàng ngẩng đầu lên, đập vào mắt mình là một khuôn mặt tươi cười hiền lành.
“Cô gái trẻ, ta đã nghe Mặc Lâm nói qua về cô, lúc trước ta cũng đã từng hoài nghi liệu một nữ hài tử như cô có thể đảm đương trách nhiệm lớn như vậy không, nhưng giờ thì ta đã thay đổi cách nhìn. Cô gái trẻ, mong cô hãy dùng toàn bộ sức mình để giúp cho nó……”
Lâm Linh gật gật đầu, vô tình chạm tay vào túi đột nhiên thấy có một vật nhỏ gì, nàng giật mình, cao giọng nói, “Quốc vương bệ hạ, vừa rồi tôi không nghe rõ cho lắm, liệu ngài có thể lặp lại lần nữa hay không.”
Quốc vương tựa hồ có chút kinh ngạc, nhưng vẫn mở miệng nói, “Mong cô hãy dùng toàn bộ sức mình để giúp cho nó…”
“Bệ hạ, trong lòng của ngài, cậu ấy là người như thế nào?” Lâm Linh vẫn hỏi tiếp.
Quốc vương càng lại kinh ngạc, trầm mặc một lúc, thấp giọng nói, “Nó là đứa con trai mà ta tự hào nhất.”
Nói xong, thần sắc ông ấy trở nên buồn bã, giục ngựa bước lên cầu treo lâu đài.
Chỗ cao cao của lâu đài, Arthur đang nghiêng người dựa bên tường, cô đơn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào bóng lưng quốc vương đang ngày càng xa dần.
“Rầm!” Đột nhiên cửa bị đập mạnh. Hắn kinh ngạc nhìn cô gái đang đứng ở cửa, thở hổn hển vì chạy quá độ.
“Arthur. Còn không mau đuổi theo phụ vương của cậu!” Nàng vừa thở dốc vừa nói.
Arthur lập tức khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, “Ta không đi.”
“Cậu thật ngốc a! Người mà phụ vương cậu quan tâm nhất đó chính là cậu, cậu không cảm giác được tình cảm của ông ấy dành cho cậu à!” Arthur trên mặt thoáng động, nhưng nhanh chóng ánh mắt đã chuyển sang bộ dáng không tin.
“Được rồi, không tin thì cậu nghe cái này đi, chắc chắn là cậu sẽ nhận ra được giọng nói của phụ vương mình.” Lâm Linh móc máy thu âm từ trong túi ra, dí trước mặt hắn mạnh mẽ bấm xuống “Quốc vương bệ hạ, vừa rồi tôi không nghe rõ cho lắm, liệu ngài có thể lặp lại lần nữa hay không.” “Mong cô hãy dùng toàn bộ sức mình để giúp cho nó…”“Bệ hạ, trong lòng của ngài, cậu ấy là người như thế nào?”“Nó là đứa con trai mà ta tự hào nhất.”
Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Arthur, Lâm Linh âm thầm đắc ý, khoa học kỹ thuật đúng là uy lực, thừa thắng xông lên!
“Đây là một vật ở thế giới của tôi, nó có thể ghi âm lại lời người khác nói, nên tôi mới có thể phát lại được lời nói của quốc vương. Cậu cũng đã nghe rồi, cậu là đứa con trai mà ôn ấy tự hào nhất. Người mà quốc vương an tâm nhất chính là cậu, chỉ là ông ấy không giỏi biểu đạt thôi, cậu có thấy lúc cậu trở thànhkỵsĩông ấy đã vui mừng cỡ nào không. Arthur, tôi biết là cậu cũng rất quan tâm đến phụ vương của mình! Tình cảm đối với người thân của mình, là đọng ở cửa miệng, là để ở trong lòng, biểu hiện ở hành động.” Nàng dừng một chút, “Nói với phụ vương cậu nhớ ông ấy thế nào, đó không phải là chuyện xấu hổ gì cả.”
Ánh mắt Arthur kỳ dị khác thường nhìn nàng, im lặng không nói gì.
“Còn không mau đi, chậm chút nữa là phụ vương cậu sẽ đi mất đấy!” Lâm Linh sốt ruột kéo tay hắn.
Arthur đột nhiên đứng dậy, đẩy cửa ra vọt xuống dưới lầu, phi thân lên ngựa, nhanh chóng chạy ra lâu đài. Lâm Linh cũng vội vàng đi xuống lầu, nắm Triel đuổi theo.
Không biết giục ngựa chạy hết bao lâu, rốt cục nàng cũng loáng thoáng thấy đội ngũ phía trước, quốc vương lúc này mới phát hiện người đuổi theo cư nhiên là Arthur, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, không nói nên lời.
“Arthur… Sao con lại tới đây?” Ánh mắt quốc vương lộ ra một tia mừng rỡ.
Arthur dừng ngựa, trên mặt vẫn duy trì một ánh mắt lạnh lùng, nhưng bàn tay nắm chặt dây cương của hắn cho thấy hắn đang rất khẩn trương, do dự một hồi mới bắn ra được một câu, “Đi đường cẩn thận.”
Quốc vương đầu tiên là sửng sốt, sau đó trong mắt ông ấy là một mảng vui mừng, ầng ậng nước như sắp khóc.
“Arthur…” Giọng quốc vương dẫn theo vài phần nghẹn ngào.
Lâm Linh lắc đầu, muốn tên này nói ra những lời yêu thương, phỏng chừng còn khó hơn là muốn giết hắn, có thể nói mấy chữ “đi đường bình an” cũng coi như là phá lệ lắm rồi.
Arthur tựa hồ có chút mất tự nhiên quay đầu ngựa lại, quát Lâm Linh đang cười trộm ở một bên, “Cô ngốc, còn không mau cùng ta trở về!”
Mặc dù hành động trút giận vừa rồi với nàng có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng nàng biết rõ hắn rất vui sướng. Trước khi rời đi, nàng để ý thấy quốc vương gật đầu cười cười với nàng.
Dốc hết khả năng mà giúp hắn, nàng có thể làm được không?–
Bất tri bất giác đã hơn một tháng trôi qua.
Lâu đài sáng sớm tràn ngập một hơi thở mùa xuân. Lá xanh chập chùng nhú lên, mỗi một phiến là cũng đều có tư thế, có nhan sắc, sinh động vô cùng, Úc Kim Hương, hoa hồng, sắc vi, xanh non ướt át nở rộ, thậm chí còn có thể thấy giọt nước đang ở đầu cánh hoa thư giãn, thoang thoảng phát ra một mùi thơm nhẹ, tràn ngập tự nhiên.
Cây anh đào ở giữa đình viện kết trái đỏ au,một thiếu niên tuấn lãng lanh lợi chơi đùa với nhánh cây đào, một nam tử tóc vàng đang nhắm mắt dưỡng thần dưới gốc, bên cạnh là một vị thiếu niên tóc bạc trên môi luôn nở nụ cười ôn nhu như gió xuân. Cả ba đều đều rất phong đại tuyệt thế, như ánh mặt trời xuyên thấu qua khe lá nhẹ nhàng thả rơi kim quang, quanh quẩn trước mắt mọi người.
Lúc Lâm Linh đi tới hoa viên, xuất hiện trước mặt nàng là một tổ hợp ba người lóa mắt dễ nhìn như vậy, nàng hít thật sâu một hơi đi tới, nhưng đã quên một câu tục ngữ.
Có thể nhìn thấy được chúng tinh vĩ đại, ngươi chẳng còn bận tâm dưới chân có vật gì có thể khiến ngươi té chết giữa đường.
Bạn Lâm Linh đáng thương tuy không té chết giữa đường, nhưng dưới chân đột nhiên bị hòn đá làm cho lảo đảo, vô tư té ngã một tư thế kiểu “chụp ếch” dưới tán cây anh đào. Nàng ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt kia của Arthur tràn ngập vẻ đùa cợt cùng buồn cười.
Tiếp đó Lancelot nhanh chóng bước tới đỡ nàng dậy.
Đúng lúc nàng đang ngượng ngùng tính nói gì đó thì thấy quản gia trong lâu đài vội vã chạy tới trước mặt họ. Ông hành lễ với bọn họ rồi chậm rãi nói:
“Arthur điện hạ,kỵsĩLancelot,kỵsĩKhải, còn có — tiểu thư Lâm Linh, trong cung phái tới sứ giả long trọng mời các ngài tham gia buổi vũ hội hóa trang do hoàng cung tổ chức.”
“A? Vũ hội hóa trang?” Lâm Linh lộ rõ sự tò mò và hứng thú, trong đầu lập tức xuất hiện những mĩ nữ che mặt mặc những bộ váydạhội hoa lệ……
Nhất định sẽ rất rất rất thú vị……
Ngay lúc nàng đang chìm trong những suy nghĩ kỳ quái thì giọng nói lạnh lùng của Arthur xuyên vào, “Hoàng cung không giống với nơi này, nếu như không biết được các lễ nghi trong cung, cái đồ ngốc này nhất định sẽ mang đến phiền phức cho chúng ta.”
Toàn thân Lâm Linh run lên, đột nhiên có loại dự cảm cực kỳ bất hảo, nàng nuốt nước miếng, ấp a ấp úng nói, “Vậy, như vậy…”
“Muốn đi sao?” Khóe môi Arthur nở một nụ cười nhẹ.
Sau khi thấy Lâm Linh gật đầu lia lịa thì trong mắt hắn xẹt qua một tia ranh mãnh, “Vậy bắt đầu từ ngày mai luyện tập mấy lễ nghi hoàng cung ma quỷ đó đi!”