Lâm Linh đang thoái mái tắm ở trong phòng, dự định sẽ về đánh một giấc thật ngon. Lúc nàng đi ngang qua đại sảnh chợt thấy một con mèo đen chạy ngang qua hoa viên, cả người có ướt sũng, đôi mắt xanh biếc đáng thương nhìn nàng.
Lòng nàng hơi động, không chút suy nghĩ đi tới hoa viên bế con mèo nhỏ về. Nàng ôm con mèo nhanh như chớp chạy bay về phòng như một tên trộm, lấy một chiếc khăn khô lớn lau người cho nó.
Mèo con lười biếng kêu một tiếng, cong người lên, thừa dịp nàng không chú ý vù một tiếng chạy ra cửa chính. Nếu nàng nóng nảy trêu chọc nó, vạn nhất nó nhảy loạn vào phòng người khác thì chắc chắn sẽ bị đuổi ra mất!
Lúc nàng đuổi theo tới cửa thì phát hiện nó đã “phốc” một cái bay vào căn phòng ở phía cuối hành lang. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy căn phòng đó, khuôn mặt nàng vặn vẹo, muốn chết à, con mèo cư nhiên chui vô phòng Arthur!
Quả nhiên, rất nhanh trong phòng truyền đến một tiếng hô nhỏ, Lâm Linh nhảy vọt tới, không thèm gõ cửa trực tiếp xông vào. Lúc vào thì nàng thấy tượng một cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
Arthur đã nhảy xuống giường, trên mặt mang vài nét hoảng hốt, sống chết không cho con mèo đen lại gần thêm chút nào nữa. Con mèo đen ngáp một tiếng, giương giương tự đắc chiếm luôn cái giường lớn.
Hắn ngẩng đầu nhìn nàng như thấy một vị cứu tinh, bề bộn hô:“Lâm Linh, cô mau mang nó ra ngoài cho ta!”
Lâm Linh đầu tiên là sửng sốt, nhanh chóng nhận ra, hóa ra Arthur vương cư nhiên – sợ mèo!
“Cô còn sững sờ ở đó làm gì, mau đuổi nó đi đi!” Arthur như sắp phát điên.
“Biết rồi, biết rồi.” Nàng cố nén cười, dùng một tay bế con mèo đen lên, giả bộ thoáng đẩy qua mặt Arthur, lập tức nàng thấy tay hắn nổi lên một tầng da gà.
“Cô ngốc, con mèo này là do cô mang đến sao?” Hắn còn chưa hết tức giận.
Lâm Linh nhíu mày, lại xách con mèo nhỏ tới trước mặt hắn:“Arthur, lần sau tôi còn nghe được hai chữ cô ngốc kia, tôi sẽ đem bí mật của cậu nói với Khải đấy, chắc cậu cũng biết năng lực Bà Tám của hắn a a a a a ~~”
“Cô dám!” Hắn trừng mắt lên, từng bước lui lại phía sau.
“Vậy cậu nói thêm một lần nữa xem.” Lúc này Lâm Linh cảm thấy thích thú vô cùng, chưa bao giờ nàng cảm thấy trước mặt hắn lại vui như vậy, không ngờ Arthur cũng có được ngày hôm nay. Tiểu miêu này thật đáng yêu a! Nghĩ tới đây, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên đầu của chú mèo, chợt phát hiện trên cổ con mèo có cái hộp nhỏ màu đen.
“Đây là cái gì?” Nàng thuận tay muốn mở cái hộp.
“Chờ một chút……”
Arthur còn chưa kịp nói xong thì Lâm Linh đã “phốc” một tiếng mở chiếc hộp ra! Một cỗ khói đen nồng đậm bốc ra từ chiếc hộp, trong nháy mắt phủ khắp phòng. Nàng hít phải khói ho khan sặc sụa, trong lòng thầm kêu không ổn, vội vàng đọc chú ngữ gọi gió xua tan khói đen.
Cuối cùng khói đen cũng đã tan hết, nàng cũng đã chuẩn bị tốt để nghe tên kia mắng. Ai ngờ đợi hồi lâu lại không nghe thấy tiếng của Arthur, nàng nghi hoặc ngẩng đầu thì thấy đối phương đang nhìn nàng với một ánh mắt kỳ quái.
“Này, Arthur, cậu không sao chứ?”
Nàng cũng không nghĩ nhiều tiến lên phe phẩy trước mặt Arthur.
Hắn vẫn không nhúc nhích, cũng không nói lời nào.
“Cậu đừng làm tôi sợ a, Arthur, cậu bị gì vậy?” Nàng có chút nóng nảy, vậy luồng khói đen kia rốt cuộc là gì vậy?
“Cậu, cậu…… Tôi phải đi gọi tới Mặc Lâm nói chuyện với cậu mới được a?”
Nàng đã gấp đến độ sắp khóc, đúng lúc đó nàng thấy Arthur hơi giật giật môi, phát ra một tiếng:“Meo meo……”
A? Arthur bị mèo dọa đến khùng rồi. Đây là suy nghĩ đầu tiên của nàng.
“Arthur, sao cậu không nói tiếng người?” Nàng dùng sức lay thân thể của hắn, kết quả càng lại đổi lấy thêm mấy tiếng meo meo meo meo……
Nàng do dự một chút, hung ác tát mạnh một cái lên mặt của hắn, không ngờ hắn hét lên một tiếng, giơ vuốt quào nàng một cái, cơ thể phút chốc cong lại.
Đầu nàng rối rắm, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
“Cô nháo đủ chưa?”
Giọng nói quen thuộc truyền vào trong tai khiến nàng mừng rỡ, nhưng lại rất nhanh phát giác có điểm gì đó là lạ, hình như giọng nói không phát ra từ chỗ Arthur? Hơn nữa, hình như là —
Nàng chậm rãi quay đầu lại thì thấy tiểu hắc miêu đang chằm chằm nhìn nàng, nó nói một câu:“Ta ở chỗ này, Lâm Linh.”
“A!!”
Nàng kêu thảm một tiếng, ngã khuỵu xuống đất.
=== ====== ======
Địa điểm: Lâu đài bá tước Ái Khắc Luân lắm chuyện lạ.
Thời gian: ban đêm có mưa siêu lớn.
Nhân vật: Mặc lâm, Lancelot, Khải, Lâm Linh, cộng thêm một con mèo đen tự xưng là Arthur.
Bầu không khí: Vạn phần ngưng trọng.
Vẻ mặt: Không chút thay đổi.
Ngoài cửa sổ: Mưa dầm liên tục.
Ánh sáng: Mờ nhạt thảm đạm.
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”
Khải rốt cuộc cũng đã bộc phát. Hắn ôm lấy đầu không ngừng đi tới đi lui trong phòng, trạng thái như sắp phát điên.
“Nếu như ta đoán không sai thì Arthur điện hạ đã bị hoán đổi cơ thể với con mèo, nói cách khác, còn mèo bây giờ là Arthur điện hạ, Arthur điện hạ bây giờ là con mèo……” Giọng Lancelot như khẩu lệnh.
“Cái hộp này……” Mặc Lâm nhìn kỹ cái hộp, lộ ra vẻ mặt “thì ra là thế”.
“Đây là một loại hắc ma pháp có tác dụng hoán đổi cơ thể, trong khoảnh khắc mở ra chiếc hộp, ma pháp trong hộp có thể khống chế linh hồn của nạn nhân để hoán đổi thân thể cho nhau. Xem ra có người không hy vọng Arthur đi Camelot nên mới cố ý sử dụng chiêu này.”
“Nhưng không thể là công tước Joseph được, hắn không biết gì về hắc ma pháp……” Khải nghi hoặc lắc đầu.
“Hắn không biết nhưng hắn vẫn có thể ra lệnh cho kẻ khác làm.” Mặc Lâm thản nhiên nói,“Cũng không loại trừ khả năng này.”
“Vậy, vậy giờ làm sao?” Kẻ đầu sỏ - Lâm Linh cuối cùng cũng mở miệng.
Mặc Lâm bất đắc dĩ liếc nàng một cái:“Vấn đề duy nhất hiện giờ là phải đem Arthur về lại nguyên trạng đã.”
“Không phải ngươi cũng là pháp sư sao? Chẵng lẽ ngươi không có cách……” Lâm Linh không nhịn được nói.
“Ma pháp hoán đổi thân thể này ngoại trừ bản thân người làm phép có thể giải được, thì còn có một thứ có thể giải.” Mặc Lâm nhìn trời mưa to bên ngoài cửa sổ,“Đó chính là gương Medusa.”
“Medusa?”
Lâm Linh cảm thấy tên này có chút quen tai, hình như đã nghe qua ở nơi nào.“Chẳng lẽ là ma nữ Medusa trong thần thoại Hy Lạp? Truyền thuyết kể rằng hễ ái nhìn vào mắt của bà ta đều sẽ bị biến thành một tượng đá?”
“Chính là nó. Truyền thuyết kể rằng sau khi Medusa bị giết, hai mắt của bà ta được móc ra gắn lên một tấm kính, đó chính là gương Medusa.”
“Chúng ta còn chờ gì nữa? Gương ở đâu? Chúng ta lập tức đi tìm!” Khải lo lắng hỏi.
Mặc Lâm không chậm không nhanh nói:“Gương Medusa ở lâu đài của hầu tước Gawain.”
“A?” Lâm Linh nhất thời hít một ngụm khí lạnh, gương cư nhiên lại ở chỗ của tên hầu tước Gawain biến thái kia! Việc này thật không dễ làm.
Đúng lúc đó, một loạt tiếng bước chân dồn dập phát ra từ phía hành lang. Tiếp đó là chiếc cánh cửa bị bật mở, một gã kỵ sĩ vội vã vọt vào, hớt ha hớt hải nói:“Kỵ sĩ Khải, không xong rồi, công tước Joseph vừa mới hạ lệnh chỉ cho phép mọi người rút kiếm trong vòng một tháng nữa, nói cái gì mà đến lúc đó cuộc chọn lựa của Thượng Đế đã kết thúc.”
“Cái gì!” Khải căm giận đập bàn,“Những việc làm này của tên công tước Joseph kia chắc chắn là do sợ Arthur rút được thanh kiếm ra!”
“Việc này không được chậm trễ, đêm nay chúng ta lập tức đến lâu đài của hầu tước Gawain.” Lancelot đứng dậy chuẩn bị rời đi.
“Còn có một chuyện,” Mặc Lâm thấp giọng nói,“Sử dụng gương Medusa thì nhất định phải cẩn thận, chỉ có mắt phải của bà ta mới có khả năng giải trừ ma pháp hoàn đổi, còn nếu là mắt trái thì sẽ biến người sống thành tượng đá.”
“Rõ rồi, ta đi thôi.” Lancelot lập tức rời phòng.
Khải buồn bã lo lắng nhìn con mèo đen một cái:“Vậy để ta đi lo cho…… Arthur. Để tránh việc hắn làm loạn.” Nói xong hắn cũng đi ra khỏi phòng.
Con mèo nằm trên chiếc đệm, đôi mắt vẫn đang hung tợn nhìn Lâm Linh, khiến nàng càng thêm căng thẳng sợ hãi.
“Tôi không cố ý, tôi không biết trong hộp có ếm ma pháp, Arthur, xin lỗi……”
Giờ nàng ngoài xin lỗi ra còn có thể làm gì được chứ.
“Đều là tại cái đồ ngốc này!” Nó trầm thấp cả giận nói.
“Được rồi, hai người cũng không cần đợi ở phòng ta nữa” Mặc Lâm mỉm cười,“Lâm Linh, ngươi ôm nó về phòng ngươi đi.”
“Phòng của ta?” Khóe miệng nàng giật giật.
“Bây giờ ngươi cần phải bảo vệ nó cho tốt, biết chưa? Đừng quên họa này là do ngươi gây ra, tính không chịu trách nhiệm sao?” Trong mắt Mặc Lâm xẹt qua ý cười.
Lâm Linh bất đắc dĩ liếc mắt nhìn hắc miêu một cái, thở dài cúi đầu xuống.
Đang tính duỗi tay ôm lấy hắc miêu, đột nhiên nó dưng lông mao, vẻ mặt không vui, trong miệng thì thầm:“Đừng chạm vào ta, đồ ngốc!”
Vừa nghe thấy từ này nàng liền có chút tức giận, đột nhiên trong đầu lóe lên điều gì, cười hì hì một tay bắt lấy nó đứng lên, tà ác nói:“Yên tâm, tôi nhất định sẽ phụ trách với cậu a a a a a!”
Đâu dễ gì có được cơ hội khi dễ hắn, nhất định phải lợi dụng một chút!
“A, sư phụ, ta muốn cùng phòng với người a!” Hắc miêu đạp loạn bốn chân, cảm thấy tính mạng của mình bị uy hiếp.
“Đừng làm phiền sư phụ!” Nàng dễ dàng ôm lấy nó chui vào gian phòng của mình.
Vừa về đến phòng, nàng đã quăng nó qua một bên ghế, thuận tay lót thêm cho nó một tấm đệm:“Đêm nay cậu ngủ ở chỗ đó đi, chờ cho đến khi Lancelot mang gương về là cậu có thể khôi phục nguyên trạng rồi.”
Arthur hừ một tiếng, gối đầu một bên không thèm quan tâm đến nàng.
“Ngủ ngon, Arthur điện hạ.” Nàng trừng mắt, thổi tắt nến,“Đừng lo, rồi ngày mai sẽ khá hơn thôi, nói không chừng chứng sợ mèo của cậu cũng khỏi luôn đấy.”