Bắt đầu trận đấu thứ ba, trận đấu được mọi người mong đợi nhất
“Trận thứ ba, kỵ sĩ Khải đấu với Raute Nantes vương.”
Sau lời tuyên bố của quan truyền lệnh, Nantes vương khí thế ra sân, mũ giáp của hắn còn đặc biệt khoa trương hơn hai vị vương trước, trên mũ không chỉ đính vô số trang sức lông khổng tước, mà chỗ những khớp giáp còn điêu khắc mấy chữ thập thánh linh nhỏ tinh xảo, thậm chí ở chỗ khuỷu tay cũng có khắc một hoa văn hình hiệp thảo, những sợi tơ hồng nhung bằng vàng ở hai bên áo choàng ngoài của hắn như tỏa ra ánh sáng chói mắt.
“Oa, bộ giáp này chắc đắc tiền lắm, nhưng mặc thành như vậy thì cứ như là một chú chim to vậy.”Mấy đại thần bên cạnh Arthur chảy nước miếng nói.
Arthur mặt không đổi sắc nhìn vị kỵ sĩ chuẩn bị ra sân, trận quyết đấu này thắng hay thua là tùy thuộc vào hắn.
Nhưng lúc vị kỵ sĩ kia vừa ra sân thì Arthur khẽ nhíu mày, kỳ quái, sao hắn thấy bộ dáng của Khải lúc này hơi khác với bình thường vậy nhỉ?
Trọng tài giơ lá cờ, hai bên nhắm về phía đối phương chạy vụt đi, qua mấy chiêu hai người lại quay về chỗ cũ, Nantes vương thong dong nghiêng thanh trường mâu dọc đuôi ngựa, nhanh chóng phóng về phía đối phương.
Lúc này cả người Lâm Linh toàn là mồ hôi lạnh, vị Nantes vương này tấn công thật hiểm ác, thậm chí còn không có cơ hội hoàn thủ, mới vừa rồi vất vả lắm mới tránh được mấy chiêu, không biết có khả năng thắng không nữa. Mà bộ giáp này cũng thật là nặng quá đi, thắt lưng của nàng nhanh chóng bị ép đến đau nhói, còn có thanh trường mâu này nữa, nó hoàn toàn khác với mấy cây kiếm mà nàng cầm trong lúc luyện tập.
Chết rồi, làm sao bây giờ!
Đột nhiên nàng cảm thấy có một ánh mắt kỳ lạ đang nhìn chăm chú vào mình, bối rối liếc mắt nhìn sang, đúng lúc chạm vào một đôi mắt màu tím.
Là Arthur.......
Arthur không thua, mình tuyệt đối không thể thua!
Nàng đang vì Arthur mà chiến, nàng muốn trở thành người có thể sóng vai cùng hắn mà bước đi!
Lúc khoảng cách giữa hai người còn rất nhỏ, thanh trường mâu của Nantes vương vững chắc nhắm vào đối thủ, nhưng mọi người lại không thể ngờ rằng……….
Vị kỵ sĩ Khải kia đột nhiên dùng sức đạp lên bàn đạp, đứng lên lưng ngựa đâm mạng trường mâu về phía Nantes vương, đột nhiên “kỵ sĩ Khải” đứng lên khiến cho khoảng cách giữa hai bên bị rút ngắn lại, Nantes vương còn chưa kịp định thần thì đã bị đối phương đánh trúng ngực, ngực giáp của hắn nhanh chóng bị nứt ra một đường nhỏ, cả người ngã về phía sau. Con ngựa vừa chở hắn về lại vạch xuất phát, người hầu liền vội vã chạy lên xem xét thương thế.
Sau khi Nantes vương thì thầm vài câu gì với người hầu, hắn ngẩng dầu lên nhìn đối phương nói:“Tiên sinh kính mến, chủ nhân của ta thỉnh cầu ngài cho hắn rút lui một cách vinh dự.”
Lời hắn vừa dứt, phía bên Arthur lền vang lên tiếng hoan hô, mọi người lớn tiếng hô hào tên Khải:“Kỵ sĩ Khải vạn tuế!”
Lâm Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm thấy như mình đã được giải thoát, nhưng lại không thể nói được, chỉ có thể gật đầu với người hầu kia. Nàng giục ngựa đi tới giữa lan can, dựa theo bài đã học lúc trước, dùng thanh trường mâu trong tay chạm nhẹ vào thanh trường mâu của Nantes vương, theo đúng phong độ của một kỵ sĩ.
Chốc lát sau, người hầu của Nantes vương đi tới trước khu vực của Arthur giơ lên một ngọn cờ trắng,“A! A!” Mọi người lại tiếp tục hưng phấn reo lên.
“Khải, ngươi thật quá tuyệt vời!”
Đột nhiên có mấy kỵ sĩ xông lên, một tên đột nhiên hưng phấn gỡ mũ giáp của nàng ra, Lâm Linh cực kỳ hoảng sợ, còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy trên mặt có cảm giác mát lạnh, gương mặt thật đã bị lộ ra trước mặt mọi người.
Bốn phía yên lặng như tờ.
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc nói không ra lời.
Qua hồi lâu mới có người hô to lên “Trời ạ! Đánh bại Nantes vương cư nhiên là một cô gái!”
” A! Thượng Đế a! Đây là một cô gái!” Khán đài đang yên lặng đột nhiên lại trở nên náo nhiệt.
Lâm Linh không dám nhìn Arthur, hô hấp của nàng ngày càng dôn dập, đau đớn ở phần eo lan ra khắp người nàng, Thượng Đế a! Làm ơn cho nàng ngất đi như trong phim luôn đi a.
Thượng Đế hình như cảm nhận được oán khí của nàng, đột nhiên nàng cảm thấy trước mắt càng ngày càng tối, càng ngày càng tối, rốt cuộc không chống đỡ được ngã xuống lưng ngựa.
Không biết qua bao lâu, nàng mới chậm rãi khôi phục ý thức.
Vừa mới tỉnh dậy thì nàng đã thấy nụ cười mừng rỡ của Lancelot: “Tốt quá, Lâm Linh, cô tỉnh lại rồi.”
Nàng thở dài nhẹ nhõm một hơi, hoàn hảo hoàn hảo, là Lancelot ôn nhu......nàng vừa định cử động nhẹ thân mình thì một cơn đau ập tới phần eo.
“Đừng cử động, trận đấu lúc nãy đã khiến phần eo của cô bị thương, lại còn té từ trên lưng ngựa xuống nữa, cho nên cô nghỉ ngơi cho thật tốt đi.” Khải vừa nói vừa cười rộ lên, “Nhưng Lâm Linh này, tôi thật không hối hận khi đã tin cô, cô làm rất tốt.”
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa, lanh lùng như một trận cuồng phong tuyết cuốn qua cánh đồng, khiến cho Lâm Linh bất giác co rút khóe miệng.
Vẫn chạy không khỏi.
Arthur bảo bọn họ ra ngoài trước, sau đó chậm rãi đi tới trước giường nàng, tức giận khẽ nhíu mày nhìn nàng một cái, nhưng vẻ lo lắng trong đôi mắt không hề giấu đi “Cô to gan thật đấy a.”
Nàng vẫn cúi đầu, ánh mắt dán chặt lên hoa văn trên chiếc chăn, trong cổ họng một chữ cũng không thoát ra được.
Đột nhiên có một ly nước xuất hiện trước mắt nàng, nàng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên theo cánh tay ấy thì thấy một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, sâu trong màu tím băng lãnh là một chút ấm áp, một loại hơi thở khiến người khác mê muội.
“Không phải muốn uống nước sao?” Hắn hạ giọng,“Còn không cầm.”
Lâm Linh vừa định cử động người nhận lấy thì đột nhiên cảm thấy một trận đau đến nhe răng trợn mắt, đang ảo não thì lại nghe thấy một trận cười của Arthur:“Cô ngốc, mới vừa rồi còn hùng hổ lắm, giờ hối hận rồi chứ.” Vừa nói hắn vừa đưa ly nước tới bên miệng nàng.
Lâm Linh đỏ mặt, cúi đầu chậm rãi uống nước trong ly.
Nước thật ấm áp như tâm trạng hiện giờ của nàng vậy, cảm giác lâng lâng này khiến cho đầu nàng có chút choáng váng, trong lòng quanh quẩn một hồi mới nói ra:“Tôi không hối hận, tôi không muốn trở thành gánh nặng trói buộc cậu, tôi muốn được là người sóng vai cùng với mọi người.”
Hắn giương mắt sửng sốt nhìn nàng, khuôn mặt thì vẫn luôn kiêu ngạo như thế, nhưng sâu trong đáy mắt lại hiện lên một chút nội tâm sâu trong lòng:“Nếu muốn trở thành người sóng bước cùng chúng ta, thì cô nên nhanh khỏe lại đã, Lâm Linh.”
Lời hắn nói lúc này với Lâm Linh như hàng ngàn sợi tơ đang từ từ từng đoạn liên tục tiến vào hòa nhập với trái tim Lâm Linh......
“Bệ hạ!” Ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nói cắt đứt không khí ấm áp trong phòng.
Bị quấy nhiễu khiến Arthur vô cùng khó chịu, giọng điệu lạnh lùng nói:“Sao vậy?”
“Bệ hạ, quốc vương Camland quốc và công chúa đã đến.” Tim Lâm Linh bỗng dưng giật mình, Guinevere...... vương hậu tương lai của Arthur...... nàng đã tới......