“Để đảm bảo an toàn,” Mặc Lâm đánh mắt nhìn chung quanh,“Chi bằng ngươi chọn một kỵ sĩ để đi cùng đi.”
Lâm Linh không cần nghĩ ngợi chỉ ngay Lancelot:“Vậy để Tiểu Lan đưa ta đi đi.” Ha ha, trong đám này thì Lancelot coi như là “bình thường” nhất a .
Lancelot đầu tiên là sửng sốt, lập tức nở một nụ cười ôn nhu:“Tôi rất vinh hạnh, Tiểu Linh.”
“Ta đã nói rồi, Lancelot, cậu hãy ở lại đây nghỉ ngơi cho tốt.” Arthur lạnh lùng lên tiếng,“Ta đã quyết định, 2 ngày sau ta sẽ dẫn Lâm Linh lên đường.”
Mọi người nhất thời ngây ngốc, Khải là người đầu tiên hồi phục tinh thần lại:“Ý bệ hạ là ngài tự mình đi?”
Thấy Arthur gật đầu, vẻ mặt Lancelot kinh ngạc,“Nhưng ngài là England vương, việc đi tìm vương giả chi kiếm nên để cho kỵ sĩ đi thì hơn chứ?”
“Đúng vậy đúng vậy, thân là quốc vương sao có thể tùy tiện xuất cung được, cậu còn còn rất nhiều chính vụ phải xử lý đấy. Hơn nữa trên đường còn có biết bao nguy hiểm, cậu không nên mạo hiểm.” Lâm Linh vừa nghe Arthur sẽ đi cùng, trên đầu liền bốc hơi nước. Tuy nàng thích hắn nhưng hắn rất khó chiều a, dọc đường nhất định sẽ gặp nạn.
Arthur nghe nàng nói vậy, sắc mặt lại càng khó coi.
“Thế nào, cô thấy ta ngay cả một người phụ nữ mà cũng không bảo vệ được?”
“Sao lại thế, chẳng phải tôi đã nói cậu lợi hại giống Tôn Ngộ Không sao, ha ha…… Có cậu đi cùng tôi, thật, thật không thể nào tốt hơn.” Lâm Linh cười khan, nịnh nọt nói lời trái lương tâm, nàng không muốn đắc tội với vị bệ hạ hỉ nộ vô thường này đâu.
Sắc mặt Arthur chuyển tốt thấy rõ, đuôi lông mày nhướng lên:“Cứ quyết định vậy đi. Thời gian cũng không còn sớm, các người cũng về phòng nghỉ ngơi đi.”
Thấy mọi người cũng dần ra khỏi phòng, Lâm Linh cũng tạm biệt Mặc Lâm đi ra ngoài, đang tính nhấc chân ra ngoài thì đột nhiên nghe Arthur hỏi một câu:“Tôn Ngộ Không — lợi hại như vậy thật sao?”
Lâm Linh nín cười, xoay người lại nặng nề gật đầu:“Ân, hiển nhiên rồi, ngay cả thần tiên cũng không đối phó nổi với con khỉ này mà!”
Vừa dứt lời, nàng cảm giác hình như mình vừa nói sai cái gì, trong chớp mắt sắc mặt Arthur vặn vẹo, nghiến răng nghiến lợi:“Khỉ? Hóa ra Tôn Ngộ Không là một con khỉ? Cô cư nhiên đem ta so sánh với một con khỉ?”
A, xong đời! Dây thần kinh trên mặt Lâm Linh nhanh chóng trở nên vặn vẹo:“Ha ha ~~ đừng phân biệt thế chứ? Con khỉ này lợi hại hơn mọi người rất nhiều đó…… A a, thời gian không còn sớm, ta về trước nghỉ ngơi đây!”
Nói xong, nàng thừa dịp Arthur còn chưa kịp nổi bão, ba chân bốn cẳng thoát khỏi cái chỗ nguy hiểm này.
Ôi! Lâm Linh sau khi ra khỏi cửa vẫn không quên thở dài một cái, đột nhiên nàng đã hiểu rõ cái gì gọi là tai hại từ cái miệng a.
Buổi đêm yên tĩnh, ánh trăng chui ra từ những tầng mây. Trong không khí còn thoang thoảng một chút mùi hương lăng tiêu. Lâm Linh đang từ gian phòng của mình đi ra hoa viên thì chợt thấy một bóng người quen thuộc.
“Tiểu Lan, sao cậu lại ở đây?” Nàng bước nhanh qua.
“Suỵt, nhẹ một chút. Tôi đang đợi một người bạn nhỏ.” Lancelot thần bí hướng nàng cười cười, trong con ngươi lấp lánh ánh trăng, khiến cho bóng đêm bốn phía đột nhiên sáng bừng lên.
“Người bạn nhỏ?” Nàng ngẩn người, vẻ mặt hoài nghi nhìn cái bánh mật trong tay Lancelot.
“Ân, là một cục đâm đâm a.” Nụ cười của hắn dưới bóng đêm sáng như Lưu Ly.
Trong lòng Lâm Linh càng thêm tò mò, đang tính hỏi kỹ hơn thì chợt nghe hắn nói một tiếng,“Tới” Tiếp đó chợt thấy cách đó không xa có một bóng đen nhỏ, chầm chậm chạy tới trước mặt Lancelot, cắn lấy chiếc bánh mật trên tay hắn. Chiếc đầu nhỏ ngoe nguẫy lắc vô cùng dễ thương.
Lúc này Lâm Linh mới hiểu rõ, hóa ra người bạn nhỏ là một chú nhím con!
“Chú nhím này đã sớm nhận tôi làm chủ, nhưng khoảng thời gian tôi đi băng hải cùng cô đã không được gặp nó, nên hôm nay đặc biệt đem tới ít bánh mật đến cho nó.” Vẻ mặt Lancelot nhu hòa nhìn chú nhím ăn, trong đôi con ngươi lam nhạt ánh lên tia hồn nhiên trẻ con hiếm thấy.
Lâm Linh kinh ngạc nhìn Lancelot, đó giờ trong mắt Lâm Linh Lancelot vẫn luôn là một nam tử ôn nhu, không ngờ đệ nhất kỵ sĩ cũng có một mặt đáng yêu như vậy.
“Đúng rồi, Lâm Linh, con mèo nhỏ của cô đâu?” Lancelot chợt nhớ ra cái gì.
“Đúng rồi ha, từ lúc tôi trở về tới giờ vẫn chưa tìm ra nó. Bây giờ nó ngày càng vô pháp vô thiên, quả thực là giống y chang như chủ nhân cũ của nó, căn bản chẳng bao giờ để tôi vào mắt!” Lâm Linh tức giận nói.
Lancelot cười thành tiếng:“Nếu như ngài ấy không để cô vào mắt thì sẽ không cùng cô đi tìm vương giả chi kiếm đâu. Tôi thấy vẻ mặt lúc nãy của ngài ấy như cố độc hữu món đồ của mình ấy.”
Lâm Linh ngây ra, vài giây sau mới hiểu là Lancelot đang nói tới Arthur, vẻ mặt có chút phớt hồng.
“Tôi thấy cậu ta thích hành hạ tôi thì đúng hơn.” Nàng nhếch miệng, do dự một chút lại nói,“Tiểu Lan, lời nói lần trước cậu nói với tôi…… Cậu không nói với người khác đấy chứ?”
Nếu người khác mà biết nàng thích Arthur, nàng sẽ xấu hổ đến chết mất. Nàng thậm chí còn không có can đảm tưởng tượng thái độ của Arthur sẽ ra sao a, cái tên nam nhân độc như rắn kia nhất định sẽ cười nàng đến chết……
“Yên tâm đi, tôi nói rồi, tôi không phải Khải.” Lancelot nháy mắt mấy cái, thuận tay vuốt tóc nàng.
“Cám ơn, tiểu Lan……” Lâm Linh cũng ngây ngốc cười lên, trong lòng dâng lên một tia cảm khái, nếu ở hiện thực mà có một người anh như Lancelot, không biết là cực thích cỡ nào a.
“Nhìn kìa, mới đó nó đã ăn xong rồi.” Lâm Linh chuyển mắt nhìn sang chú nhím đang luyến tiếc liếm chút bánh ngọt trên người, cảm thấy nó thật ngây thơ dễ thương, nhất thời không nhịn được duỗi tay muốn sờ nó. Ngay lúc tay nàng sắp chạm vào con nhím, chợt nghe Lancelot lo lắng hô:“Cẩn thận!” Giây tiếp theo, tay nàng đã bị tay hắn bắt lấy.
“Cẩn thận nó đâm cô bị thương.” Trên mặt Lancelot xẹt qua một tia lo lắng.
“A, tôi quên mất……” Nàng ngượng ngùng cười, le lưỡi. Lancelot hình như nhận ra cái gì, lập tức buông tay nàng ra, mặt ửng đỏ thấp giọng nói:“Xin lỗi.”
“Không, không sao.” Mặt Lâm Linh cũng thoáng đỏ lên.
Hai người đang im lặng, đột nhiên lại cùng ngẩng đầu lên, hai đôi mắt vô tình chạm vào nhau làm hai người cùng bật cười.
Dưới tàng cây cách đó không xa, ánh trăng xuyên qua những khe hở của tán lá, chiếu một tầng ánh sáng mờ ảo lên khuôn mặt quốc vương.
Ánh sáng trắng lạnh băng của mặt trăng như che đi ánh mắt sâu thẳm của hắn.
Arthur cúi đầu nhìn bóng của chính mình, đáy lòng tràn ngập cảm giác muốn chiếm đoạt.
Loại cảm giác này gọi là ghen tỵ gì đó nhỉ.
Sáng ngày hôm sau, Lâm Linh vừa mở mắt ra đã thấy một bình cắm đầy hoa hồ điệp ở góc phòng, những cánh hoa màu xanh nở rộ dưới ánh nắng, bên trên vẫn còn đọng những giọt sương, sáng lấp lánh.
“Tiểu Linh thân ái, buổi sáng tốt lành!” Một giọng nói lười biếng đột nhiên vang lên bên tai nàng, nàng mơ mơ màng màng xoay đầu lại, đột nhiên chạm vào một đôi mắt màu lục bích đang nhìn chằm chằm vào nàng vô cùng gần.
Nàng vô thức nhanh chóng nhắm mắt lại rồi lại mở mắt ra, sau một giây rốt cuộc cũng nhận ra được cái gì, oa một tiếng kêu to, nhảy dựng lên trên giường!
“Ga – Gawain, sao anh lại ở trong phòng của tôi!” Phản ứng đầu tiên của nàng là nhanh chóng quấn mền quanh người, nhanh chóng tránh xa hết mức có thể. Hoàn hảo hoàn hảo, may mà cổ áo ngủ thời Trung cổ rất kín .
“Tiểu Linh, phản ứng của nàng thật khiến người khác thương tâm mà, ta đặc biệt đến ban cho nàng âm thanh chào buổi sáng mà.” Đôi mắt đầy nhiệt lượng nhìn vào nàng, không quên vứt cho nàng vài cái mị nhãn.
Lâm Linh cảm thấy da đầu tê rần như vừa bị thiên lôi đánh trúng.
“Vậy ~ cám ơn nhiều, giờ anh đi ra ngoài được chưa?” Nàng tức giận hạ lệnh đuổi khách.
“Tiểu Linh thân ái, nàng không ngại để ta dâng cho nàng một nụ hôn buổi sáng chứ?” Hắn chẳng những không hề có ý định đi ra ngoài mà ngược lại còn yêu cầu nàng.
“Tôi có đấy!” Trong nháy mắt hắn đang định nhích lại gần, Lâm Linh kịp thời bắt lấy cái gối trên đầu mình nện thẳng vào đầu hắn!
A a! Đây có tính là đại thúc biến thái quấy rối tình dục không?
Chiếc gối “rẹt” một tiếng rách ra, khiến đám lông vũ bên trong bay ra tán loạn. Nhất thời khung cảnh cả phòng đều là lông vũ bay phất phơ, trông như tuyết rơi.
Lâm Linh ngứa mũi hắt xì vài cái, Gawain lập tức tỏ vẻ săn sóc đưa sang một chiếc khăn tay. Lâm Linh trừng hắn một cái, không khách khí cầm lấy cái khăn lau vài cái.
“Mới sáng sớm mấy người đã ầm ỹ cái gì thế?” Không biết từ khi nào kỵ sĩ Đặc Lý Ti đã xuất hiện ngoài cửa.
Hai mắt Lâm Linh sáng ngời như vừa thấy được cứu tinh, hô lớn: “Đặc Lý Ti, mau giúp tôi tống tên hầu tước này ra ngoài với!” Đặc Lý Ti cau cau mi nhìn đám lông vũ bay đầy trời, không nói hai lời, lập tức muốn rời khỏi cái chỗ không hợp vệ sinh này.
“Đặc Lý Ti, nếu anh không vào, tôi thề sẽ để tay ba ngày trời không rửa, sau đó chạm vào người anh cho biết!” Lâm Linh thấy hắn xoay người định đi thì vội uy hiếp.
Đặc Lý Ti lập tức biến sắc, hiển nhiên vô cùng nhạy cảm với lời uy hiếp này. Hắn do dự một chút, không thể không cố gắng bước chân vào phòng, đang tính mở miệng nói chuyện thì Gawain đột nhiên đứng lên, ưu nhã cầm tay Lâm Linh lên hôn vào mu bàn tay, đúng chuẩn một cái hôn thủ lễ.
“Tiểu Linh thân ái, ta biết chỉ là nàng ngại. Nhưng không sao, sau này ta sẽ kiên trì đến đây đến khi nào nàng quen thì thôi. Vậy, hẹn gặp ở bữa sáng.” Hắn vừa cười vừa đi ra ngoài cửa.
“Ai mà ngại chứ!” Nàng buồn bực nhìn bóng lưng của hắn, sau này nhất định phải khóa cửa lại cho thật cẩn thận, nếu không cứ sáng nào cũng nhìn thấy cái mặt của tên đại thúc biến thái này, nàng sẽ ăn không tiêu mất.
Đúng rồi, Đặc Lý Ti đâu? Sao lại không nghe thấy tiếng hắn? Nàng buồn bực ngẩng đầu lên, chợt thấy Đặc Lý Ti đang chăm chú nhìn vào sợi lông vũ đang đậu trên vai, vẻ mặt vô cùng không chịu nổi.
“Trên cổ cũng có, cho anh mượn này.“Lâm Linh hảo tâm đưa chiếc khăn trong tay qua cho hắn.
Đặc Lý Ti hơi suy nghĩ, vẫn đưa tay nhận lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau cái cổ.
“A!!” Đột nhiên Lâm Linh la lên thất thanh,“Không xong rồi! Hình như tôi mới lấy cái khăn đó để lau mũi.”
Cả người kỵ sĩ Đặc Lý Ti cứng ngắc, vẻ mặt như vừa bị sét đánh trúng, rầm một cái ngã xuống!
=== ====== ====== ====== ====.
Ngày lên đường bầu trời trong xanh.
Sương mù không che được hết ánh nắng mặt trời chói lọi trên bầu trời, ánh sáng loang lổ rực rỡ như những đứa trẻ tinh nghịch, lười biếng rơi lên những cánh hoa. Gió nhẹ nhàng thổi qua khu rừng, chia rẽ những cái cây nghiêng ngả mỗi bên.
Lúc cưỡi ngựa ra khỏi cánh cửa hoàng cung, Lâm Linh cảm nhận rõ tâm trạng của Arthur đang cực kỳ không tốt, tính tiến lên hỏi hắn bị sao vậy, nhưng khi thấy trên mặt hắn viết mấy chữ to “Đừng có chạm vào ta”, nàng cũng chẳng dám nói gì thêm.
Đúng lúc đó trước mặt đột nhiên có hai vị kỵ sĩ tiến tới. Dẫn đầu là một vị nam tử trẻ tuổi có mái tóc dài màu rám nắng, đôi mắt sâu thẳm màu chàm, dáng người cao ngất, vẻ mặt anh tuấn nghiêm túc. Mặc dù không thể phủ nhận là một mỹ nam tử, nhưng lại thấy một cái gì đó hơi thiếu khuyết. Vị thiếu niên còn lại có mái tóc màu đỏ đang cúi đầu nhìn chằm chằm xuống đất, có phải phần như thiếu kiềm chế.
Khí chất hai người thoạt nhìn có chút bất đồng, nhưng hình dáng lại có chút tương tự như hai huynh đệ.
Lâm Linh cảm thấy hai người này rất quen mắt, nhưng lại không nhớ rõ là đã gặp ở đâu.
Trong lúc nàng đang cố gắng nhớ lại thì hai người kia đã xuống ngựa, tiến tới trước mặt Arthur. Nam tử có ánh mắt nghiêm túc cúi người hành lễ, trầm ổn nói:“Bệ hạ, tại hạ là Lamorak đến từ gia tộc Phantom Noel , đây là đệ đệ của thần Juatan Just. Chúng thần đều được sức mạnh cường đại của bàn tròn kỵ sĩ dẫn dắt mà tới đây, mong ngài có thể chiếu cố cho chúng thần.”
Trong mắt Arthur lóe lên một tia sáng, khóe miệng khẽ nhếch một đường cong duyên dáng, gật đầu một cái đáp lễ, trầm giọng nói:“Hoan nghênh các ngươi, kỵ sĩ của ta.”
Lamorak vội vàng kéo ống tay áo của tên thiếu niên tóc đỏ đang như treo linh hồn trên chín tầng mây, ý bảo hắn nói vài câu. Thiếu niên kia có chút miễn cưỡng ngẩng đầu, nhưng lúc thấy Lâm Linh vô cùng kinh ngạc, bật thốt lên:“Là – ngươi – à?”
Lâm Linh cũng đồng thời đột nhiên nhớ lại―― tên thiếu niên này không phải là người đã bán chó săn cho nàng sao?
Hai huynh đệ nhà này cư nhiên là một trong những thành viên của bàn tròn kỵ sĩ!
“Hóa ra là hai người! Không ngờ các người cũng là thành viên của bàn tròn kỵ sĩ!” Nàng kinh ngạc mở to hai mắt.
“A, cô là vị tiểu thư lần trước đi cùng với kỵ sĩ Khải……” Lamorak cũng nhận ra nàng, gật đầu một cái với nàng, lại quay mặt sang Arthur,“Bệ hạ, nếu chúng ta đã tới đây, nhất định sẽ tuân thủ đạo nghĩa kỵ sĩ, mãi mãi tận trung với ngài.”
Arthur liếc mắt nhìn Lâm Linh một cái, lại quay sang nói với hai người trước mặt:“Mặc dù ta rất muốn nói chuyện rõ ràng với các ngươi, nhưng hiện giờ ta có chuyện phải xuất cung, như vậy đi, các ngươi hãy vào trong vương cung đợi đi, kỵ sĩ Khải sẽ sắp xếp chỗ cho các ngươi .”
Sau đó hai người cùng đi vào vương cung. Lúc tách ra đột nhiên Juatan Just quay lại hỏi một tiếng:“Chó – săn – đâu?”
Lâm Linh lập tức bắt chước hắn nói đúng ba chữ:“Nó – chạy – rồi.”