Kỵ Sĩ Hoang Tưởng Dạ

Chương 97



Lâm Linh sửng sốt ngẩn đầu lên, khó tin nhìn vào đôi mắt màu xám đầy vẻ đồng tình đang chớp chớp nhìn nàng.

Trong lòng nàng không khỏi mừng rỡ dâng lên một tia hy vọng, thoạt nhìn hắn bây giờ có vẻ đang ở mặt thiện, có thể nào sẽ —

“Chỉ là tôi đã nhận tiền của người khác nên không thể nào làm trái được. Nên ngày hôm nay tới lượt tôi canh cô, cũng chỉ có thể làm như này.”

Câu nói đó của hắn trực tiếp đánh nát hy vọng nhỏ nhoi của Lâm Linh, nàng hít một hơi, kéo mạnh tay áo của hắn, hỳ thật mạnh một bãi ngay ở trên đó.

Parsifal nhìn nàng làm bẩn áo mình như trời trồng, chớp chớp đôi mắt, vẻ mặt bất đắc dĩ, ne né cái tay áo của mình.

Nàng lau loạn xạ vài cái, nhỏ giọng nói:“Quên đi quên đi, dù sao có cậu canh tôi còn đỡ hơn là Kamelot.”

“Nghe nói sau lần cô biến mất trước mặt hắn, hình như hắn đã xem cô là yêu quái rồi.” Parsifal cong cong khóe miệng.

“Cậu cũng biết?”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu lên.

Parsifal nhún nhún vai, vẻ mặt “ai là người đều biết cả”.

“Giờ còn thấy khó chịu không? Nếu thấy đói bụng, tôi đi lấy cho cô chút gì đó để ăn.” Hắn nghiêng đầu nhìn nàng.

“Tôi không đói bụng.”

Lâm Linh thoáng cảm động, quả nhiên Tiểu Pars thiện lương thật là một người biết quan tâm săn sóc mà, nếu như ở hiện đại, chắc chắn sẽ là một người bạn trai hoàn hảo.

“Tiểu Pars, chẳng lẽ cậu không nhận ra mình bị hai mặt thiện ác khống chế sao?” Nàng đột nhiên nói.

“Cái gì?”

Parsifal khó hiểu nhìn nàng.

“Có người nói với tôi, Thiên Đường và Địa Ngục chỉ cách nhau một bức tường mỏng, thiên thần và ác quỷ chỉ khác nhau về ý niệm. Ai ai cũng có trong mình nhiều mặt, chỉ là mặt thể hiện là thiện hay ác mà thôi. Người mang vẻ mặt thiên thần chưa chắc đã thiện lương, người mang khuôn mặt ác quỷ chưa chắc đã tàn độc. Có lẽ sẽ có một ngày, cậu sẽ không bị hai mặt hỗn loạn này khống chế nữa… tại sao không cố gắng thử một lần?”

Parsifal im lặng không nói gì.

Người hắn co lại như ẩn vào trong bóng tối, chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng phác thảo lên cơ thể hắn. Từ sống lưng thẳng tắp đến lồng ngực vạm vỡ, mái đầu hơi cúi tạo độ cong nhẹ, không thể nhìn thấy được rõ vẻ mặt, như một gốc cây bạch dương thon dài.

Sau một khoảng thời gian im lặng, rốt cuộc nàng cũng không thể nhịn được:“Lạ thật, Tiểu Pars cậu –”

“Ta không nghĩ sẽ thay đổi bất cứ thứ gì của bản thân.”

Parsifal đột nhiên lạnh lùng cắt đứt lời Lâm Linh, hắn ngẩn đầu lên, lộ ra đôi mắt màu xám lấp lánh, nụ cười bên mội nhếch lên một cách quỷ dị.

Lâm Linh giật mình, hình như là đã qua 12h đêm rồi, Parsifal lại quay lại mặt ác.

Hắn căm ghét liếc nàng một cái, kéo mạnh tay áo của mình, giọng nói lạnh băng:“Còn dám dùng tay áo ta lau chùi tùm lum, muốn chết sao?”

“Này, rõ ràng là chính cậu đưa cho tôi, sao giờ lại trở mặt?”

Lâm Linh buồn bực, tên kia trở mặt thật nhanh mà.

Nhưng đúng lúc đó thì bụng của nàng lại liên tục kêu lên, sau vài giây đấu tranh tư tưởng, rốt cuộc nàng cũng mở miệng:“Tôi hơi đói bụng, lời nói sẽ đi tìm đồ ăn cho tôi của cậu lúc nãy còn tác dụng chứ?”

Parsifal cười lạnh một tiếng:“Dù sao ngày mai cũng chưa biết sống chết ra sao, ăn chi cho phí!”

Gân xanh trên trán Lâm Linh nổi lên, đột nhiên chẳng còn thấy đói bụng chút nào nữa hết.

Bởi vì, đã bị đầy hơi rồi!

Bình minh ngày mai nhanh chóng sẽ đến.

Những đám mây tản dần đi, để lộ ra một bầu trời xanh như ngọc bích và ánh mặt trời ấm áp, nhẹ nhàng làm tan đi những bông tuyết.

Bầu không khí trong trẻo mà lạnh lùng, một ngọn gió lạnh thổi qua, cuốn đi những hơi ấm mong manh, luồn những làn gió lạnh khiến người ta không tự chủ khẽ rùng mình.

Những bụi hoa thấp nức nở tiêu điều dưới nền đất , những cành cây khô cứng cáp đâm lởm chởm ra ngoài nền tuyết, chập chùng đâm tới phía cuối chân trời, như muốn đâm thủng luôn cả cái đông phong giá lạnh.

Arthur đứng phía trên tường thanh cao cao, gió lạnh thổi qua chiếc áo choàng và mái tóc dài màu vàng. Sơn cảnh hắc ám phía xa cũng như đang lặng im như cơn gió lạnh này vậy. Hắn lẳng lặng nhìn về phía trước, ánh nắng chiếu lên chiếc áo choàng ưng ửng hồng. Rồi hắn chậm rãi giơ cánh tay lên, ra lệnh cho bọn binh lính tấn công đợt cuối.

“Lancelot, sau khi công thành xong, Lâm Linh dựa vào ngươi.” Trước khi hạ tay, hắn vẫn không quên phân phó đệ nhất kỵ sĩ.

“Bệ hạ, ta sẽ theo như kế hoạch cứu Lâm Linh ra, đến lúc đó ngài sẽ không còn phiền muộn gì nữa.”

Lancelot đáp.

Arthur không ý kiến mim mím môi, đang tính huy động tấn công thì đột nhiên nghe tiếng Khải hô to từ phía sau:“Bệ hạ, nhìn kìa! Đó không phải là hắc công tước sao? Sao hắn lại ở đây?”

Arthur ngẩng đầu nhìn lên tường thành, gương mặt thoáng kinh hãi.

Một vị nam tử mặc hắc y đứng trên tường thành, ánh dương đổ xuống như một hào khí bao quanh hắn, mái tóc đen dài bay bên vai, yên lặng mà hoa mỹ.

Trên gương mặt hoàn hảo ấy điểm một nụ cười nhẹ tràn ngập sát khí, khiến người ta có cảm giác không rét mà run, như một đóa hoa độc dược nở rộ rực rỡ.