Trong khoảnh khắc Duagloth nới lỏng cánh tay, nàng thu hết toàn bộ khí lực, đánh mạnh đầu vào cằm hắn!
Công tước đại nhân không ngờ lại bị nàng làm như vậy, bất ngờ lảo đảo vài cái, Lâm Linh bất chấp cái đầu đau như mấy thấy mấy con chim nhỏ, thừa cơ nhảy nhanh tới vách tường thành, một tay kéo rơi miếng giẻ trong miệng, hét lớn với bọn Arthur:” Đừng rút lui, bọn họ có mai phục!”
Duagloth vuốt vuốt cái cằm bị đụng, ánh mắt phủ một tầng rét lạnh, lạnh giọng nói với Parsifal:” Lập tức bắt nàng lại đây cho ta!”
“Đừng qua đây!”
Lâm Linh di chuyển tới lá cờ bên cạnh, không thể để cho những người khác tiến gần thêm bước nữa.
Đuôi lông mày Duagloth nhướng lên ra vẻ ranh mãnh:“Còn không mau lại chỗ ta, nếu té xuống thì không ai cứu được đâu.”
Lâm Linh cầm chặt cán lá cờ, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có:“Ta sẽ không bao giờ để ngươi dùng ta làm sự uy hiếp đối với Arthur, ta sẽ không bao giờ làm chướng ngại của hắn! Phương pháp giải quyết quyết vấn đề này thì đơn giản, chỉ cần ta biến mất khỏi đây là được rồi, như vậy thì bất luận là kẻ nào, cũng đừng hòng đem ta ra để uy hiếp Arthur!”
Dưới ánh sáng mặt trời, cô gái vốn có gương mặt nhỏ nhắn ngây thơ nhưng tràn đầy dũng khí. Khiến cho trong lòng Duagloth đột nhiên cảm giác có cái gì đó, đầy ắp như muốn trào ra, hắn mơ hồ cảm giác có cái gì đó đã thay đổi .
Thời gian và không khí như đông cứng lại.
Ánh mắt hai bên dán chặt nhìn đối phương, trên trời vụt qua một tia sáng đen như sao trời, ánh mắt hắn lóe lên, dường như hắn chưa bao giờ có được một thứ như vậy.
Trong nháy mắt, đột nhiên hắn có cảm giác ghen tỵ với Arthur.
“Parsifal, bắt cô ta lại đây.”
Duagloth khó chịu kéo khóe môi, trong lòng mỗi người như bị một rừng cây u ám bao phủ, có được dây hằng hà quấn trên cây như có được linh hồn trong quá khứ của mình (ta không hiểu, nên ta chém )). Nhưng có mấy ai sẽ chịu hy sinh tính mạng của mình vì hạnh phúc của người khác đây?
Trên đời không bao giờ có người như thế.
Sẽ không bao giờ.
“123, cô đừng làm chuyện điên rồ.” Parsifal vừa bật thốt lên vừa từng bước tiến tới bên nàng. Hắn cũng không rõ, tại sao hắn lại nói ra nhừng lời này.
Lâm Linh thoáng kinh ngác rồi lại tươi cười:“Tiểu Pars, nhìn không ra, hóa ra lúc ngươi ở mặc ác vẫn có lúc thiện lương, quả là thiện và ác chỉ cách nhau một bức tường, chỉ cần ngươi cố gắng, nhất định có thể vượt qua, không còn phải luân hồi giữa hai mặt nữa.”
Nói những chữ cuối cùng, nàng kéo hai góc của lá cờ xuống, xoay người nhảy xuống tường thành.
Trong chớp mắt đó, nàng nghe thấy giọng nói quen thuộc nào đó gọi tên mình……
Gió vù vù xẹt qua bên tai, nàng nắm chặt góc cờ, lắc lư hạ người xuống phía xa, cảm giác như mình là một còn chim nhỏ bay giữa khoảnh trời bao la, nhìn mình cách mặt đất ngày càng gần, nhưng không hề có một tia sợ hãi, trong đầu không hiểu sao đột nhiên hiện lên bài hát của Smith kia……
And I just wanna stay with u.
[ ta chỉ muốn ở cạnh ngươi ]
In this moment forever,forever ever.
[ cứ vĩnh viễn như vậy ]
……
Người Saxon trên tường thành há hốc mồm nhìn một màn này, kinh ngạc nhìn nữ nhân kia nhảy từ trên tường thành xuống nhưng vẫn không bị sao, đôi tay còn đang nắm chặt lá cờ tung bay trong không trung.
“Quả nhiên là một biện pháp tốt.” Duagloth nhẹ nhàng cười rộ lên, trong mắt nổi lên những đường tơ nhỏ đỏ như máu, tựa như có một cỗ cảm giác không nói nên lời dâng lên trong lòng, vừa mơ hồ lại vừa sâu thẳm âm trầm.
“Cô ta ~ cô ta là – yêu quái!”
Một giọng nói đột nhiên vang lên phía sau hắn, Duagloth quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy Kamelot đang dùng đôi mắt phớt hồng nhìn chằm chằm vào Lâm Linh, trong tay là thanh cung tên dài nhọn hoắt, mũi tên u ám lấp lóe hướng về phía ngực của Lâm Linh.
Sắc mặt Duagloth thoáng đổi, hai chữ dừng tay còn chưa kịp phát ra khỏi miệng, mũi tên bén nhọn đã xé gió bay về phía mục tiêu. Trong lúc mành chỉ treo chuông, đúng lúc đó phía Arthur cũng bắn ra một mũi tên, nhưng lại là hướng về phía mũi tên của Kamelot.
Keng một tiếng, hai mũi tên chạm nhau trên không trung, bắn tung tóe ra những bông hoa lửa, Kamelot lập tức đổi hướng, mũi tên nhắm vào cánh tay của Lâm Linh, vô tư xé rách lá cờ.
Cánh tay Lâm Linh đột nhiên cảm thấy đau nhức, sau đó trên đỉnh lá cờ đột nhiên xoẹt một tiếng rách ra, cả người nàng mất thăng bằng dần rơi nhanh xuống dưới.
“Cô ngốc, mau dùng ma thuật gió của cô!”
Giọng nói vừa lo lắng vừa tức giận của Arthur truyền vào tai Lâm Linh, thoáng làm rối tâm trí nàng, mặc dù biết việc hắc công tước ở đây khiến nàng không thể sử dụng được ma pháp, nhưng cứ có biện pháp thì cứ thử xem!
Miệng nàng lặng lẽ đọc chú ngữ ma pháp, cố gắng hết sức quăng đi tạp niệm trong đầu.
Bất ngờ, cả người nàng đột nhiên nhẹ bẫng, như một chiếc lông vũ nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất……
Nàng khó tin đổ một trận mồ hôi lạnh, nghĩ không ra nàng lại có thể thoát khỏi sự khống chế của sức mạnh Duagloth, chẳng lẽ là do cấp bậc của nàng lại tăng lên?
Mặc kệ tóm lại là nguyên nhân gì, có thể cứu được bản thân là tốt rồi!
Lúc nàng sắp hạ xuống mặt đất, đột nhiên từ trong rừng xông ra một cái đầu sư tử dữ tợn, nó vẫy vẫy cái đuôi, bổ nhào về phía người Lâm Linh.
“Bệ hạ, Lâm Linh gặp nguy hiểm, chúng ta mau bắn chết con sư tử kia! Thượng Đế a, hình như con sư tử kia đang khóc?” Khải kinh ngạc cầm lấy một bộ cung tên.
“Chờ chút!” Arthur có cảm giác con sư tử này khá quen mắt, nhìn chằm chằm vào thân hình lắc lư của con sư tử, đột nhiên la lên,” A Hoa!”
Quả nhiên con sư tử thoáng ngừng lại, lắc nhanh cái đầu về phía Arthur như rất cảm động, rồi nhanh chóng tiếp tục cắm đầu chạy về phía trước.
Lâm Linh cũng đã sớm nhận ra nó, hưng phấn dang rộng hai tay, buông lỏng thân thể, phịch một tiếng té xuống, đúng ngay lúc A Hoa đỡ được nàng.
Đến lúc đó, bọn Arthur mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt Duagloth xẹt nhanh qua một tia thả lỏng không rõ, mặt không đổi sắc ra lệnh:“Bắn tên!” Lời hắn vừa dứt, lập tức có hàng ngàn mũi tên mưa rào bay về phía Arthur.
Arthur không chút hoang mang vung thanh vương giả chi kiếm trong tay, ánh sáng mặt trời chói lóa cũng không địch nổi hào quang phát ra từ nó, lập tức cản toàn bộ mũi tên địch phóng ở bên ngoài, những mũi tên như những con chim gãy cánh, lạch cạch rơi trên mặt đất. Có vài mũi tên vô tình bay trúng Arthur, nhưng nhờ có vỏ kiếm bảo vệ, hắn vẫn không hề hấn gì.
Trong nháy mắt, Parsifal bị thu hút bởi vị vương tử trẻ tuổi kia, bên tai đột nhiên vang lên lời nói của phụ thân nói với hắn lúc còn bé, kỵ sĩ phải oai phong lẫm liệt, khí thế chiếu sáng cả con đường, khiến cho những tên ma quỷ linh hồn ác bá phải kinh sợ quỳ xuống, phải luôn ngẩn đầu kiêu ngạo, trở thành một con người đường đường chính chính, dùng chính bản thân để dẹp đi nỗi thống khổ và bi thương, lấy đại cục làm trọng, thực hiện đúng lời thề, đó mới chính là một kỵ sĩ chân chính.
“Công tước các hạ, phía trong lâu đài cũng có mấy kẻ xông lên rồi!”
“Cái gì?” Duagloth nhíu mi, “Bọn chúng vào bằng cách nào?”
“Hình, hình như là bọn chúng đã đào một thông đạo, phía dưới, phía dưới sắp không chống được nữa……”
Đúng lúc đó, cửa lớn lâu đài đột nhiên mở ra, mười mấy đại quân kỵ sĩ vọt ra, cư nhiên lại là huynh đệ nhà Lamorak và Gia Tăng Just!
Trong đầu Lâm Linh nghi vấn bò đầy, thế rốt cuộc là sao?
“Lâm Linh, mau tiếp lấy!”
Arthur đột nhiên ném một thứ gì đó cho nàng, nàng vội vàng tiếp lấy, lúc nhìn lại thì không khỏi giật mình và mừng rỡ, hóa ra chính là thanh Nguyệt Chi Cung của mình.
Hóa ra, hắn vẫn thay nàng giữ nó.
“Nếu vẫn còn ý nghĩ muốn chiến đấu cùng ta, thì hãy dũng cảm mà nắm chặt lấy nó.” Ánh mắt Arthur sáng quắc nhìn nàng, trong đó còn xen lẫn một tia vui sướng.
“Hỡi đội quân kỵ sĩ dũng cảm của ta, trước khi bọn chúng lấy đi mạng sống của mình, thì hãy xông lên tước đi mạng sống của chúng!” Arthur giương giọng ra lệnh, giụ ngựa dẫn đầu chạy tới.
Kỵ sĩ song phương cứ như vậy xông lên, trong đầu đều mang ý nghĩ phó mặc cho số mệnh.
Trong lúc Lâm Linh đang tính leo xuống người A Hoa, tựa hồ nó không vui, trực tiếp mang nàng vọt vào trong!
“Này này. A Hoa, mau, mau dừng lại!” Trên trán Lâm Linh ứa vài giọt mồ hôi lạnh, thiên a, nàng chưa muốn lấy một con sư tử làm tọa kỵ đâu a!
A Hoa căn bản mặc kệ nàng chạy đông chạy tây trên lưng nó, binh lính vừa nhìn thấy một cô gái ngồi trên lưng con sư tử chạy tới, đều đồng loạt kinh sợ nhường đường.
Lâm Linh cố gắng trấn định trên lưng A Hoa, cảm thấy nó vẫn cắm đầu chạy, lập tức hiểu ý. Phóng lao đành phải đâm theo lao, nàng nhân cơ hội đó kéo dãn cung tên, bắn vào bọn quân phía trước. Người đời có câu, cáo mượn oai hùm, giờ thì nàng đang mượn uy sư tử!
Trên chiến trường một mảnh hỗn loạn, một cô gái tóc đen dẫn đầu đội quân xông lên. Tư thế duyên dáng của nàng kết hợp với tư thế kéo cung dũng mãnh trên lưng sư tử, như bừng tỉnh lên hình tượng một nữ thần, tràn ngập lực lượng, tình thần và mỹ cảm.
Trong không khí mơ hồ dao động tiếng va chạm vào nhau của bình khí, tiếng mũi tên xé gió liên tục, mặt đất thoáng chấn động, trận đấu vẫn rất quyết liệt.
Trên lâu đài một nhiên có một tầng mây đen che đi ánh mặt trời, trong phút chốt đột nhiên âm u hẳn đi, vẻ lo lắng của bầu trời khiến cho người ta có cảm giác không thở nổi, hơi thở hỗn loạn lạnh như bông tuyết, mùi máu tanh nồng đậm khuếch tán, thong thả thong dong, chậm rãi bao thủ khắp nơi.
Thời gian và không gian như ngưng đọng lại.
Ánh mắt Duagloth như bị thu hút bởi cô gái vững vàng kia, như ánh sao bạc tô điểm lấp lánh trên bầu trời, như một chùm hỏa diễm ngăn cản người khác.
“Công tước các hạ, cứ như vậy e là chúng ta sẽ không chống đỡ nổi.” Parsifal đứng bên nói.
Duagloth thu lại ánh mắt, vào lòng bàn tay của mình, chỉ thấy từng đóa bông tuyết trong lòng bàn tay hắn đột nhiên hóa thành hư ảo, vẫn đẹp như vậy, vẫn không nắm giữ được như vậy.
Hắn nắm chặt tay, giọng nói trầm thấp vang lên:“Truyền lệnh của ta, lui lại sau thành!”