Ký Sự Phiên Vương Bệnh Kiều Sủng Thê

Chương 16



Tiểu cô nương mặc áo ngủ màu hồng cánh sen, trong lòng còn ôm một cái gối hình đầu hổ rất ngây thơ, nàng chưa búi tóc, tóc đen như mực tản sau đầu xoã xuống tận eo.

Tư Nghiễm cảm giác được, có lẽ vì khẩn trương, hô hấp của Bùi Diên chậm hơn.

Nàng rũ lông mi, không dám nhìn hắn, cũng không trả lời.

Hai má hồng hồng, màu hồng duyên dáng lan tới vành tai mềm mại.

Dáng vẻ tiểu cô nương mỹ lệ ôn thuần, từng cọng tóc đều có vẻ mềm mại yếu ớt.

Tư Nghiễm rời tay khỏi trán nàng mới ý thức được, vừa rồi cách hắn đối đãi Bùi Diên có chút quá mức thân mật.

Vài lần trước, hắn chủ động tới gần nàng, là vì muốn thử xem mình có thể kích phát khả năng biết trước tương lai kỳ lạ lần thứ hai hay không.

Sau vài lần, lòng hắn lại thay đổi, không còn vì mang mục đích mới tiếp cận nàng.

Ngày hội đèn lồng Tết Nguyên Đán, hắn giúp nàng ủ tay.

Hoặc như vừa rồi, giúp nàng đo nhiệt độ cơ thể.

Khi hắn làm những việc này, vô cùng tự nhiên giống như mặc quần áo uống nước.

Người khác đều nói, hắn bề ngoài thì nhìn như ôn hòa, ngụy trang rất sâu, kỳ thật là kiểu người tính tình lãnh đạm.

Tư Nghiễm cũng rõ ràng, hắn không thích thân cận với người khác.

Còn vì sao hắn đối xử khác biệt với Bùi Diên, Tư Nghiễm không muốn nghĩ sâu.

Hắn quy kết tất cả bất thường của mình thành lòng thương hại với vật nhỏ yếu vô hại.

Tựa như đi trên đường, nhìn thấy một chú mèo con mềm mại đáng yêu, dù có là người lạnh nhạt cũng sẽ không đành lòng tổn thương nó, có lẽ còn có thể vuốt ve an ủi một chút.

Nhưng dù sao, hắn vẫn là nam tử thành niên. Cho nên có những hành động, nếu làm ra khó tránh khỏi khiến nàng cảm thấy bị đường đột, mạo phạm.

Tư Nghiễm thấp giọng hỏi: “Bùi Hao vừa nói, tối hôm qua ta làm vài chuyện… Không tốt với muội?”

Bùi Diên gật gật đầu, lại nhanh chóng lắc đầu.

Chuyện Tư Nghiễm hôn nàng, đánh chết nàng cũng không nói ra. Da mặt nàng mỏng, căn bản không nói nên lời.

“Ta… Đã làm gì muội?”

Lúc Tư Nghiễm nói lời này, ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu lên người hắn, phủ lên một lớp vàng óng ánh, dung mạo của hắn càng thêm tuấn mỹ như thần linh.

Ánh sáng và bóng tối đang chéo nhau, phần hầu kết nam tính, đường cong mượt mà của xương hàm và cổ càng rõ ràng. Người này, ngay cả những chi tiết nhỏ nhất trên khuôn mặt cũng cực kỳ đẹp.

Càng không nói đến cặp mắt thâm thúy, và chiếc mũi cao thẳng tinh xảo.

Mỗi một chỗ, đều lớn lên như hình mẫu lý tưởng của nàng, khắc sâu vào tâm trí khiến nàng động tâm.

Khi Tư Nghiễm không cười, khóe môi tự nhiên hơi rũ, những nam tử như vậy thông thường cho người ta cảm giác không giận tự uy.

Đặt trên mặt hắn lại tăng thêm vài phần lãnh đạm, cả người trầm tĩnh khắc chế.

Bùi Diên không khỏi nhớ tới cảm xúc khi chạm vào đôi môi của hắn.

Trong người tự nhiên có loại bản năng mãnh liệt thôi thúc, nàng cũng rất muốn làm giống hắn đêm qua, hôn lên đôi môi kia.

Bùi Diên có thể nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch, cũng biết cảm giác này là cảm giác mạnh mẽ nhất mà nàng từng trải qua.

Tiểu cô nương cố gắng giả bộ trấn định nói dối: “Ngài… Ngài tối hôm qua ôm ta, còn nói… Còn nói vẫn luôn đợi ta.”



Tư Nghiễm hơi chau mày, ngữ khí trầm thấp: “Ta ôm muội? Thực xin lỗi, ta say đến hồ đồ rồi.”

Lần trước hắn ôm nàng, là vì cứu mạng nàng. Còn đêm qua, hắn say thành như vậy, chắc đã doạ Bùi Diên sợ.

Bùi Diên che giấu chút tâm tư nhỏ, nàng thuận thế hỏi thẳng điều nghi ngờ vẫn giấu trong nội tâm: “Thế tử… Ngài đã thích ai rồi sao? Ngài đêm qua, hình như coi ta thành nàng ấy.”

Tư Nghiễm bật cười: “Thích ai đó? Không có.”

“Thật vậy không?”

Tư Nghiễm không chút do dự trả lời: “Thật, ta không cần phải lừa muội.”

Bùi Diên cũng cảm thấy, hắn không nhất thiết phải lừa nàng.

Tư Nghiễm chưa thích ai, tất nhiên, hắn cũng không thích nàng.

Nhưng đáng ăn mừng chính là, nàng lại có thể quang minh chính đại thích hắn trong lòng.

*

Lần đầu bà dì ghé thăm Bùi Diên đi sạch sẽ sau bảy ngày.

Nàng theo lời dặn dò của Ban thị, tiến cung gặp thần y Kỳ Quan Mạc.

Kỳ Quan Mạc, đúng là thần y có y thuật cực kỳ cao, chỉ trong một thời gian ngắn đã trị hết bệnh tật của hoàng đế.

Lúc trước, hoàng đế toàn ở trong Kiến Chương Cung dưỡng bệnh, nhưng nghe nói đoạn thời gian này, cung nhân thường xuyên có thể thấy hoàng đế tới Vị Ương Cung, khí sắc của ông ta cũng tốt hơn lúc trước.

Tuy Kỳ Quan Mạc đã trị hết bệnh cho hoàng đế, nhưng lại nói mình mắc một loại bệnh khó trị, muốn xin từ chức quy ẩn.

Bệnh của hoàng đế đã có chuyển biến tốt đẹp, nhưng ông ta không muốn dễ dàng thả Kỳ Quan Mạc đi, liền lệnh cho Kỳ Quan Mạc ẩn cư ngoài thượng kinh, ông ta còn phái thợ thủ công xây cho y một căn nhà. Như vậy, nếu hoàng thất cần, y có thể tùy thời tiến cung.

Lúc Bùi Diên được Kỳ Quan Mạc bắt mạch, nàng thấy thần sắc y cũng khá giống có bệnh, nhưng nghĩ mãi vẫn không rõ.

Thần y, chẳng lẽ không thể chữa bệnh cho chính mình sao?

Kỳ Quan Mạc khám qua cho Bùi Diên, kết quả cũng giống như các vị thái y chẩn đoán lúc trước, thân thể nàng khoẻ mạnh, cũng không có bất kì mầm bệnh gì.

Tuy Bùi hoàng hậu vẫn không yên lòng, nhưng ngay cả Kỳ Quan Mạc cũng đã nói như vậy, vậy chắc là thân thể của Bùi Diên vẫn khoẻ mạnh.

Nhưng hai lần phát bệnh trước đó, vẫn không tìm được nguyên nhân.

Kỳ Quan Mạc ra khỏi Tiêu Phòng Điện, Bùi hoàng hậu đúng lúc có cung vụ phải xử lý, hôm nay Bùi Diên cũng không phải đến Thạch Cừ Các học, Bùi hoàng hậu liền cùng nàng đi quanh Hậu Cung.

Bùi Diên luôn cảm thấy, cô mẫu đang cố ý dạy nàng gì đó.

Nhưng nàng không hiểu sao cô mẫu lại làm vậy, rốt cuộc nàng cũng không phải hoàng hậu nương nương cần quản lý Hậu Cung, học những thứ đó cũng không có tác dụng.

Cành liễu bên cạnh thương trì đã đâm chồi, xuân tới mang cho mọi vật sức sống dạt dào.

Bên cạnh thương trì là chỗ ở của Đậu phu nhân —— Thanh Lương Điện.

Bùi hoàng hậu và Bùi Diên tạm nghỉ chân bên cạnh thương trì, không ngờ lại gặp được Đậu phu nhân vừa quay về từ Kiến Chương Cung.

Đậu phu nhân mặc áo ngắn váy dài hoa văn được thêu thủ công cầu kỳ, đuôi váy dài giống như đuôi cá, quanh co khúc khuỷu, phết trên mặt đất.

Trên mặt Đậu phu nhân đã có dấu hiệu lão hóa của thời gian, nhưng vẫn có thể nhìn ra, khi còn trẻ bà ta cũng là một mỹ nhân.

Chỉ là, so sánh với vẻ đẹp của Bùi hoàng hậu vẫn chênh lệch khá lớn.



Thấy Ngũ công chúa đi theo sau Đậu phu nhân, Bùi Diên liền lén lút gật đầu chào hỏi nàng ấy.

Ngũ công chúa không để ý nàng, chỉ cúi thấp đầu, không để người khác thấy rõ thần sắc.

Sắc mặt Đậu phu nhân rõ ràng không được tốt, bà ta uốn gối thi lễ với Bùi hoàng hậu xong liền đi thẳng về Thanh Lương Điện của mình.

Đậu phu nhân đi rồi, sắc mặt Bùi hoàng hậu vẫn bình thường, nhưng trong mắt lại chứa một chút hàn ý.

Bùi Diên cảm thấy khó hiểu, tâm trạng cũng hạ xuống.

Hôm qua ở Thạch Cừ Các, Ngũ công chúa vẫn còn rất vui vẻ ở chung với nàng mà, sao hôm nay đã không để ý tới nàng?

*

Thanh Lương Điện.

Đậu phu nhân hồi cung, cho dù ngồi trong cung điện được trang trí đẹp đẽ quý giá, sắc mặt vẫn không dễ nhìn.

Từ sau khi Tư Nghiễm - con trai của kẻ kia dâm phụ kia tới thượng kinh, huynh trưởng của bà ta đang đóng quân ở thượng quận lại bắt đầu bị hoàng đế hoài nghi có tâm làm phản, trước đó vài ngày, ngự sử còn lục soát được chứng cứ.

Đậu phu nhân cũng chịu liên lụy, vừa rồi, bà ta bị hoàng đế gọi đến Kiến Chương Cung nghe mắng.

Giờ nghĩ lại, trận hoả hoạn mấy tháng trước xảy ra rất kỳ quặc.

Mà sau khi con trai của kẻ dâm phụ vào kinh, lại được phong làm tế tửu quốc tử, mọi chuyện đều có bóng dáng Bùi hoàng hậu quạt gió thêm củi.

Tư Nghiễm vào kinh, là Bùi hoàng hậu kiến nghị cho hoàng đế

Tư Nghiễm được phong làm tế tửu quốc tử, cùng đám học giả uyên bác tu sửa sách cổ, cũng là Bùi hoàng hậu kiến nghị.

Nhiều sự trùng hợp như vậy khiến Đậu phu nhân không khỏi phỏng đoán, hai người kia, có phải đang âm thầm cấu kết?

Ngũ công chúa vào điện, thấy sắc mặt mẫu thân không tốt, liền im lặng thu mình, nhìn chằm chằm mặt đất.

Đậu phu nhân chú ý tới Ngũ công chúa, nhìn nàng ta.

Vừa rồi Bùi Diên muốn chào hỏi con bé, bà ta đều nhìn thấy.

Đậu phu nhân lạnh giọng hỏi: “Không phải đã bảo ngươi ở bên ngoài nhất định phải quan hệ tốt với con gái Bùi gia à?”

Ngũ công chúa không biết làm sao: “Nhi thần……”

Gương mặt Đậu phu nhân chứa đầy lệ khí, không có chút từ ái nào giữa mẫu thân với nữ nhi: “Ngay cả việc nhỏ này cũng không làm tốt, cần ngươi có tác dụng gì?”

Ngũ công chúa chán nản cúi thấp đầu.

Đậu phu nhân có một trai hai gái, bình thường bà ta vẫn nói, nàng ta là đứa con bình thường nhất, vô dụng nhất.

Đậu phu nhân bỗng chốc nhớ tới dáng vẻ Bùi hoàng hậu cực kỳ yêu chiều Bùi Diên, bà ta thầm nghĩ: Bùi Lệ Cơ, năm đó nữ nhi ngươi không giữ được, cũng không phải hoàn toàn do ta tạo thành, mà là ngươi không có cái phúc phận đó.

Nữ nhi chết, Bùi hoàng hậu liền xem chất nữ như nữ nhi, nghĩ đến cũng kì lạ, sao Ban thị lại không thèm so đo với Bùi Lệ Cơ.

Đậu phu nhân nhớ tới khuôn mặt nhỏ thuần lương, vô hại của Bùi Diên, lại hờ hững nhìn nữ nhi của mình.

Ngay sau đó, Đậu phu nhân nâng cằm Ngũ công chúa, mặt mày nhu hòa.

Nếu Bùi Diên chết, Bùi hoàng hậu chắc chắn sống không bằng chết.

Một người có thể chịu đựng được một lần đả kích, nhưng không nhất định có thể chịu được lần thứ hai.

Đậu phu nhân nhìn Ngũ công chúa, ngữ khí sâu kín: “Không, con vẫn có chút tác dụng.”