"A?" Nam Hướng Bắc ngơ ngác nắm di động, cô không thể tin điều tai mình vừa nghe, "Chị nói cái gì?".
"Kể chuyện xưa." Dubai lệch bốn tiếng so với Trung Quốc, lúc này ở Trung Quốc là mười hai giờ rưỡi, Tô Hướng Vãn đứng lên đi đến trước cửa sổ, nhìn ra ngoài, nghĩ đến vẻ mặt ngốc nghếch của Nam Hướng Bắc, khóe miệng khẽ cong lên, "Đêm nay em kể cho Tiểu Tích nghe chuyện gì, kể lại chị nghe lần nữa".
Nam Hướng Bắc thật sự không hiểu nổi yêu cầu đột ngột của Tô Hướng Vãn, cô chần chờ, "Nhưng mà...chuyện em kể cho Tô Vị Tích nghe lúc tối là cô bé lọ lem a".
Truyện cô bé lọ lem, khẳng định là Tô Hướng Vãn biết đến rồi.
"Không sao". Tô Hướng Vãn như trước thản nhiên nói.
"Oh......" Tuy do dự, Nam Hướng Bắc vẫn đi tới bàn cầm cuốn sách vừa rồi lên, lật đến trang truyện cô bé lọ lem, thành thành thật thật bắt đầu đọc lại lần nữa.
"Về nhà đi! Về nhà đi! Vương phi nhìn đôi hài kia! Đây là hài làm cho ngươi! Vương tử! Vương tử! Mau dẫn tân nương về nhà đi, người ngồi bên cạnh ngươi mới thật sự là tân nương. Bồ câu kêu lên xong liền bay qua đậu trên vai phải cô bé lọ lem. Bọn họ cùng nhau đi về hướng hoàng cung". Chuyên tâm đọc xong đoạn kết, Nam Hướng Bắc mới buông sách ra, cào cào tóc, "Xong rồi".
<@@ truyện lọ lem phiên bản gì không biết>
"Ừ". Nhàn nhạt lên tiếng, từ lúc Nam Hướng Bắc bắt đầu kể chuyện, ánh mắt Tô Hướng Vãn giống như đang nghĩ điều gì đó, đợi em ấy đọc xong, nàng nhướng mày nói, "Đi ngủ đi".
"Hướng Vãn." Nam Hướng Bắc thật sự không rõ đêm nay Tô Hướng Vãn bị gì a, trong lòng có chút lo sợ, "Đêm nay chị gọi điện cho em...có chuyện gì vậy?".
"Không có việc gì thì không thể gọi điện thoại cho em sao?".
"Không phải, đương nhiên không phải!" Nam Hướng Bắc lập tức nói.
"Ừ." Đối với phản ứng đó, Tô Hướng Vãn rất vừa lòng, đôi mắt tràn đầy ý cười, vẫn giữ giọng bình tĩnh nói, "Mau ngủ đi, ngày mai không phải quay về quân đội sao?".
"Ừm...." Nhẹ nhàng gật đầu, Nam Hướng Bắc còn muốn hỏi tại sao nàng gọi cho mình kêu kể chuyện xưa, nhưng căn bản Tô Hướng Vãn không cho cô cơ hội, "Vậy nhanh ngủ đi, chị cúp đây".
"Hướng......" Mấp máy môi, Nam Hướng Bắc chỉ mới kịp kêu ra một chữ, cuộc gọi đã bị cắt ngang vang lên thanh âm "tút tút".
Nam Hướng Bắc khó hiểu, rối rắm cầm di động đi tới đi lui, chợt nhớ tới Phó Quân Quân nói đại sư tỷ sẽ trừng phạt cô, trong lòng chợt run lên.
Chẳng lẽ là trừng phạt đã bắt đầu?
Nhưng không thể nào a, không lý do gì Tô Hướng Vãn biết cô là Nam Cung Từ Tâm được.
Vốn định cho Nam Cung Tiểu Túng làm thêm vài cái nhiệm vụ, hiện giờ lại hoàn toàn không còn chút tâm tư nào, Nam Hướng Bắc thẳng tay log out đóng máy tính, hai ba bước đến bên giường, thả lỏng thân mình ngã xuống, nhìn trần nhà bắt đầu ngẩn người.
Cô thật sự không hiểu được suy nghĩ của Tô Hướng Vãn.
Một đêm Nam Hướng Bắc trằn trọc rốt cuộc cũng trôi qua. Ngày hôm sau cô trở về thành phố S, sau khi làm thủ tục thì bị mấy chiến hữu lôi kéo đến nhà hàng dùng bữa, uống từ trưa cho đến chiều muộn, đợi khi Nam Hướng Bắc trở lại doanh trại, cô đã là ngà say. Đây là đêm cuối cùng cô ở doanh trại. Vỗ vỗ đầu, Nam Hướng Bắc tiến vào phòng tắm, tắm xong leo lên giường nằm xụi lơ, không quan tâm tóc còn ướt sũng, chỉ cảm thấy toàn bộ mờ mịt, mắt sắp không mở ra được, nhưng cô không thể ngủ a... hồi nữa cô còn phải kể chuyện cho Tiểu Tích nghe.
Mắt thấy đồng hồ mới chín giờ rưỡi, Nam Hướng Bắc vực lại tinh thần chống giường ngồi dậy đợi đến mười giờ để gọi điện cho Tô Vị Tích, khổ nổi cơ thể không có khí lực, mới ngồi được một nửa đã ngã trở về.
Di động có người gọi tới, Nam Hướng Bắc đã muốn tiến vào trạng thái mê man, đầu óc loạn thành một đoàn, ý niệm duy nhất còn sót lại chính là phải kể chuyện xưa, tiếp điện thoại thanh âm cũng không rõ ràng, "Hôm nay...... Chuyện xưa...... kể là, trước đây có một......một vị hòa thượng......".
Tô Hướng Vãn cùng vài đồng nghiệp ở Dubai đi dạo lòng vòng, nhìn đến một bộ quần áo rất thích hợp Nam Hướng Bắc liền thuận tay mua, khi trở về khách sạn, nàng thấy cũng đến giờ rồi liền gọi điện cho Nam Hướng Bắc, đôi mắt đẹp chớp sáng đầy ý vị.
Có điều khi người kia nhận cuộc gọi, câu chuyện nàng nghe được cũng rất thần kỳ a.
"Hòa thượng...... Hòa thượng ở trên ngọn núi......muốn uống nước ......".
"Sau đó...... Phải đi hỏi lão hòa thượng......lão hòa thượng nói......".
"Từ trước...... Có ngọn núi ....trên núi có tòa...... miếu!".
Tô Hướng Vãn bật cười ra tiếng, tiếp lời Nam Hướng Bắc, "Trong miếu có một lão hòa thượng cùng một tiểu hòa thượng, phải không?".
"Không...... Không đúng!" Người nằm trên giường đầu óc hoàn toàn mơ hồ, cô trở mình nhưng tay vẫn nắm chặt di động, "Trong miếu ...... Ba hòa thượng...... Không có nước uống......".
Nam Hướng Bắc kể loạn xạ chọc nàng cười một trận, bất quá Tô Hướng Vãn cũng biết nhất định là em ấy đã uống rượu, cười xong liền dịu dàng nói, "Say rồi thì ngủ đi".
"Không được......phải......phải kể chuyện xưa." Giọng Nam Hướng Bắc nhỏ hơn không ít, cô nhắm lại mắt, nói theo bản năng.
"Ừ". Nhẹ nhàng gật đầu, Tô Hướng Vãn nghe chất giọng bên đầu dây kia mềm nhũn liền tinh ranh hỏi, "Vậy em nói cho chị biết, hiện tại Nam Cung Tiểu Túng cấp mấy rồi?".
"Oh......" Nam Hướng Bắc mơ mơ màng màng lên tiếng, qua lát sau chợt mở mắt ra, chẳng qua ánh mắt vẫn rất mê ly, "Đúng a...quên mất... Hôm nay không có luyện cấp".
"Không sao, từ từ cũng lên". Nếu trước đó Tô Hướng Vãn chỉ có bảy tám phần xác định Nam Hướng Bắc là Nam Cung Từ Tâm, thì giờ đây nàng vô cùng tin tưởng cái người đang say nói năng hồ đồ này chính là người luôn làm lòng nàng vướng bận trong trò chơi.
"Ừ!" Nghe thanh âm Tô Hướng Vãn, Nam Hướng Bắc cảm giác nó giống hệt giọng nói mà cô nghiện ngày nghiện đêm, cô lại trở người lần nữa, "Đại sư tỷ....".
Tô Hướng Vãn ngây người rồi. Đây là lần đầu tiên nàng nghe được em ấy kêu mình là đại sư tỷ ngoài đời thực.
Tâm tình luôn bình thản giờ như có từng đợt sóng cuộn trào, rõ ràng nàng đang ở trong phòng khách sạn mà không hiểu sao lại có loại cảm giác bỗng nhiên quay đầu liền thấy con người đó toả sáng ngay trước mặt, khi tiếng gọi đó vừa tiến vào trong đầu, Tô Hướng Vãn dường như không cười nổi.
"Đại sư tỷ......" Không hề biết người mình yêu lúc này đang trải qua tâm tình thế nào, kẻ say rượu chỉ nghĩ mình đang nói chuyện phiếm cùng Tô Hướng Vãn, lại vô tư gọi thêm một tiếng.
"Chị đây". Tô Hướng Vãn vô cùng mềm nhẹ đáp lời.
"Đừng có không kết hôn với em nha...." Cho dù đang say nhưng trong đầu vẫn nhớ rõ Phó Quân Quân có nói đại sư tỷ muốn trừng phạt mình, thanh âm Nam Hướng Bắc nghe rất ủy khuất, "Mai mốt em sẽ không chọc giận chị nữa đâu.....".
Cõi lòng thêm một lần rung động, nàng hận không thể tức khắc bay thẳng đến thành phố S để véo khuôn mặt kẻ say kia, nhân tiện hôn lên vài cái, sao ngay cả say rượu mà cũng đáng yêu đến vậy chứ?
Nén cười, Tô Hướng Vãn đứng lên đi qua đi lại trong phòng, sau khi bình tâm mới khôi phục ngữ điệu lạnh lùng, "Thế thì phải xem em có ngoan không đã".
"A......" Nãy giờ nói chuyện đã mơ hồ không rõ ràng, bây giờ thì thào phun ra một chữ, Nam Hướng Bắc chỉ có thể loáng thoáng nghe thanh âm cô yêu thích nhất nói gì đó bên tai, dần dần chìm vào giấc ngủ.
"Hướng Bắc?" Không nghe Nam Hướng Bắc nói gì nữa, Tô Hướng Vãn nhíu mày, kêu em ấy không thấy phản ứng, nghĩ nghĩ, lại gọi một tiếng, "Từ Tâm?".
Bên kia đầu dây chỉ truyền tới tiếng hít thở đều đều.
Tô Hướng Vãn lắc đầu, kết thúc cuộc gọi, nàng cúi xuống nhìn di động, khoé miệng lộ ra nụ cười nhẹ.
Màn đêm từ từ buông xuống ở Dubai, Tô Hướng Vãn ngồi ngơ ngẩn trên giường, nhớ tới vừa rồi Nam Hướng Bắc kể loạn linh tinh, nhịn không được mỉm cười, ít phút sau, nụ cười tắt trên môi, nàng khẽ thở dài.
Ngay cả uống say mà Nam Hướng Bắc còn nhớ là mình cần phải kể chuyện, em ấy quan tâm con gái nàng đến vậy sao?
Cầm di động nhìn thời gian, biểu cảm Tô Hướng Vãn đầy phức tạp, nàng lẳng lặng ngồi, thẳng đến khi cửa phòng bị gõ vang mới hoàn hồn lại, đứng dậy bước tới cửa nhìn qua mắt mèo rồi mở cửa ra.
Bên ngoài là một cô gái xinh đẹp, lớp trang điểm dày cộp làm Tô Hướng Vãn hơi cau mày, cô kia nhìn thấy nàng cũng khá kinh ngạc, lập tức cúi nhìn sàn nhà, "Xin lỗi, em gõ nhầm phòng".
Vuốt vuốt cằm tỏ vẻ hiểu được, Tô Hướng Vãn không nói thêm gì, ngược lại cô gái đó có vẻ xấu hổ, "Vậy chị Tô, em đi trước".
"Ừ" Tô Hướng Vãn lên tiếng, nhìn cô ta rời khỏi, nàng đi vào đóng cửa phòng, thở ra một hơi.
Quan hệ trong công ty hàng không dân dụng quả nhiên rối loạn, cô gái vừa mới gõ nhầm phòng, hẳn là muốn đến phòng cơ trưởng ở trên lầu nhưng lại đi nhầm tầng trệt.
Nàng biết không ít những chuyện giữa nhóm cơ trưởng và mấy cô tiếp viên hàng không, không thiếu người như tên ruồi bọ Tống Trạch luôn đeo bám nàng không rời, cái chính là cho tới giờ nàng chưa từng thích qua bọn họ.
Mà nay......
Tô Hướng Vãn nghĩ đến Nam Hướng Bắc, sắc mặt lạnh lùng liền dịu đi, nàng ngồi xuống giường, đưa mắt thấy móc khoá bánh bao đặt ở đầu giường liền với tay cầm nó vuốt ve.
Hồi sau, nàng buông móc khóa, cầm di động gọi đến số Tô Vị Tích, hôm qua trước khi bay đến Dubai, nhân lúc Tô Vị Tích ngủ say, nàng đã vào phòng lưu lại số điện thoại.
Điện thoại rất nhanh được chuyển tiếp, thanh âm Tô Vị Tích nho nhỏ, rất có tinh thần, "Bắc Bắc?".
"Không phải Bắc Bắc." Thời điểm nói chuyện với con gái, giọng Tô Hướng Vãn bất giác lạnh lùng hơn vài phần, sau khi nàng lên tiếng, rõ ràng cảm thấy đứa nhỏ bên đầu dây đã bị doạ rồi, nàng hết sức điều chỉnh lại ngữ khí, "Đêm nay nàng có việc, sẽ không kể chuyện cho con nghe".
Tô Vị Tích thật lâu vẫn không trả lời. Qua ít phút sau, lúc Tô Hướng Vãn nghĩ rằng nó đang còn trong trạng thái sợ hãi mình, thì bên kia truyền đến thanh âm khe khẽ, "Dạ".
"Bất quá nàng nói tối mai sẽ kể cho con nghe đến mười chuyện xưa". Nhếch khoé miệng, Tô Hướng Vãn bình thản nói.