Bên phần Lê Tư Thanh, cậu vừa làm cơm hộp cho Cố Bằng xong, đã phải quay qua xử lí đống đồ đi picnic. Phải đến một lúc lâu sau mới hoàn thành đa số, đóng thùng lại, chuẩn bị đi đến chỗ hẹn.
Vất vả vác thùng đồ ăn xuống chung cư, xe nhà họ Lê đã chờ trước. Lê Tư Thanh chào hỏi chú lái xe, lại yêu cầu muốn đến công viên trung tâm. Về phía bọn Hồng Hoa, Bột Lọc Nhỏ cậu đã nhờ bác quản gia đưa bọn họ đến nơi giúp. Hắc Lưu Ly rành đường hơn ai hết, có thể tự mình đến điểm hẹn.
Công viên trung tâm thì đúng là một cái công viên nằm ở trung tâm thành phố. Chỗ này rộng rãi thoáng mát nhiều cây cối, là chỗ mấy cô mấy dì chiều chiều tập dưỡng sinh. Xung quanh công viên là bàn ghế cùng bếp nướng đặt sẵn, ai nấy đều có thể tự do sử dụng.
Lê Tư Thanh vừa đến nơi, bước khỏi xe đã thấy ba đứa đứng trước cổng vẫy tay gọi mình.
“Mỹ nhân! Ở đây, ở đây!”
Không chỉ mình Lê Tư Thanh vác thùng, ba đứa còn lại đứa nào đứa nấy cũng tay xách nách mang, từ thùng giấy đến giỏ nhựa. Bên trong là thứ gì sao? Còn phải hỏi, chính là đồ ăn!
Nêu Lê Tư Thanh mang đồ để nấu, thì Hắc Lưu Ly đem theo nước uống cùng đá lạnh, vài vật dụng cần thiết khác. Hai đứa còn lại mang theo đồ ăn vặt, ẹo bánh mặn ngọt đủ thứ. Bộ dạng này là quyết tâm sống chết ở cái công viên này cho đến tối đây mà!
Do không phải những ngày cuối tuần, nên trong công viên không quá nhiều người. Nhóm Lê Tư Thanh thuận lợi tìm được một địa điểm đẹp, mới bắt đầu bày biện ra.
Thảm trải xuống nền cỏ, đặt ngay dưới tán cây xum xuê, vừa mát vừa không có nắng chiếu tới. Ở phía bên kia Lê Tư Thanh đã dọn đồ nấu lên bàn, Hắc Lưu Ly thì đang điều chỉnh camera tự động.
Đúng vậy, bọn họ quay phim!
Đã từng nhắc qua Hắc Lưu Ly là vloger không phải sao? Con bé này ngoài làm mấy video giới thiệu ẩm thực đặc sắc trong thành phố, còn có một chuỗi video tên là “bàn tay sư phụ”, đại khái là nó sẽ tìm đến mấy vị người quen, nhờ người ta nấu vài món rồi ghi hình lại. Mấy cái video như thế này không chỉ dạy người xem cách nấu ăn, mà còn cho thấy kì thật đồ nhà làm không thua kém đồ ngoài tiệm chút nào.
Lê Tư Thanh được lên video mấy lần, đương nhiên là chỉ quay phần tay thao tác. Thế nhưng bàn tay của cậu vừa trắng trẻo vừa thon dài, không ít người nhảy vào khen ngợi, cảm thấy tay đã đẹp như thế này thì gương mặt chắc chắn cũng rất xuất chúng!
Quay video dạy nấu ăn không cần nói nhiều, Lê Tư Thanh muốn làm như thế nào thì làm, phần hậu kì sẽ biên tập lại chỉnh chu rồi mới đăng lên. Cậu thuần thục chuẩn bị lửa than, muốn trước tiên nướng mấy loại rau củ, rồi lại nấu một nồi nước sôi để trụng mì.
“Mỹ nhân, không phải nói không nướng thịt sao?”
“Bọn mày than thở đòi ăn quá, nướng một ít cũng không sao.”
Lê Tư Thanh lắc đầu, xiên mấy miếng thịt bò, thịt gà lẫn với ớt chuông, cà tím,… Nguyên liệu đã sơ chế từ trước, hiện tại dưới bàn tay thoăn thoắt của Lê Tư Thanh, nhanh chóng thành hình xiên nướng đẹp mắt.
“Đem qua kia nướng trước đi, phết sốt đều một chút.”
Bọn Hồng Hoa và Bột Lọc Nhỏ hí hửng cầm đĩa xiên nướng qua cạnh bếp than bắt đầu nướng. Trên tay Bột Lọc còn đang cầm máy quay phim cỡ nhỏ, quay lại quá trình nướng thịt. Lần đầu tiên tham gia vào ghi hình cho video của Hắc Lưu Ly, hai đứa này rất phấn khích, luôn giành máy quay với nhau, muốn quay sao cho thật đẹp.
Thịt nướng quan trọng nhất là phần sốt và nước chấm, đặt trên bếp lửa than, không ngừng quét nước sốt được Lê Tư Thanh đặc chế. Rất nhanh mùi thơm đã lan tỏa ra xung quanh.
Hắc Lưu Ly ở bên này giúp đỡ Lê Tư Thanh, hai người bọn họ lấy ra bếp gas nhỏ, chuẩn bị nấu một nồi thịt kho tàu nhỏ.
Đi picnic lại nấu thịt kho tàu?
Lê Tư Thanh mua sẵn mấy cái bánh bao không nhân trong cửa hàng gần chung cư. Bánh bao này bột dày thơm ngon, xẻ ra một nửa, nhét thịt kho tàu vào, không khác gì hamburger, lại còn đậm đà hơn.
Rau củ thái miếng vừa ăn, một nửa đem đi trộn salad, một nửa luộc sơ, khi ăn cảm thấy ngán thịt quá rồi, thì có thể chấm rau củ luộc với nước thịt kho hoặc nước chấm thịt nướng.
Khoai tay luộc chín, nghiền chung với bơ sữa và phô mai, thêm chút muối, tiêu và hành băm nhỏ, ăn vừa thơm vừa béo.
Hắc Lưu Ly tay nghề nấu ăn không tồi, lại nhiều lần học hỏi từ Lê Tư Thanh, hiện tại đang nấu một nồi canh gà. Lê Tư Thanh thấy bên bếp than đã nướng xong thịt, liền chạy qua, làm một chảo tương thịt cay, trộn chung với mì sợi ăn càng ngon.
Sốt thịt cay màu đỏ tươi, đủ thịt đủ cà chua, lại điều chỉnh theo ý thích của bọn họ, thêm mấy phần cay xé lưỡi. Rưới lên sợi mì vàng óng, thoạt nhìn rất giống mì Ý, nhưng ăn lại thêm mấy phần cay đến kích thích.
Chờ đến khi hoàn thành công trình, nhìn lên không trung đã thấy mặt trời lên đỉnh đầu. Bọn họ dọn thức ăn lên, Hắc Lưu Ly quay thêm một chút, rồi tắt camera, hét lên:
“Được rồi! Ăn thôi!”
Ba đứa thi nhau hoan hô, nhìn một đống đồ ăn đặt trên thảm vải, nước miếng đã chảy đầy miệng rồi!
Đi dã ngoại thì phải uống bia! Hồng Hoa lôi ra hai lon bia nồng độ thấp, rót cho mỗi người một ít, uống xem như là có lệ. Sau đó lại đổ đi, chuyển qua uống nước ngọt của mình.
“Mỹ nhân càng ngày càng lợi hại! Thịt kho tàu quá là ngon rồi!”
Bột Lọc Nhỏ cùng Hồng Hoa thi nhau nhét bánh bao kẹp thịt vào miệng, nhai nhồm nhoàm không màng ý tứ. Hôm nay Trần Thừa không đi cùng, con bé Hồng Hoa cũng không thèm giữ kẽ làm gì, ăn xong một ngụm lại uống nước ngọt, khà một tiếng đến là to. Bột Lọc Nhỏ cũng tương tự, lại còn ợ lên một tiếng, hai đứa quay sang nhìn nhau cười phá lên.
Lê Tư Thanh ha ha hai tiếng, vui vẻ ăn mì của mình. Bốn người bọn họ đừng nhìn ba gái một trai, ai nấy nhìn thon thả cao gầy, thế nhưng đối với đống đồ ăn làm ra không để lại dù chỉ một chút.
Ăn xong đứa nào đứa nấy nằm lăn ra, xoa bụng than thở quá no, quá ngon! Lê Tư Thanh còn biết giữ lý trí, chỉ ăn mỗi món một ít, vừa đủ no bụng mình. Phần lớn những thứ còn lại đã bị ba con bé trước mặt chén hết, ngay cả nồi canh gà cũng không còn sót lại một giọt.
Trưa mùa hè hiếm có khi gió mát thổi qua, bốn người thu dọn đơn giản một chút, trải lại thảm nằm thành một hàng bên cạnh nhau. Hội khuê mật xáp lại, đương nhiên không ngủ trưa, mà nằm tám đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, trong game ra tới ngoài đời.
Bột Lọc Nhỏ nhỏ giọng kể lại việc mình thầm mến anh quản lí ở chỗ thực tập, nhưng mãi mà người ta vẫn không để ý mình.
Bàn chuyện tình cảm ai nấy đều hăng hái, Hắc Lưu Ly đưa ra mấy chủ ý, nào là sắc dụ nào là giả vờ ngất rồi sắc dụ gì đó, rốt cuộc bị Lê Tư Thanh vươn tay đánh vào vai, mắng con bé này thật là quá bậy bạ!
Ba đứa con gái, hai đứa học năm cuối đại học, một đứa vừa tốt nghiệp, không còn bé nhưng cũng chưa lớn hẳn. Lê Tư Thanh hơn mấy đứa này mấy tuổi, cũng đã ngấp nghé ở giai đoạn cuối của những năm hai mươi, vì vậy đảm nhận vai trò người từng trải, kể cho Bột Lọc Nhỏ không ít kinh nghiệm tình trường – mặc dù trong thâm tâm cậu, tình cảm gì đó vẫn quá xa với với bản thân.
Nói một hồi, Hắc Lưu Ly tinh ý phát hiện Hồng Hoa vẫn luôn cười nói hiện tại đã yên lặng nằm nghe, liền quay sang hỏi:
“Tiểu Hồng, cậu với Trần Thừa thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Hồng Hoa thở dài một tiếng. “Nhưng cũng không chắc chắn lắm.”
Lê Tư Thanh nhướn mày, lật người nằm sấp, tay chống cằm, muốn nghe cảm nghĩ của Hồng Hoa về bạn nối khố của mình.
“Anh ấy rất tốt, đối xử với tớ như công chúa vậy. Nhìn qua bề ngoài, quần áo, xe cộ đã biết là nhà giàu. Bạch mã hoàng tử trong truyền thuyết là đây chứ đâu?”
“Khi còn bé không phải thiếu nữ bọn mình đều mơ mộng có được người yêu đẹp trai giàu có sao? Hiện tại rất có thể em trúng số rồi, nhưng trong lòng lại rất lo lắng. Gia đình em chỉ ở mức trung lưu, bản thân lại chưa ra trường, chưa có nghề nghiệp ổn định. Tương lai phía trước còn rất mờ mịt, không biết liệu có trở thành rào cản không..”
“Với cả, phong cách sống của em và Trần Thừa khá khác nhau. Anh ấy đi xe sang, ở biệt thự, quẹt thẻ đen, am hiểu cuộc đời. Còn em sao? Mỗi ngày ăn gì cũng phải suy nghĩ nhiều một chút, để giải trí cũng chỉ có chơi game, đọc sách. Như vậy nếu quen nhau, thật sự có thể thành đôi sao?”
Đề tài đột nhiên nghiêm túc như vậy, ba người còn lại lặng thinh, không biết nói gì với tiểu Hồng. Lê Tư Thanh suy nghĩ một lát, nói với con bé:
“Hiện tại vẫn còn quá sớm, chưa nói lên được gì hết. Hai người vẫn chưa chính thức là người yêu, đợi quan sát thêm rồi tính. Nhưng mà anh có thể cam đoan, Trần Thừa là người tốt, tuy là phú nhị đại, nhưng tuyệt đối không ăn chơi, còn có chí tiến thủ. Cứ thử ở bên nhau một thời gian, xem có thể điều chỉnh lối sống không đã..”
Hồng Hoa gật gật đầu, đồng ý với suy nghĩ của Lê Tư Thanh.
Nữ sinh năm cuối đã lo kết hôn thì còn sớm lắm, vẫn nên thong thả vài năm nữa…
Lê Tư Thanh quen biết ba đứa này đã lâu, thậm chí còn trước khi chơi “Thần Võ”. Bốn người bọn họ quen từ mấy năm trước, chơi chung một trò chơi nho nhỏ, sau đó mới lập thành hội chơi chung, dần dần mới đi cùng nhau.
Ba đứa nhóc ngày xưa chỉ biết cãi nhau, có lo lắng cũng chỉ về thi cử điểm số, rồi lại khóc lóc kể ngày hôm nay mình tăng một cân, muốn quyết tâm ăn kiêng, rồi lại bàn ra tán vào hôm nay ăn gì ở đâu. Thời gian trôi qua thật nhanh, mấy con nhóc năm đó hiện tại đã biết yêu thầm, đã ngồi tâm sự về tình cảm, lo lắng cho tương lai phía trước rồi.
Cậu thở dài, nói một câu nhẹ bâng:
“Mấy đứa lớn thật rồi.”
*
Đùa giỡn tâm sự gì đó một hồi, đến đầu chiều bọn họ đã lo thu thập đồ đạc, muốn trở về trước bữa tối. Hồng Hoa cùng Bột Lọc Nhỏ xung phong xách đồ đạc đi lau rửa, Hắc Lưu Ly thu dọn bàn ghế, Lê Tư Thanh lúc sáng đã trổ hết công lực, hiện tại được tha bổng, cho hoạt động tự do.
Được rảnh rỗi một hồi như vậy, Lê Tư Thanh sẽ làm gì? Đương nhiên là vào cửa hàng tiện lợi tránh nóng rồi!
Lựa hai hộp sữa dâu, Lê Tư Thanh đang muốn mua thêm bánh ngọt, thì sau lưng đã nghe thấy giọng nói quen thuộc:
“Lê Tư Thanh, lại gặp nhau rồi!”
Cậu lập tức quay lại, còn ai khác ngoài Cố Bằng đâu!
Cố Bằng đã thay cảnh phục, ăn mặc thoải mái, cầm trên tay bọc đồ.
Cái gọi là “trùng hợp” này có quá quỷ dị không vậy! Như thế nào mà liên tục gặp được người ta vậy chứ!
“Gì vậy chứ? Anh thật sự không theo dõi tôi sao?”
“Ha ha ha, hôm nay tôi nghỉ buổi chiều, giúp người nhà đưa ít đồ trung hợp chạy qua đây. Không phải cậu nói sẽ đi picnic ở công viên trung tâm sao? Vào cửa hàng này không ngờ thật sự có thể gặp cậu.”
Đương lúc Lê Tư Thanh bĩu môi, muốn thổ tào Cố Bằng như thế nào lại chơi trò thử vận may, muốn gặp mình như vậy làm gì. Thì cách bọn họ mấy bước chân, lại có giọng nam khác vang lên:
“Tư Thanh?”
Lê Tư Thanh khó hiểu nhìn qua, không biết vì sao hôm nay đụng nhiều người quen vậy. Chỉ thấy người vừa gọi cậu là một gã đàn ông đẹp trai cao ráo, trên người mặt sơ mi quần âu, bộ dạng rất có học thức, trên mặt còn đeo đôi kính gọng bạc. Tinh anh trong xã hội là đây chứ đâu?
Cố Bằng đứng bên cạnh, cảm nhận được thay đổi của cậu hàng xóm. Ban đầu là giật mình, hơi run rẩy bước về sau một bước. Sau đó lấy lại bình tĩnh, nhưng gò má đã có hơi trắng bệch.
Anh nhìn sang gã đàn ông đang tiếp cận bọn họ, nhíu mày nghi hoặc, đây là ai, sao cậu hàng xóm lại có phản ứng như vậy?
“Lâu quá mới gặp em!”
Lê Tư Thanh cố gắng cười thật tươi, hớn hở mà trả lời:
“Hà Siêu! Như thế nào anh lại ở đây! Không phải ra nước ngoài rồi sao?”
“Anh mới về nước thôi! Còn định mấy ngày sau qua nhà em chơi đấy!”
Hai người tay bắt mặt mừng, Cố Bằng không khỏi cảm thấy bực mình.
“Ầy… Đây là?”
Gã đeo kính tên Hà Siêu nhìn qua Cố Bằng, có chút khó hiểu nhìn Lê Tư Thanh. Hai người đứng gần nhau như vậy, ai nhìn vào cũng có thể nhận ra họ đi chung với nhau.
Lê Tư Thanh ngước đầu nhìn Cố Bằng, ánh mắt ngập nước đến tuyệt vọng. Cậu nháy mắt với anh, rồi quay sang giới thiệu:
“Đây… đây là người yêu em.”
“… Người yêu?”
Cố Bằng chú ý đến thân thể run rẩy nhè nhẹ của Lê Tư Thanh, ánh mắt vừa nãy thật sự đang gào thét “làm ơn giúp tôi”. Tuy không nắm được quan hệ giữa gã Hà Siêu và cậu hàng xóm như thế nào, nhưng Cố Bằng vẫn rất dứt khoát, nắm lấy tay Lê Tư Thanh, tự giới thiệu bản thân:
“Tôi tên Cố Bằng, người yêu của Tư Thanh.”
“À… Rất tốt…”
Hà Siêu và Cố Bằng bắt tay nhau, bộ dạng Hà Siêu còn rất hão hữu. Thế nhưng anh lại nhìn gã đeo kính này không vừa mắt chút nào.
Lê Tư Thanh được Cố Bằng phối hợp, đã lấy lại bình tĩnh, vội trêu đùa:
“Sao nào? Có phải người yêu em rất đẹp trai không?” Nói rồi, cậu ôm lấy cánh tay Cố Bằng, bộ dạng đắc ý như đứa nhỏ khoe đồ chơi. “Còn anh thì sao? Còn chưa theo đuổi được chị dâu sao? Lớn như thế rồi nên cưới đi thôi!”
“Ha ha ha, không phải vẫn còn đang theo đuổi sao?”
Cố Bằng bị Lê Tư Thanh chọt vào hông, lập tức quay sang hỏi cậu:
“Đã trễ rồi, mẹ anh còn đang chờ, hay là chúng ta đi trước nhé?”
Lê Tư Thanh cười lên thật tươi tắn, núm đồng tiền hiện rõ, vẻ mặt hạnh phúc sáng ngời này đến là chói mắt. Cậu quay sang nhìn Hà Siêu, bỡn cợt trêu chọc:
“Anh nhìn xem, em đã gặp mẹ anh ấy luôn rồi nè! Nếu anh không vội lên thì em sẽ kết hôn trước đấy!”
“Thằng nhóc con, giỏi lắm!”
“Thôi được rồi, bọn em đi trước đây, hôm nào anh qua nhà chơi lại gặp nhé!”
Chào tạm biệt lẫn nhau, Cố Bằng hộ tống Lê Tư Thanh bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Tay Lê Tư Thanh đã sớm run bần bật, bị Cố Bằng nắm được, bao phủ lấy bàn tay cậu. Năm ngón tay đan vào nhau, thoạt nhìn tình tứ không thôi. Chỉ có Cố Bằng mới biết, mình đang cố gắng bảo vệ Lê Tư Thanh khỏi tên Hà Siêu ban nãy.
Hai người nắm tay nhau đi một đoạn dài, chờ khi khuất hoàn toàn khỏi tầm nhìn của khu vực cửa hàng tiện lợi, Cố Bằng mới vội vã đỡ Lê Tư Thanh ngồi xuống băng ghế đá trong công viên.
Mặt cậu tái xanh, trên trán đã lấm tấm mồ hôi lạnh.
Lê Tư Thanh cảm thấy mình thật đáng xấu hổ, hai tay ôm mặt, không dám nhìn Cố Bằng. Chỉ có thể lí nhí nói cảm ơn:
“Vừa rồi cảm ơn anh….”
Anh khẽ xoa lưng cậu, trong đầu lại suy nghĩ một chút, hình như đã nhìn ra một tí chân tướng. Người tên Hà Siêu vừa rồi, vừa gặp đã gây nên phản ứng mạnh như vậy, Lê Tư Thanh lại đột nhiên muốn anh giả thành bạn trai. Chỉ hai yếu tố đó, Cố Bằng đã có thể lờ mờ đoán ra.
“Tên vừa rồi… là bạn trai cũ của em?”
“Không phải!”
Lê Tư Thanh vội phản bác, lại cảm thấy mình to tiếng như vậy càng đáng xấu hổ hơn, liền co chân lên ghế, ôm đùi giấu mặt đi.
“Được rồi, không phải. Tôi sẽ không hỏi nữa.”
Cố Bằng dỗ dành một hồi, Lê Tư Thanh mới thôi giấu mặt. Ngẩng đầu lên, hai mắt đã hơi ửng hồng. Bộ dạng này vừa đáng yêu vừa đáng thương. Không nhịn được, Cố Bằng cầm lấy tay trái của Lê Tư Thanh. Lại cảm nhận được một vết sẹo ngang cổ tay.
Bình thường cậu hàng xóm thường mặc áo dài tay, che đi phần cổ tay. Khi làm bếp lại mang bao tay, không nhìn ra được bất cứ dấu vết gì.
Vết sẹo này, góc độ này… Là bị tấn công? Hay… do bản thân?
Lê Tư Thanh bị sờ trúng cổ tay, vội vã giật lại, ôm tay vào lòng giấu đi. Đối với ánh nhìn nghi ngờ của Cố Bằng, cậu chỉ có thể mỉm cười.
“Ai cũng có một đoạn ký ức muốn quên đi, không phải sao?”
Vừa nói xong, khóe mắt đã lăn xuống một giọt nước. Lê Tư Thanh vội vã vươn tay hất đi. Cậu lắc đầu, nhanh chóng trưng ra bộ mặt vô cảm, thế nhưng mấy giây sau đã không giữ được mà bắt đầu tan vỡ.
Cố Bằng ngồi một bên nhìn Lê Tư Thanh đưa lưng về phía mình. Trái tim như bị bóp chặt. Anh vừa đau lòng vừa lúng túng, không biết phải an ủi cậu hàng xóm như thế nào. Tay anh vươn ra, muốn ôm lấy Lê Tư Thanh, nhưng cuối cùng đổi thành đặt lên vai cậu, không ngừng bóp nhẹ.
Một lúc lâu sau, Lê Tư Thanh lấy lại tinh thần, gạt đi tay của Cố Bằng, quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười mà nói: