Tần Danh đứng ở cửa, ngơ ngác nhìn Tần Tiểu Thiên, thân thể run nhè nhẹ.
Tần Tiểu Thiên ngược lại rất bình tĩnh, khóe miệng mỉm cười, cũng lẳng lặng nhìn cha mình. Hắn không ngờ vẫn còn tâm tình quan sát tu vi của phụ thân. Tần Danh đã bước vào Xuất Khiếu hậu kì, sắp bước vào Phân Thần kì.
Tiểu cô nương kinh ngạc kêu lên một tiếng, đưa tay che miệng lại, tiểu tử thì trợn mắt há hốc mồm ngồi dưới đất.
Tần Danh vẫn là bộ dáng khi chia tay, vẫn như là một thanh niên hai mươi tuổi. Chỉ thoáng chốc thất thần, hắn lộ ra vẻ tươi cười vui mừng, nói: " Quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi..Tiểu Thiên, đây là nhà của con."
Tần Tiểu Thiên dù trong lòng cứng rắn như thiết, cũng không ngăn được một cảm giác ấm áp, nói: " Ba, con đã trở về...mẹ đâu?"
Tần Danh nói: " Mẹ của con sẽ trở về rất nhanh, nàng đi Phủ Dục Viện rồi, mấy năm nay...con ở đâu? Mặt của con lại thay đổi như trước rồi."
Tần Tiểu Thiên thầm nghĩ: " Ngoại trừ linh hồn ta vẫn còn như xưa, ngoài ra không biết đã biến thành cái thứ gì rồi." Nói: " Ba, con trọng tu một môn công pháp, a a, cho nên...biến lại bộ dáng ngày xưa."
Tiểu cô nương và tiểu tử mập kia chạy đến bên cạnh Tần Danh, một trái một phải ôm lấy cánh tay Tần Danh. Tiểu cô nương nói: " Ba...hắn là...đại ca sao?"
Tần Danh cười nói: " Đúng rồi, đây là đại ca mà hai đứa chưa từng gặp qua. Tiểu Thiên, gặp em trai và em gái của con."
Tiểu cô nương mất đi khí thế vừa rồi, sắc mặt ửng đỏ, súc bên trong cánh tay Tần Danh, có chút thẹn thùng nói: " Đại...đại ca...chào đại ca."
Tiểu tử mập vẻ mặt hưng phấn, hắn cảm giác được Tần Tiểu Thiên rất lợi hại.
Nhưng thực ra Tần Tiểu Thiên hiển lộ ra thực lực chỉ là một góc của núi băng, thậm chí cũng không tính như vậy, cho dù là người tu chân đang ở Đại Thừa kì, trước mặt hắn cũng không thể so sánh. Tuy nhiên như vậy tiểu tử mập cũng đã phi thường bội phục, hắn nói: " Chào đại ca, đệ gọi là Tần Tiểu Địa, tiểu muội thì gọi là Long Tiểu Nhàn."
" Tần Tiểu Địa?" Tần Tiểu Thiên không nhịn được buồn cười, mình thì là Tiểu Thiên, em trai lại gọi là Tiểu Địa, như vậy gọi thật là thuận miệng, mà Long Tiểu Nhàn lại theo họ mẹ.
Hắn đối với hai đệ muội cũng không có cảm giác đặc biệt gì. Từ sau khi bố trí một trăm lẻ tám tinh điểm trong cơ thể, hấp thu Hâm Tinh, tính cách của hắn đã trở nên cô tịch, trước kia có những đồ vật từng để ý, cũng từ từ bắt đầu trở nên đạm mạc, có lẽ đây là sự trả giá khi tu luyện cổ thần, nhưng Tần Tiểu Thiên còn chưa ý thức được điểm này.
Tần Tiểu Địa và Long Tiểu Nhàn đều là người tu chân, nhưng cảnh giới rất thấp, vừa mới tiến vào Khai Quang kì, cho dù ở tu chân giới, bọn họ chỉ coi như là người mới.
Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Tiểu Địa, Tiểu Nhàn, lại đây."
Hắn móc ra hơn mười khối trung và thượng phẩm tinh thạch, nói: " Đại ca của ngươi không có chuẩn bị lễ ra mắt, tinh thạch này tặng cho các ngươi trước, lần sau sẽ tìm một ít linh đan tốt cho các ngươi trúc cơ."
Trên tay hắn chỉ có tinh thạch có thể tặng ra ngoài, dù có tặng tiên khí tiên đan bọn họ cũng không có cách nào sử dụng.
Ánh mắt Tần Danh nhất thời bị tinh thạch hấp dẫn, hắn xoa xoa tay, cười nói: " Tiểu Thiên, con ở bên ngoài chắc khá lắm a, có nhiều tinh thạch như vậy, a a, con biết không, lão ba rất nghèo...a a." Đến bây giờ hắn cũng không thể nhìn thấu tu vi của con trai sâu bao nhiêu.
Tần Tiểu Thiên muốn hôn mê, hắn không phải nhìn lầm, lão ba là cao thủ Xuất Khiếu hậu kì, hơn nữa rất nhanh sẽ đạt tới Phân Thần kì, ở nguyên giới, đạt tới Nguyên Anh kì coi như là cao thủ, có thể hưởng thụ các loại cung phụng của liên hợp hội, căn bản không có thiếu tiền, cho nên lão ba lại hướng hắn khóc than mình nghèo, làm cho hắn không lời gì để nói.
" Lão ba, ba thiếu tiền?"
Tần Danh dĩ nhiên không khách khí với con trai, luôn miệng nói: " Đúng vậy đúng vậy, ta nghèo muốn chết."
Tần Tiểu Thiên xuất ra kim tạp của mình, hắn có vài kim tạp như vậy, nói: " Cho ba, lão ba, bên trong tiền chắc đủ dùng..." Hắn cũng không nhớ rõ bên trong có bao nhiêu tiền.
Tần Danh có lẽ nghèo đến điên rồi, hắn lập tức lấy ra một cái máy, tìm kiếm bên trên, nói thầm: " Ta xem coi có bao nhiêu tiền?" Sau khi nhìn thấy dòng chữ xuất hiện trên máy, hắn há to miệng, không chút phong độ hét lớn: " A? Một, hai, ba, bốn...bảy, tám, chín...oa nha, chín số...là bao nhiêu tiền?"
Trong lòng Tần Tiểu Thiên buồn bực, lão ba của mình cho tới bây giờ cũng không phải là người tham tiền tài, bây giờ tại sao lại biến thành như vậy? Người tu chân rất ít có ai tham tiền tài, bình thường bọn họ chỉ quan tâm tài liệu luyện khí và linh thảo linh dược.
Số học của Long Tiểu Nhàn không tệ, nói: " Ba, chín số...hẳn là có ngoài mười triệu..." Nói xong nàng cũng bịt miệng lại, đại khái bị câu nói của mình làm hoảng sợ.
Tần Danh nhếch miệng cười to.
" Lão Tần làm gì cười vui vẻ như vậy?"
Long tẩu vừa lúc từ ngoài cửa đi vào. Bà vừa vào cửa, đầu tiên đã nhìn thấy Tần Tiểu Thiên đã lâu không gặp, nhịn không được kinh hô, nước mắt hoa lạp chảy xuống, trong miệng lẩm bẩm: " Tiểu Thiên...Tiểu Thiên...con..con là Tiểu Thiên phải không? Ta, ta là mẹ con a..."
Trong lòng Tiểu Thiên rung động một chút, nói: " Mẹ, con là Tiểu Thiên."
Long tẩu khóc trách cứ: " Con còn biết trở về nhà hay sao? Con..." Bà không nói được nữa.
Tần Tiểu Thiên thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Long tẩu, kéo cánh tay bà, cười nói: " Mẹ, con không phải về rồi sao..ai, đừng khóc nữa...để cho đệ muội nhìn thấy, con thật mất mặt, a a."
Tần Danh khuyên: " Tiểu Thiên không trở lại, bà thường xuyên nhắc, về rồi lại không mừng, thật mất hứng..."
Long tẩu trừng mắt nói: " Ai nói ta không cao hứng?"
Tần Danh lập tức đầu hàng, vẻ mặt cười nói: " Cao hứng, a a, cao hứng...đây là kim tạp Tiểu Thiên cấp cho, có rất nhiều tiền..." Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m
Tần Tiểu Thiên không khỏi im lặng, tu chân lại tu đến nước này, lão ba lại biến thành một tài mê, thật sự làm cho hắn không thể lý giải.
Nhưng một màn kế tiếp, càng làm cho Tần Tiểu Thiên nghĩ không ra. Chỉ thấy hai mắt Long tẩu phóng ra ánh sáng, vội vàng hỏi: " Bao nhiêu tiền? Bao nhiêu tiền? Có đủ một triệu ba ngàn vạn không?"
Tần Danh đắc ý cười nói: " Một triệu ba ngàn vạn? Ha ha, có mười tám triệu!"
Long tẩu vừa mừng vừa sợ, nói: " Thật sự nha? Thật tốt quá! Vẫn là con ta có bản lãnh, không giống ông...tìm một chút công việc cũng không có!"
Tần Danh cũng không nổi giận, cười nói: " Không phải ta cũng quá bận rộn hay sao, không thời gian đi kiếm tiền..."
Tần Tiểu Thiên cảm thấy hai người nói chuyện càng nói càng xa, nhịn không được hỏi: " Lão ba, lão mụ, hai người cần nhiều tiền như vậy để làm gì?"
Tần Danh nói: " Mẹ của con mở một Phủ Dục Viện, a a, chuyên môn thu dưỡng cô nhi và tàn tật nhi. Ta kiếm bao nhiêu tiền cũng không đủ dùng, vì những đứa tàn tật cũng phải được trị liệu cao cấp, thứ này tốn hao quá lớn, dùng không ít tiền. Bây giờ bằng hữu có tiền vừa nhìn thấy chúng ta là bỏ chạy, a a, gần đây tài vụ càng thêm khẩn trương, cho nên...lão ba lão mụ ngươi đều bị tiền làm mờ mắt, ha ha."
Hắn vũ động kim tạp trong tay, bộ dáng vui vẻ.
Long tẩu cười nói: " Ta đang tích đức cho con thôi. Tiểu Địa, Tiểu Nhàn ra mắt đại ca chưa?"
Long Tiểu Nhàn nhào tới trong lòng Long tẩu, nhỏ giọng nói: " Gặp rồi...hì hì, đại ca cho rất nhiều tinh thạch."
Tần Danh cười nói: " Tiểu Địa và Tiểu Nhàn đến nhà chúng ta mười năm trước, Tiểu Địa mười tám tuổi, Tiểu Nhàn thì mười sáu tuổi."
Tần Tiểu Thiên lúc này mới biết, nguyên lai hai đệ muội cũng chỉ là thu dưỡng, nói: " Ân, lão ba, dạy bọn hắn tu chân?"
Long Tiểu Nhàn dần dần hoạt bát lên: " Không chỉ muội và đại...đại..nhị ca tu chân, Phủ Dục Viện tất cả hài tử đều cũng tu chân. Mẹ nói, tu chân có thể sống lâu, tu chân có thể giữ mãi xinh đẹp."
Tần Tiểu Thiên không khỏi xuất mồ hôi, lão mụ thật sự là không tưởng nổi. Tu chân không phải ai cũng được, một người tu chân chẳng những phải có thiên phú còn phải có công pháp thích hợp, còn phải tiêu hao đại lượng tư nguyên.
Dựa theo ý tứ của mẹ, chỉ cần là người của Phủ Dục Viện thì đều có thể tu chân, khó trách thiếu thốn tiền bạc đến đôi mắt xám ngắt. Liên hợp hội chắc chắn có cấp cho cha mẹ trợ giúp, phỏng chừng họ xài không đủ, dù thêm đệ muội thì cũng đủ, nhưng nếu cho toàn bộ mấy đứa bé ở Phủ Dục Viện tu chân, hai vị lão nhân gia đích xác gánh không nổi chuyện này.
Long tẩu đắc ý ôm Tiểu Nhàn, khen: " Tiểu Nhàn nói thật hay." Lại nhìn Tần Tiểu Thiên nói: " Tiểu Thiên, con từ Tiềm Kiệt Tinh đi tới? Tu luyện như thế nào?" Bà có chút nghi hoặc nhìn con từ trên xuống dưới.
Tần Tiểu Thiên vẻ mặt đau khổ nói: " Cái này...con..cái này..ân, con cũng không biết mình tu tới trình độ nào..." Hắn phát hiện mình không cách nào giải thích rõ.
Tần Danh nói: " Cái gì mà cái này cái kia...nói cũng không rõ được chút sao?"
Long tẩu trong bụng có chút không vui, ngăn trở: " Được rồi, được rồi, Tiểu Thiên vừa mới về nhà, hôm nay ta xuống bếp, làm cơm ăn cho ngon."
Tiểu Địa và Tiểu Nhàn cũng chưa tích cốc, mỗi ngày phải cần ăn uống, cho nên Tần gia vẫn còn giữ lại phòng bếp. Tần Danh và Long tẩu cũng không khắc ý tích cốc, quan điểm tu chân của hai người rất kỳ lạ, vẫn đang duy trì ý nghĩ của con người, không có khắc ý tu hành.
Tần Danh nói: " Tiểu Thiên, con thật vất vả mới trở về, cũng không nên đi ngay, lưu lại quản lý Phủ Dục Viện giúp mẹ con đi."
Tần Tiểu Thiên nhất thời choáng váng, hắn tính toán chỉ ở lại nhà một lát, nhưng không nghĩ là sẽ không đi nữa. Chẳng qua vừa về đến nhà, hắn cũng không tiện phản đối lời của cha, nói: " Ở lại trước rồi nói. Lão ba, sao cha mẹ lại ở nơi này?"
Tần Danh nói: " Nơi này không tốt hay sao? Tiểu Thiên, lúc chúng ta ở trên địa cầu thì còn kém hơn chỗ này nhiều, sao lại đòi hỏi như vậy?" Hắn không chút khách khí giáo huấn con trai.
Long Tiểu Nhàn mừng rõ hì hì cười, Tần Tiểu Địa lại mở to đôi mắt, sùng bái nhìn vị đại ca mới toát ra.
Tần Tiểu Thiên chỉ có thể đầu hàng, lão ba vẫn còn cá tính của một cảnh sát, sau khi tu chân tựa hồ cũng không có gì biến hóa. Hắn cười nói: " Được, ta không nói cái gì không tốt. A a, nhưng có chỗ ở khá hơn, lão ba, cha có cự tuyệt không?"
Tần Danh thuận miệng đáp: " Có chỗ khá hơn...chỉ cần không xài tiền, ta đương nhiên không cự tuyệt." Hắn lập tức cảnh giác nói: " Oai môn tà đạo thì không được làm!"
Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Lão ba, ta còn cần phải làm chuyện oai môn tà đạo hay sao?"
Tần Danh thật ra cũng không phải muốn giáo huấn con, chẳng qua đột nhiên gặp lại đứa con chia tay đã lâu, tư niệm trầm tích trong lòng, toàn bộ hóa thành lời giáo huấn tiết ra ngoài. Tần Tiểu Thiên từ nhỏ đã bị hắn giáo huấn đến lớn, nhìn thấy con mình, đầu tiên chính là giáo huấn một phen, đã thành thói quen tự nhiên.
Tần Tiểu Thiên đã thật lâu không có nghe lão ba giáo huấn, trong lòng cảm giác rất thân thiết, chẳng qua trên mặt lộ ra bộ dáng không cam lòng, trêu chọc lão ba.
Động tác Long tẩu rất nhanh, làm một ít thức ăn thanh đạm, nấu nồi canh nóng, rồi gọi mọi người ăn cơm.
Chỉ là rau cỏ, đậu hũ, đậu cải xanh, cùng canh nóng.
Tần Tiểu Thiên nhìn thức ăn, cảm giác được phi thường thân thiết, đây là món ăn lúc mình còn bé mẹ vẫn thường làm, không nghĩ tới lại gặp lại ở Viêm Tinh.
Hắn ăn một miếng, than thở: " Ai, đã lâu không được ăn thức ăn mẹ nấu."
Bởi vì sau lần nữa tố thể, vị giác mẫn cảm, có thể vô hạn nếm đủ các loại tư vị, cho nên mùi không ngon, thì khi nuốt tới cổ họng đã bị Tinh Thị Liên phân giải không còn.
Mỗi thức ăn nếm một lần, Tần Tiểu Thiên bỏ đũa, nói: " Tất cả mọi người ăn đi, con ăn đủ rồi."
Tần Danh và Long tẩu cũng không cảm thấy kỳ quái, biết con không cần ăn, chẳng qua chỉ muốn nếm thử mùi vị, hoài niệm ngày tháng quá khứ, hai người cũng chỉ ăn vài miếng, chỉ có tiểu tử mập Tiểu Địa là ăn ngốn ngấu, khoắng sạch phần lớn thức ăn, rõ ràng là chủ lực ăn cơm trong nhà.
Sáng sớm ngày thứ hai, Long tẩu đã kêu Tần Tiểu Thiên cùng đi Phủ Dục Viện, tuyên bố muốn cho Tần Tiểu Thiên làm việc, sau này mọi sự vụ đều do con trai chịu trách nhiệm.
Tần Tiểu Thiên rất là khổ não, nuôi dưỡng hài tử? Hắn tự mình còn không biết sống thế nào, tu luyện đã rất mạnh đại, nhưng kế tiếp làm sao tu luyện hắn còn phải suy nghĩ, muốn ở nhà khẳng định không làm được gì.
Nhưng hắn đối với sự bá đạo của mẹ cũng không có biện pháp, chỉ có thể đi theo, tính toán làm sao làm việc.
Lần này là cả nhà cùng nhau hành động. Long tẩu làm tốt hơn Tần Danh, Phủ Dục Viện là do bà một tay tổ chức, đã có lịch sử hơn mười năm, là Phủ Dục Viện nổi danh ở Hải Châu Thị.
Long tẩu đối với chuyện này rất là đắc ý, tên của Phủ Dục Viện là do bà đặt ra, gọi là Hoan Hoan Phủ Dục Viện.
Tần Tiểu Thiên ngẩng đầu nhìn lên năm chữ vàng trên cổng, nhịn không được lắc đầu.
Long tẩu nhìn thấy vẻ mặt của con, tức giận nói: " Tên này không tốt sao?"
Trên mặt Tần Danh lộ ra một tia mỉm cười. Lúc đầu khi hắn phản đối, lại bị Long tẩu kiên quyết trấn áp, bây giờ tựa hồ con trai cũng không đồng ý, lần này nhìn xem lão bà làm thế nào.
Tần Tiểu Thiên đâu dám phản đối, cười nói: " Ân, rất tốt, hoan sung sướng nhạc, không tệ, không tệ."
Long tẩu đương nhiên biết ý nghĩ trong lòng con trai, nói: " Miệng không đúng lòng, chỉ biết nịnh bợ!"
Phủ Dục Viện chiếm diện tích chừng trăm mẫu, là một địa phương rất rộng mở, là mảnh đất vợ chồng Tần Danh bán cho liên hợp hội, sau đó lại mua lại tại Hải Châu Thị.
Bởi vì đất đai ở Hải Châu Thị rất mắc, hai người chỉ có thể kiến lập Phủ Dục Viện ở giao khu của Hải Châu Thị, nhưng do thành thị phát triển rất nhanh, dân cư dần dần đã tới khu này. Qua hơn mười năm, đất đai khu này đã bay lên mười lần, có thể nói là tấc đất tấc vàng.
Càng xa hoa hơn nữa chính là dưới đất Phủ Dục Viện có một đạo linh mạch rất nhỏ, còn có một linh tuyền.
Điều này phi thường khó được, bởi vậy có không ít người đến đây thương lượng để mua lại. Nhưng Long tẩu quyết tâm không bán, dù giá cả cao thế nào, bà chỉ trả lời hai chữ: " Không bán!"
Bởi vì vợ chồng hai người đều là người tu chân, người muốn mua đất cũng không dám bắt buộc. Ích lợi của người tu chân có liên hợp hội bảo chứng, không ai dám chiếm đoạt.
Cô nhi và tàn tật nhi của Viêm Tinh cũng không nhiều, mà như Phủ Dục Viện cũng chỉ có một nhà, bởi vậy Hoan Hoan Phủ Dục Viện chia đều hàng năm chỉ có thu nhận mười đến mười lăm hài tử, hơn mười năm nay, cũng chỉ có khoảng hơn bảy trăm người, sau khi lớn lên thành người rồi rời đi chừng hơn ba trăm, ngoài ra đều ở lại Phủ Dục Viện, cũng có hơn ba trăm người.
Trong Phủ Dục Viện rất sạch sẽ, trồng không ít cây cối đủ loại. Tổng cộng có bốn tòa lầu mười tầng, bên trong một tòa là sân vận động, một tòa khang phục nằm giữa, còn có một tòa ba tầng, xếp đặt như một khu trường học, mà thợ bên trong đều là những cô nhi và tàn tật nhi đều đã trưởng thành, không có nhân viên bên ngoài đến.
Long tẩu vừa đi vừa giới thiệu, dọc theo đường đi không ngừng có người chào hỏi bọn họ.
Bọn họ đã tới tòa lầu khang phục ở giữa trung tâm. Nhìn thấy Long tẩu đi vào, một đoàn hài tử phóng tới, lớn tiếng hô: " Chào mẹ Long!" " Mẹ Long tới..." " Chào ba Tần buổi sáng!" " Chào Tần đại ca!" " Chào Tiểu Nhàn tỷ tỷ!" Hào khí nhiệt liệt rất cảm động.
Tần Tiểu Địa và Long Tiểu Nhàn đi tới giữa mấy đứa bé, một người ôm lấy một đứa bé, thuần thục trợ giúp bọn trẻ vận động.
Tần Danh đi tới bên cạnh mấy đứa bé tàn tật, dùng chân nguyên lực sơ lý cho thân thể mấy đứa bé, cải thiện thể chất cho chúng.
Bên cạnh Tần Tiểu Thiên có tới mười đứa bé vây lấy, lớn nhất chừng mười một, mười hai tuổi, nhỏ nhất là đứa bé đang ôm đùi hắn, nhìn qua chỉ chừng hai tuổi, là một nữ hài tử. Chân của nó bị ngắn một đoạn, ngửa cái đầu nhỏ, tò mò nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên, hai dòng nước mũi đang chảy xuống.
Long tẩu cười nói: " Di, tiểu Lan Lan có duyên với con a. Tiểu Thiên, con ôm nó tới đây."
Trời ạ! Ẵm con nít?
Từ sau khi tu thần, Tần Tiểu Thiên rất ít tiếp xúc con người, tay chân có chút không biết nặng nhẹ. Đứa nhỏ này còn không cao hơn đầu gối hắn, lại yếu ớt lại nhỏ xíu, hắn sợ không cẩn thận mà bóp nát nó, cho nên khi đứa nhỏ này ôm chân hắn, hắn ngay cả động cũng không dám động.
Thương cảm cho một siêu cấp đại cao thủ, khách khanh trưởng lão của liên hợp hội, không ngờ lại bị mẹ mình bắt ẵm một đứa bé. Tần Tiểu Thiên vẻ mặt cầu xin nói: " Mẹ, con không có biết ẵm...đứa bé này quá nhỏ...vạn nhất bị con ẵm bị thương thì làm thế nào?"
Long tẩu vỗ một cái vào ót hắn, quát: " Có lý nào như vậy, ngay cả một đứa bé cũng không biết ẵm...ngươi có thể làm cái gì?"
Tần Tiểu Thiên cẩn cẩn thận thận, trước dùng Tinh Thị Liên hình thành một tầng bảo vệ, sau đó giơ chân lên, nâng tiểu nha đầu rời khỏi mặt đất, cực kỳ mềm nhẹ dùng Tinh Thị Liên cuốn lấy đứa nhỏ giơ đến trước người mình.
Bức họa này phi thường quái dị, trước người một tiểu tử lại có một tiểu nha đầu đang bay lơ lửng, hai bên đang mắt to trừng mắt nhỏ nhìn nhau.
" Oa! Ô ô..." Tiểu nha đầu khóc lớn, tiểu tử không dám nói gì.
Long tẩu kinh hãi, kêu lên: " Tiểu Thiên, để nó xuống!"
Tần Tiểu Địa sùng bái nói: " Ai nha, đây là thủ đoạn gì...tiểu Lan Lan bay lên a!"
Tần Tiểu Thiên ủy khuất bỏ tiểu Lan xuống. Không đợi hạ xuống đất, Long tẩu đã chạy tới, ôm lấy tiểu Lan Lan, khiển trách: " Có ai ẵm một đứa bé kiểu như ngươi hả? Hiển lộ ngươi lợi hại lắm sao?"
Tần Danh phốc xích bật cười, nói: " Tiểu Thiên không có kinh nghiệm, bà cũng không nên mắng nó."
Tần Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói: " Con không có biết ẵm..."
Long tẩu lắc đầu, ẵm đứa bé dỗ dành một lát, cho đến khi nó không còn khóc, mới nói: " Không biết ẵm? Chuyện đơn giản như vậy cũng không biết làm? Mẹ xem con là muốn lười biếng, cảm thấy phiền phức!"
Mẹ không nói lý lẽ, Tần Tiểu Thiên cũng không có biện pháp, ở nhà mẹ là lão đại, ngay cả lão ba cũng không dám lên tiếng. Hắn nói: " Được rồi, con thử lại."
Long tẩu chỉ cho hắn làm sao ẵm một đứa bé, nói: " Còn chọc cho tiểu Lan Lan khóc, coi chừng mẹ đánh con!"
Tần Tiểu Thiên dựa theo phương pháp của mẹ, cẩn thận tiếp nhận đứa bé, cạn kiệt đem hết toàn lực thu nhiếp uy thế, không dám toát ra một tia khí lực nào, để cho tất cả năng lượng trong cơ thể toàn bộ tiến vào tinh điểm.
Hắn biết, chỉ cần tiết ra một tia năng lượng, đứa nhỏ này khẳng định không sống được. Chỉ bế một lát, mồ hôi lạnh cơ hồ muốn toát ra, đương nhiên, nếu như hắn còn có mồ hôi lạnh.
" Mẹ, có thể để nó xuống không?" Tần Tiểu Thiên đáng thương hỏi.
Long tẩu một ngụm phản đối: " Tiếp tục ẵm, tiểu Lan Lan thích con."
Trong lòng Tần Tiểu Thiên kêu khổ liên tục, nếu như ôm một cái đỉnh thép, cho dù đứng mấy năm cũng không sao, nhưng lại ôm một hài tử vô cùng yếu ớt, điều này làm khó hắn cực kỳ. Nhưng lời của mẹ lại không thể không nghe, hắn suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc nghĩ ra một chủ ý tuyệt diệu.
Trong phòng loạn bậy hò hét, tiếng vang của bọn nhỏ huyên náo thành một mảnh. Tần Tiểu Thiên dùng Tinh Thị Liên bao vây tiểu Lan Lan, thuấn chuyển ra sân, dừng trong rừng cây ở trong viện.
Tần Tiểu Thiên tinh thông linh hồn ngưng thể, bởi vậy đối với kết cấu con người phi thường quen thuộc. Nếu tiểu Lan Lan nhỏ yếu như vậy, thì biện pháp tốt nhất là làm cho nó trở nên cường đại.
Tinh Thị Liên chẳng những có năng lực cắn nuốt phân giải, còn có bản lãnh tạo vật trở lại như cũ.
Bây giờ hắn mới hiểu được, lúc đầu tại sao Xích Minh có thể thay đổi thân thể của mình. Nhưng có Tinh Thị Liên trợ giúp, hắn cảm thấy thủ đoạn cải tạo của mình so với Xích Minh càng thêm cao minh, hẳn là có thể đối phó rất nhanh.
Chân của tiểu Lan Lan là bẩm sinh tàn tật, đã héo rút đến như một cây củi bị cháy khô, cơ hồ không còn cơ hội phục hồi như cũ.
Cho dù Viêm Tinh có trình độ khoa học kỹ thuật cao siêu, nhưng đối với sự tàn tật như vậy cũng không có thủ đoạn nào hữu hiệu, chỉ có chờ sau khi lớn lên thì cắt bỏ, cài đặt chân giả bằng máy móc.
Tu chân giới thật ra có biện pháp chữa khỏi, nhưng phải là đại cao thủ ngoài Hợp Thể kì mới có thể trị liệu, nhưng sẽ không có cao thủ Hợp Thể kì nào chịu đến trị liệu cho tiểu Lan Lan.
Tinh Thị Liên rất nhanh phân giải chân bị héo rũ của tiểu Lan Lan, lập tức tổ hợp một lần nữa. Chỉ chốc lát thời gian, một chân mới đã sinh thành.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " A a, rất đơn giản...Ách, không đúng, như vậy còn không được."
Hắn đột nhiên phản ứng, chân này chỉ dùng Tinh Thị Liên trọng tổ, trình độ cường hãn không kém hơn người tu chân, mà thân thể của tiểu hài tử vẫn yếu ớt như trước, hai thứ căn bản không thể phối xứng, chờ sau này nó lớn lên sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề.
Tần Tiểu Thiên thở dài nói: " Tiểu nha đầu, mạng của ngươi không tệ. Bỏ đi, thôi thì thành toàn cho ngươi, cải tạo toàn thân cho ngươi một chút...hy vọng không làm ra một quái vật a."
Tinh Thị Liên rất nhanh phân giải trọng tố, ước chừng mười phút sau, một tiểu cô nương hoàn toàn mới xuất hiện, thân thể tố chất có thể tương đương Phân Thần kì cao thủ. Bất luận sau này nàng tu chân, hay là tu luyện cổ tiên pháp môn, đều đã có trụ cột tốt nhất. Tần Tiểu Thiên đã trúc cơ hoàn mỹ nhất cho nàng.
Dìu tiểu Lan Lan đi vài bước, tiểu nha đầu thích ứng rất nhanh, rất nhanh thoát khỏi tay dìu của Tần Tiểu Thiên, một mình lảo đảo đi vào trung tâm khang phục, trong miệng nha nha chi chi nói gì đó, một đứa bé hai tuổi đã có thể đơn giản biểu đạt được tâm tình của mình, nhìn ra được, tiểu nha đầu rất là hưng phấn.
Tần Tiểu Thiên đi theo phía sau tiểu Lan Lan, dùng Tinh Thị Liên cẩn thận triền trên người nó, vạn nhất té ngã, Tinh Thị Liên tùy lúc có thể bảo vệ.
Tiểu nha đầu rất thông minh, biết làm sao trở về trung tâm khang phục. Ngay từ đầu nó bước đi vẫn không yên, dần dần càng chạy càng nhanh, ngã trái ngã phải chạy vào phòng lớn đại sảnh, trong miệng kêu oa lạp không ngừng. Tiếng nói của một đứa bé không rõ ràng, tựa hồ đang gọi mẹ Long, ba Tần gì đó.
Long Tiểu Nhàn kêu lên một tiếng sợ hãi: " Oa, mẹ, mẹ nhìn xem tiểu Lan Lan!"
Tiểu Lan Lan lảo đảo chạy tới, bàn tay nhỏ xíu tỳ lên mặt bàn, nó vừa mới cải tạo qua thân thể, hoàn toàn không thể khống chế lực lượng của mình, vô ý thức một chưởng đánh ra một cái lỗ lớn trên mặt bàn, thân thể mất đi thăng bằng, nhất thời té xuống.
Tần Tiểu Thiên vội vàng dùng Tinh Thị Liên kéo, lúc này tiểu Lan Lan mới đứng vững thân thể. Nó tựa hồ rất thích cảm giác như vậy, trong miệng phát ra tiếng cười lạc lạc.
Long tẩu, Tần Danh và Tần Tiểu Địa dùng ánh mắt khiếp sợ nhìn tiểu Lan Lan, một hồi lâu, Long tẩu mới hỏi: " Con...tiểu Lan Lan là con trị bệnh?"
Tần Tiểu Thiên cười đắc ý, thầm nghĩ: " Ai, cuối cùng cũng để cho mẹ biết, con của mẹ không phải phế vật..." Hắn nói: " Đúng vậy, tiểu hài tử quá yếu, để cho nó cường tráng một chút, a a."
Long tẩu đột nhiên chợt cười rộ lên, nói: " Thật tốt quá, không nghĩ tới con của ta thành thần y."
Trong phút chốc, Tần Tiểu Thiên có một loại cảm giác không ổn.
Cũng quả nhiên, Long tẩu cười cười nói: " Trong viện còn có một trăm mười bảy đứa bé, có đủ các loại tàn tật, Tiểu Thiên..."
Tần Tiểu Thiên phát mộng, hắn không phải không muốn trị liệu, mà là không biết trị liệu như vậy sẽ tạo thành hậu quả đáng sợ gì, hơn một trăm đứa bé, vạn nhất toàn bộ cải tạo thành tiểu quái vật đáng sợ, vậy chẳng phải là thiên hạ đại loạn?