Một hình người màu bạc nhỏ xíu từ đỉnh đầu Trình Kiến Côn mọc lên, hướng tới hắn không ngừng lắc lư, hai bàn tay nhỏ bé xua loạn, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nhúc nhích, tựa hồ đã kêu gì đó. Hắn biết không hay, lập tức thu nhiếp chân nguyên lực.
Trình Kiến Côn đột nhiên mất đi nguồn chân nguyên lực khổng lồ chống đỡ, nguyên anh phảng phất bị một sợi dây kéo manh, " hưu" một cái lùi về trong cơ thể, tựa như rơi vào trong dòng xoáy, bộ dáng thật sự có chút tức cười.
Tần Tiểu Thiên mặc dù không hiểu rõ tu chân, nhìn thấy tình cảnh như vậy, trong lòng cũng tỉnh ngộ lại, do mình chuyển hóa chân nguyên lực làm cho Trình Kiến Côn chịu không được. Hắn còn có chút buồn bực, tự mình hình như chuyển hóa không bao nhiêu chân nguyên lực, đối với hắn mà nói, chỉ chút chân nguyên lực này quả thật không đáng bao nhiêu.
Trình Kiến Côn nhân họa đắc phúc, may là nguyên anh của hắn bị chân nguyên lực của Tần Tiểu Thiên truyền vào làm cho xuất xác, cũng may Tần Tiểu Thiên thu nhiếp lại chân nguyên lực kịp thời, nếu không hắn đã có thể rất nhanh đạt tới Phân Thần kì, tẩu hỏa nhập ma cơ hồ là chắc chắn, Tần Tiểu Thiên cũng chưa chắc có thể cứu được hắn.
Dùng chân nguyên lực chữa thương, là thật lâu trước kia hắn từng xem qua trong một pháp môn, cũng là một pháp môn bảo hiểm rất ngu ngốc. Không có người tu chân nào dùng phương thức chữa thương như vậy, bởi vì cần phải hao tốn rất nhiều chân nguyên lực, một khi không còn một chút sức lực nào, hậu quả thập phần nghiêm trọng.
Trình Kiến Côn đã lặng yên nhập định, trọng thương của hắn chẳng những khỏi hẳn, tu vi còn tăng trưởng kịch liệt, mạnh mẽ tiến vào Xuất Khiếu kì, phải cần thời gian dài nhập định, mới có thể ổn định tu vi cảnh giới.
Tần Tiểu Thiên phân phó cho Úc Mông Bạch và Lưu Đông, chiếu cố cho Trình Kiến Côn, tự mình thuấn di trở về.
Liên tiếp mười ngày, Tần Tiểu Thiên cũng không đi đâu, ở lại trong nhà kho, công việc an bài cho hắn toàn bộ hoàn thành, không có xuất hiện ra một lần sai lầm nào, bất quá khóa đề tiểu tổ vẫn không có hoàn thành, vì thế Lam Hân Uyển bị thủ trưởng hung hăng mắng cho một trận, tất cả mọi người đều tránh né nàng, miễn cho việc bị nàng lấy ra trút giận.
Ngày nọ, hắn đi tới tòa lầu cách vách, đó là phòng thí nghiệm phối xứng của trung tâm nghiên cứu của công ty đồ chơi Tư Cổ, là một căn phòng thật lớn.
Bên trong đặt rất nhiều đồ chơi cơ giới đại hình, trong đó có loại kỵ sĩ hắn từng sử dụng qua, còn có đủ loại cơ giới động vật, từ cọp, sư tử đến cá sấu, từ kiến, bò cạp đến rắn độc, dơi, chim bay thú bay đủ loại, còn có chút sinh vật hung hãn của ngoại tinh, đều là món đồ chơi trí tuệ.
Đại sảnh lớn như một sân đá banh, bị phân cắt ra thành vô số không gian, ở bên trong đi thăm khắp nơi, nếu không có người nào dẫn đường, thì rất dễ bị lạc, Tần Tiểu Thiên có Tinh Thị Liên chỉ dẫn, cũng không mù đường giống như trước kia.
Hắn cảm thấy công ty đồ chơi Tư Cổ rất có đặc điểm, dựa vào lực lượng khoa học kỹ thuật cường đại, chế tạo ra loại đồ chơi tiên tiến như thế, loại đồ chơi này nháy theo con người, hay là vũ khí cũng rất lợi hại.
Nhàn rỗi không có việc gì, Tần Tiểu Thiên dùng Tinh Thị Liên phục chế đồ chơi trong đại sảnh, sau khi phục chế thì thu nhập vào trong không gian của Tinh Điểm, với năng lực của Tinh Thị Liên, phục chế đồ chơi máy móc chẳng qua chỉ là bữa ăn sáng.
Từ sau khi lục lọi được công năng phục chế của Tinh Thị Liên, chỉ cần có thể, hắn sẽ có thể phục chế lại một phần vật phẩm, đây là một loại phương pháp tu luyện, đồ vật càng phức tạp, thì càng khó phục chế. Đồ vật của thế tục giới có thể nói không có gì không thể phục chế, đó đều là đồ vật không có linh khí.
Theo Tinh Thị Liên kéo dài, Tần Tiểu Thiên rất nhanh phát hiện, phía dưới đại sảnh còn có một căn phòng rất lớn, nhưng ngoài cửa đề phòng sâm nghiêm, chỉ thoáng suy tư, hắn hiểu rõ ràng, nơi đó chính là nơi đặt sản phẩm hiện tại hay sản phẩm thăng cấp của trung tâm nghiên cứu, mà trong đại sảnh thì chứa thương phẩm đã thành thục, ai cũng có thể đi thăm. Tần Tiểu Thiên không chút khách khí dùng Tinh Thị Liên phục chế lại. Tinh Thị Liên đáng sợ ở chỗ không chút tiếng động, vô hình vô sắc, tựa như là không khí, vốn không cách nào phát hiện.
Tần Tiểu Thiên từ từ hiểu rõ được nguyên lý của Tinh Thị Liên, hình thái của Tinh Thị Liên chính là Tinh Liên, có quan hệ như âm dương lưỡng cực của Thái Cực Đồ, tác dụng lẫn nhau, ảnh hưởng lẫn nhau. Tinh Liên nếu như là thật thể, còn Tinh Thị Liên sẽ là hư thể.
Rất nhanh phục chế xong, lúc này, thông tấn khí đeo bên tai vang lên, thanh âm của Hứa Tiểu Ngũ vang vang: " Tiểu Thiên, nhanh lên một chút, lập tức đi đến phòng hội nghị."
Tần Tiểu Thiên thuấn di trở lại nhà kho của mình, không hoảng hốt không vội vàng mở cửa phòng đi ra ngoài, đi tới phòng hội nghị của khóa đề tiểu tổ chuyên dụng, hắn phát hiện mọi người đều có mặt, hào khí có vẻ trầm muộn.
Hứa Tiểu Ngũ lén chỉ cái ghế bên cạnh, Tần Tiểu Thiên mỉm cười, tiến vào ngồi xuống bên cạnh Hứa Tiểu Ngũ, Lam Hân Uyển cúi đầu nhìn một phần văn kiện, cũng không có ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Không ai nói chuyện, Tần Tiểu Thiên nghiêng người, nhỏ giọng hỏi: " Tiểu Ngũ, chuyện gì a?"
Hứa Tiểu Ngũ vội vàng khoát tay, ý bảo hắn không nên nói chuyện.
Túc túc qua chừng mười phút, Lam Hân Uyển mới ngẩng đầu lên, chỉ nghe nàng nói: " Khóa đề còn cần phải làm lại, khóa đề cũng giống như trước, lần này vô luận như thế nào cũng phải hoàn thành, tài liệu hợp kim phải mới...nếu như lần này vẫn còn thất bại, như vậy...khóa đề tiểu tổ của chúng ta sẽ giải tán, tất cả mọi người cùng thất nghiệp."
Mọi người nhất thời ngây người, sau một lúc lâu, mọi người nghị luận rối rít.
Lam Hân Uyển nhấc tay vỗ mặt bàn, nói: " Giang chủ quản rất không hài lòng đối với khóa đề tiểu tổ của chúng ta, hừ, ta lập quân lệnh trạng, nếu như trong mười ngày vẫn không thể thành công, toàn thể tiểu tổ chúng ta đều phải từ chức."
Sắc mặt Hứa Tiểu Ngũ trắng bệch, phần công việc này cũng không phải dễ tìm, với kinh nghiệm công tác của hắn, rất khó tìm được công việc khá hơn. Lam Hân Uyển khó hiểu tự nhiên bắt mọi người trói buộc cùng một chỗ, vạn nhất khóa đề không thể hoàn thành, hắn phải tìm một công việc khác, vậy đối với hắn rất không công bình, muốn há mồm nói gì đó, nhưng lời tới bên mép lại chỉ thở dài một tiếng.
Ngô Khởi do dự một chút, nói: " Lam đạo sư, không cần phải từ chức như vậy chứ?" Tư cách hắn già nhất, đầu tiên nói lời phản đối.
Lam Hân Uyển nghiêm mặt, nói: " Ngươi cho rằng lần này chúng ta lại thất bại, Giang chủ quản còn có thể đại phát từ bi để cho chúng ta ở lại trung tâm nghiên cứu sao? Hừ, thay vì để cho bà ấy đuổi đi, không bằng trước tiên tỏ ý của mình! Không có gì không chịu nổi, không làm việc tại Tư Cổ, thì cũng có thể làm việc ở chỗ khác!"
Tần Tiểu Thiên không nhịn được nữa, hắn lạnh lùng nói: " Lam đạo sư, ngươi có ba học vị bác sĩ, tuổi cũng không lớn, có xưng hào đạo sư khóa đề tại trung tâm nghiên cứu của Tư Cổ, muốn tìm công việc khác cũng dễ dàng, nhưng những người khác thì thế nào? Nếu như khóa đề không hoàn thành, một mình ngươi từ chức, mọi người không có ý kiến, tại sao bắt mọi người phải từ chức chung với ngươi?"
Lam Hân Uyển thốt nhiên giận dữ, giọng the thé nói: " Tiểu tổ khai họp, lúc nào đến phiên một tạp vụ như ngươi nói chuyện? Ngươi không có tư cách!"
Tần Tiểu Thiên không khỏi cười to: " Ha ha, ta đương nhiên là có! Nếu như ngươi tự mình từ chức, ha ha, ta cũng không gì nói, nhưng ngươi không thể đại biểu ta từ chức!"
Lam Hân Uyển sắc mặt đỏ bừng, mày nhướng cao, nàng thật sự bốc lửa, nguyên bổn vốn bị áp lực lớn đã làm cho người ta chịu không được, không nghĩ tới một tạp vụ nho nhỏ cũng dám khiêu chiến quyền uy của nàng, quát: " Ngươi! Thu thập đồ vật, lập tức rời đi nơi này...ngươi bị đuổi việc!"
Làm đạo sư của một khóa đề tiểu tổ, đích xác có quyền lực đuổi việc nhân viên dưới tay, chỉ cần gọi điện thoại cho ngành nhân sự là có thể. Nhưng tình huống của Tần Tiểu Thiên đặc thù, lai lịch địa vị của hắn thật lớn, hoàn toàn ngoài Lam Hân Uyển dự liệu.
Hứa Tiểu Ngũ trợn mắt há hốc mồm, không nghĩ tới Tần Tiểu Thiên lại mạnh mẽ như vậy, cũng dám cãi vã với Lam đại mỹ nữ.
Thân thể Tần Tiểu Thiên dựa ra sau, cười nói: " Nga? Bằng ngươi? A a, ngươi còn chưa có tư cách đuổi ta đi! Không tin, ngươi có thể đi chứng thật một chút."
Lam Hân Uyển giận điên lên, mở ra thông tấn khí, trực tiếp tìm tới Bành chủ quản của phòng nhân sự, nói: " Bành chủ quản, ta muốn khai trừ một nhân viên!"
Bành chủ quản ngẩng đầu, không nhịn được nói: " Tiểu Lam, ngươi là đạo sư của khóa đề tiểu tổ, khai trừ một nhân viên dưới tay mà cũng hỏi ta? Khó hiểu!"
Lam Hân Uyển quay đầu nói với Tần Tiểu Thiên: " Ngươi cho rằng ngươi còn có thể ở lại làm việc ở đây sao? Lập tức đi ra cho ta! Ta không hy vọng nhìn thấy ngươi nữa! Đi ra ngoài!"
Tần Tiểu Thiên đứng dậy, quay về màn hình nói: " Bành chủ nhiệm, ngươi xác định muốn khai trừ ta?"
Bành chủ nhiệm làm sao còn nhớ được Tần Tiểu Thiên, lúc đầu khi Tần Tiểu Thiên đi tới, là cho chính miệng tổng kinh lí phân phó, chỉ bất quá đưa cho người khác ai bài, hắn cũng không có để ý, tùy tiện an bài xuống, cũng không có để trong lòng. Trong lúc nhất thời không nhận ra Tần Tiểu Thiên, hắn không nhịn được nói: " Không cần ta xác định, Lam đạo sư có thể xác định!"
Lam Hân Uyển cười to, nói: " Ha ha! Ngươi còn gì để nói! Đi ra ngoài!"
Tần Tiểu Thiên không hề tức giận, chỉ than thở trong lòng: " Ai, lão tử thật không thích hợp sống trong thế tục giới, chỉ mới đi làm vài ngày, đã bị người khai trừ, mụ nội nó...lão tử không phát uy, ngươi cho ta là con mèo bệnh!"
Tần Tiểu Thiên nói: " Bành chủ nhiệm, mời chờ một chút." Hắn đi tới trước người Lam Hân Uyển, nhanh chóng ấn một chuỗi mã số. Lam Hân Uyển kêu lên: " Ngươi làm gì, ngươi làm gì? Đi ra ngoài cho ta!"
Tần Tiểu Thiên nhe răng cười một tiếng, nói: " Kiên nhẫn một chút, Lam đại mỹ nữ! Giận dữ như vậy, sẽ già mau lắm." Không ngờ hắn lại đùa giỡn một câu.
Một lão nhân xuất hiện trên màn hình, người nọ nhìn thấy Tần Tiểu Thiên, giật mình nói: " Tần trưởng..."
Tần Tiểu Thiên cắt đứt lời hắn: " Ta là Tiểu Thiên."
Màn hình thông tấn là ba chiều, Bành chủ nhiệm sợ đến trợn mắt há hốc mồm, lắp bắp nói: " Trần chủ tịch?"
Tần Tiểu Thiên nhàn nhạt nói: " Bành chủ nhiệm, ngươi có thể hỏi hắn một chút, ngươi có quyền lực khai trừ ta hay không?"
Hắn biết Tần Tiểu Thiên là người có thân phận, bởi vì Tần Tiểu Thiên không cho hắn ra mặt an bài công việc, cho nên mới giao cho tổng kinh lí, hắn cũng không dám cãi lại ý muốn của Tần Tiểu Thiên.
Trần Xương Tiệp sợ đến run lên, nói: " Ngài nói đùa! A a, làm sao có thể, dù có khai trừ ta, cũng không thể khai trừ ngài a!"
Bành chủ nhiệm đầu đầy mồ hôi, cả cái đầu hói ướt đẫm, lắp bắp nói: " Đổng..đổng..chủ tịch, ta...ta cũng không biết là...là chuyện gì xảy ra...ta...ta..."
Cuối cùng, hắn tỉnh ngộ lại, nhìn Lam Hân Uyển nói: " Lam đạo sư, ngươi không thể khai trừ hắn! Ai, chủ tịch, việc này...là lỗi của ta, Lam Hân Uyển đạo sư yêu cầu đuổi nhân viên, dựa theo quy định của công ty, nàng có quyền lực làm như vậy...Ách..."
Hắn đột nhiên chợt ý thức câu nói như vậy không đúng, nói giỡn sao, tranh chấp với chủ tịch, cho dù là mình đúng, thì cũng là sai lầm.
Trần Xương Tiệp nổi giận, lạnh lùng nói: " Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Tại sao phải khai trừ Tần..."
Tần Tiểu Thiên chen vào nói: " Gọi ta là Tiểu Thiên."
Trần Xương Tiệp gật đầu: " Tại sao khai trừ Tiểu Thiên? Ta phải biết toàn bộ quá trình!"
Lam Hân Uyển hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống, chuyện này nàng hoàn toàn không chiếm lí, nàng chiếm cứ chính là quyền lực cao vị.
Tần Tiểu Thiên nói: " Ngươi nói." Hắn chỉ vào Ngô Khởi.
Ngô Khởi được chủ tịch đồng ý, liền đem cả câu chuyện thuật lại đầy đủ. Mồ hôi của Bành chủ nhiệm toát ra ướt đẫm toàn thân, Lam Hân Uyển sắc mặt trắng bệch.
Trần Xương Tiệp lửa giận ba trượng, nói: " Là ai an bài Tần Tiểu Thiên đi làm tạp vụ?"
Tần Tiểu Thiên ý thức được, Trần Xương Tiệp xử lí xong chuyện này, tự mình cũng không ở lại được nữa. Chỉ sợ cả đám chủ quản cao tầng của công ty đồ chơi Tư Cổ sẽ không ai hoan nghênh mình đến chỗ họ làm việc. Ngẫm lại thật không có ý nghĩa, tự mình cuối cùng cũng là ỷ vào quyền thế, mới có thể giải quyết chuyện này.
Bành chủ nhiệm ngạnh đầu nói: " Ta an bài hắn đến trung tâm nghiên cứu, ân, là Giang chủ nhiệm phân phái công việc." Hắn đem trách nhiệm đẩy đi hết sạch sẽ.
Tần Tiểu Thiên thở dài nói: " Bỏ đi, để ta đi thôi, a a, Trần đổng, làm phiền ngươi, không cần truy cứu trách nhiệm của bọn họ, người không biết không tội." Nói xong biến mất ngay tại chỗ, quay trở về biệt thự.
Trong lòng Trần Xương Tiệp nguội lạnh, dưới cơn giận dữ vỗ bàn mở miệng mắng to: " Các ngươi là một đám hỗn đản! Hỗn đản! Con mẹ nó! Cút hết cho ta! Tư Cổ công ti không cần các ngươi! Con mẹ nó! Kêu luôn Giang Mỹ Lệ kia cút luôn!"
Lão đầu tức giận đến thiếu chút nữa nổi điên, thật vất vả giao kết được với một trưởng lão liên hợp hội, không ngờ lại bị người dưới tay làm cho tức giận bỏ đi, điều này làm sao để hắn không phát cuồng, trong lòng cực độ hối hận đã không tự mình đi hỏi thăm công việc của Tần Tiểu Thiên.
Trong lòng Bành chủ nhiệm kêu rên, không rõ tại sao chủ tịch lại phát ra cơn giận dữ tới như vậy, Lam Hân Uyển lại càng tức giận, cái gì cũng chưa nói, đã quay đầu chạy ra cửa, nàng không làm nữa.
Hứa Tiểu Ngũ chậm rãi nhìn vị chủ tịch đang nổi điên trên màn hình, trong lòng vẫn đang suy nghĩ: " Tần Tiểu Thiên này là ai? Chẳng lẽ là con riêng của chủ tịch? Nhưng lại không giống lắm...rốt cuộc hắn lại là ai?"
Việc làm của Tần Tiểu Thiên trong thế giới con người, đã thất bại mà chấm dứt.
Trở lại biệt thự, Tần Tiểu Thiên cảm giác được rất khốn hoặc, hắn phân phó Úc Mông Bạch đừng tới quấy rầy mình, đi vào phòng ngủ, bắt đầu nằm ngủ.
Chỉ hít thở vài hơi, Tần Tiểu Thiên thuận lợi nhập vào mộng, đây là một cơn ác mộng.
Cổ thần du đãng trong một tinh hệ thật lớn, lại thêm một hằng tinh hệ bị hắn mạnh mẽ hấp thu. Tần Tiểu Thiên rất cố gắng để cho mình có lối suy nghĩ giống như cổ thần, để thể hội được kinh nghiệm của hắn.
Không biết qua bao nhiêu năm, thân thể của cổ thần rốt cuộc không cách nào thừa nhận, ầm ầm khuếch tán, tinh điểm trong cơ thể và tinh liên tăng vọt, ý thức của cổ thần cũng bị nghiền nát bể tan tành.
Tinh cầu hủy diệt và đản sinh, thời gian trôi qua rất nhanh, tin tức khổng lồ đánh sâu vào, tựa hồ muốn tiêu diệt ý chí và tinh thần của Tần Tiểu Thiên.
Trong phút chốc, hắn thấy được Thiên Diễn hình thành và cổ thần bị vẫn lạc( tan biến).
Tần Tiểu Thiên hoảng sợ tỉnh lại, xoay người ngồi dậy, trong lòng không thể tin, cổ thần đã chết? Thân thể của hắn hóa thành Thiên Diễn? Điều này thật sự làm người khó thể tin.
Nhưng có một vấn đề rất lớn: Thiên Diễn làm sao tiến vào Hâm Ba Cổ Thần Tàng, sau đó lại bị Thanh Đế bọn họ lấy được?
Tần Tiểu Thiên choáng váng đến đầu óc cũng muốn phát nổ, nghĩ không ra huyền bí trong đó, nếu không phải hoàn toàn tin tưởng mộng cảnh của mình, hắn sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mộng đơn thuần. Nhưng trong lòng hắn hiểu rõ ràng, đây kỳ thật không phải mộng, mà là kinh nghiệm của cổ thần.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm.
" Cổ thần chỉ để lại khu xác...vậy linh hồn của hắn, hoặc là ý thức của hắn, đã đi nơi nào? Còn mình đã kế thừa cái gì?"
Hết thảy trong mộng cảnh khiến cho Tần Tiểu Thiên bị kích thích thật lớn, hắn vô luận như thế nào cũng nghĩ không ra, cổ thần lại chết đi, thân thể hóa thành Thiên Diễn thế giới.
Như vậy, nguyên giới và tiên giới là từ đâu mà đến, đã có đáp án minh xác.
Ở sau lưng mỗi giới, hẳn là đều có một thần nhân tồn tại, bởi vậy suy đoán, ai mở ra một giới, thì coi như người đó chiếm được thân thể thần nhân, trong lòng hắn lại nhịn không được sinh ra nghi vấn.
" Vậy hết thảy đều là thật sự như vậy sao? Chiếm được thân thể của thần là có thể hoàn toàn khống chế hay sao?"
Lần này thời gian ngủ say rất ngắn, chỉ có tám ngày, hắn vặn người một cái, đi ra khỏi phòng.
" Ha ha, ta thức rồi!"
Tần Tiểu Thiên không lời gì để nói nhìn Úc Mông Bạch, Lưu Đông và Trình Kiến Côn đang vây quanh bàn mạt chược, một bộ dáng hưng phấn vô cùng, căn bản không giống người tu chân, bên cạnh còn đứng thêm mấy người tu chân, đều là nhân viên từ liên hợp hội phái tới. Một người tu chân phát hiện Tần Tiểu Thiên, hoảng sợ kêu lên: " Trưởng lão...tới!"
" Hoa lạp, hoa lạp!"
Bốn người đang đánh mạt chược sợ đến nhảy dựng lên, trong đó Trình Kiến Côn là bị ba người kia làm hoảng sợ, cũng giống như bọn họ nhảy vọt lên.
Tay của Úc Mông Bạch thật nhanh, đã đem bộ mạt chược trên bàn toàn bộ thu vào trong đai lưng trữ vật.
Trình Kiến Côn kêu to: " Uy, ta thắng..không được chơi xấu như vậy a!"
Tần Tiểu Thiên cũng không có trách cứ bọn họ, cười nói: " Khó được...đánh mạt chược à? Cho ta một chỗ."
Mọi người nhất thời trầm tĩnh lại, chỉ cần trưởng lão không tức giận, thì dù bọn họ có hủy đi biệt thự cũng không sao, nếu như trưởng lão tức giận, thì dù chỉ đánh mạt chược cũng sẽ có tội.
Úc Mông Bạch cười nói: " Trưởng lão, ngài không thể đánh...nếu ngài đánh mạt chược, chúng tôi không thua nổi tinh thạch đâu, bộ mạt chược này có thể ngăn trở thần thức của người tu chân, nhưng không cách nào ngăn trở được thần thức của tiên nhân."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Vậy thôi, a Côn, ngươi khôi phục nhanh như vậy sao?"
Trình Kiến Côn tạ ơn nói: " Tiểu Thiên, cảm ơn, a a, hôm qua ta mới đi ra, đã củng cố được cảnh giới Xuất Khiếu sơ kì, Úc huynh còn giúp ta đến liên hợp hội đăng kí, sau này ta có thể lăn lộn với ngươi rồi."
Úc Mông Bạch nói: " Phó đại trưởng lão đã tới nơi này, ông ấy đã thông báo, đợi ngài xuất quan thì báo cho ông ấy một tiếng."
Tần Tiểu Thiên gật đầu nói: " Được, ngươi lập tức thông tri, Phó sư bá nói gì?"
Lưu Đông nhỏ giọng cười nói: " Đừng hỏi, nhìn là được."
Tin tức của Úc Mông Bạch vừa mới phát ra ba phút, Phó Sơn đã hiện ra thân hình trong phòng khách, hắn cười nói: " Như thế nào đột nhiên bế quan? Lần trước giới thiệu công tác cho ngươi không đi làm sao?"
Tần Tiểu Thiên cười nói: " A a, bị đuổi ra rồi."
" A? Khai trừ? Tại sao lại khai trừ ngươi? Chẳng lẽ ngươi quậy phá bọn họ lắm hay sao? Không thể nào a, dù có đảo lộn cũng không có nhanh như vậy, ngươi mới đi làm vài ngày..."
Công việc của Tần Tiểu Thiên là do Phó Sơn phân phó thủ hạ đi làm, bởi vậy hắn cho rằng, chỉ cần không đảo lộn xí nghiệp đến đóng cửa, thì bọn họ cũng không dám khai trừ Tần Tiểu Thiên.
Tần Tiểu Thiên có chút xấu hổ nói lại một lần chuyện đã trải qua. Phó Sơn khó tin nhìn hắn, ha ha cười lớn: " Tiểu Thiên, ngươi...ngươi nghĩ thế nào vậy? Từ dưới thấp nhất làm lên? Ha ha, đây không phải không có việc gì mà tự tìm việc sao? Ai, đối với ngươi mà nói, công việc cũng không trọng yếu, trọng yếu chính là làm sao cùng người gặp gỡ giao tiếp, cho dù làm công việc có tốt, đối với ngươi cũng không có bất cứ ý nghĩa nào."
Tần Tiểu Thiên bất đắc dĩ nói: " Cùng người lui tới? Vậy có ý nghĩa gì?"
Phó Sơn cảm giác nói chuyện với Tần Tiểu Thiên, tựa như một con trâu và một con sói đang nói chuyện, trâu nói cỏ ngon, nhưng sói không cách nào hiểu được, sói thích ăn thịt, hắn nói: " Cái này...ngươi từ từ thể hội đi, có muốn tìm công việc khác hay không?"
Tần Tiểu Thiên liên tục khoát tay: " Không tìm nữa, không tìm nữa...không thú vị, ta tình nguyện ở chung một chỗ với người tu chân, cũng không muốn lui tới với con người, được rồi, Phó sư bá, ngươi tìm ta có việc?"
Phó Sơn nói: " Một tiểu huynh đệ của ta tìm ngươi."
Tần Tiểu Thiên ngạc nhiên nói: " Tiểu huynh đệ của ngươi? Là ai?"
Phó Sơn nói: " Tế Vô Nhai, ngươi hẳn là quen biết hắn."
Tần Tiểu Thiên mừng rỡ nói: " Hắn đang ở nguyên giới? Ha ha, thật lâu không có nhìn thấy tiểu sư thúc, còn có Nạp Thiện sư huynh, hắn đã quay về nguyên giới chưa?"
Phó Sơn gật đầu nói: " Nạp Thiện đã phi thăng khá lâu rồi, có lẽ thêm vài năm sẽ có thể trở lại nguyên giới."
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Hay a, tiểu sư thúc đang ở tinh cầu nào của nguyên giới?"
Phó Sơn nói: " Hắn đang ở Trọng Huyền Phái, lập tức sẽ độ kiếp...A a, mấy ngày hôm trước hắn tới tìm ta, nhờ tìm kiếm bằng hữu giúp hắn độ kiếp, lúc này mới nhắc đến ngươi, ân, ở nguyên giới thì không cách nào độ kiếp, phải đi ra ngoài độ kiếp, trong khoảng thời gian này, hắn muốn cáo biệt với tất cả các bằng hữu, sau đó ra khỏi nguyên giới để độ kiếp."
Lời này Tần Tiểu Thiên có thể lý giải, người tu chân tu đến Độ Kiếp kì, giống như đều muốn an bài hậu sự, bởi vì có thể không thể vượt qua độ kiếp, mỗi người độ kiếp đều sẽ làm như vậy. Nhưng tính nguy hiểm của Tế Vô Nhai cũng chỉ rất nhỏ, hắn có rất nhiều siêu cao thủ trợ giúp, còn có vô số pháp bảo đỉnh cấp để sử dụng, từ sau khi hắn trở thành huynh đệ của Lí Cường, vận mệnh đã tốt hơn nhiều so với những người tu chân khác.
Tần Tiểu Thiên cười nói: " Ta đi gặp tiểu sư thúc."
Phó Sơn lắc đầu: " Hắn sẽ tìm đến ngươi, ân, ngươi thật sự không cần tìm công việc khác sao?"
Trong lòng Tần Tiểu Thiên không khỏi cười khổ, Phó sư bá thật sự là quá cố chấp, hắn nói: " Việc này đối với ta không có sự trợ giúp gì, ta định thêm một thời gian sẽ rời đi nguyên giới, đi ra bên ngoài một chút."
Phó Sơn ôn hòa cười nói: " Cũng tốt, có thể tìm được phương thức cho mình thể ngộ là được, không nhất định phải ở lại trong thế giới con người."
Tần Tiểu Thiên đồng ý nói: " Đúng vậy, ta sống trong thế tục giới, cảm giác phi thường không được tự nhiên."
Phó Sơn cáo từ rời đi.
Trình Kiến Côn nhìn thấy bộ dáng cung kính nhất mực của đám người Úc Mông Bạch, rất là khó hiểu, nhỏ giọng hỏi: " Hắn...hắn là ai vậy a?"
Úc Mông Bạch nói: " Lão nhân gia là đại trưởng lão của liên hợp hội, là đại ca của nguyên giới chi chủ Lí Cường, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Tần Tiểu Thiên nói: " Ba, có thể con sẽ rời khỏi nguyên giới."
Tần Danh nói nhỏ: " Sớm đi sớm về, đừng nói với mẹ con." Hắn uống một ngụm trà, lại nói: " Mẹ của con...để ba nói là được rồi."
Nói xong nháy mắt với con mấy cái, Tần Tiểu Thiên thiếu chút nữa cười ra tiếng, hắn phát hiện cha mình càng ngày càng thú vị, nói: " Ba, không phải ba muốn đuổi con đi đó chứ?" Truyện được copy tại Truyện FULL
Ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng nổ bạo, một đạo quang ảnh màu phấn hồng hiện lên, nhanh đến kinh người, lao thẳng tới Tần Tiểu Thiên, Tần Danh quát: " Cẩn thận!"