Herry Nguyễn nhìn thấy Trì Tuyết không nói gì, biết trong lòng cô ấy đã lung lay, mới tiếp tục ra vẻ đáng thương.
“Nếu cô đồng ý xóa toàn bộ ảnh, sau này khi nào chúng tôi công bố sẽ cho cô tin mật trước, được chứ?”
Cô nhìn Herry Nguyễn, bình thường thấy anh ta trên sân khấu hào nhoáng, dưới chân là bao nhiêu fan hâm mộ gào thét tên anh, có bao giờ cầu xin ai thế này. Việc chụp lén cũng không phải là chuyện minh bạch gì, cho dù cô chỉ làm việc thôi, nhưng ảnh của hai người vẫn có phần hơi nhạy cảm, cô nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định bỏ qua tin này.
Cô ngước nhìn Herry Nguyễn, rồi lại nhớ đến cổ tay đỏ au, trong lòng trăm mối ngổn ngang, mới mở miệng nói. “Được rồi, anh muốn xóa ảnh cũng được, nhưng nhờ anh giúp tôi một việc".
Herry Nguyễn nghe xong nhìn cô, gật đầu.
“Việc gì? Nếu trong khả năng của tôi, tôi sẽ giúp".
Cô cảm thấy gió thổi qua lành lạnh. Lúc này mới nhớ ra tình trạng của mình, cô nhìn gương mặt ưa nhìn của anh ta, chẳng nói thành lời. Không lẽ bây giờ nói với anh ta giúp mình mua đồ vệ sinh… Cô chỉ cần nghĩ đến thì gương mặt đã đỏ ửng lên, sao cũng không nói nên lời. Herry Nguyễn đợi mãi chẳng thấy cô nói gì, mới nhìn về phía cô thúc giục, chỉ thấy cô cúi gầm mặt, khi này anh ta mới nhìn vạt áo cô dính đỏ.
Anh ta liền hiểu chuyện gì, trong phút chốc cũng có phần bối rối.
"Đừng nói là… cô muốn nhờ tôi mua giùm cái đó nhé”.
Cô ngẩn tò te.
“Cái gì cơ?”
Herry Nguyễn trợn mắt, chỉ vào phía sau áo cô, khi này cô mới phản ứng lại, cúi đầu xuống đã thấy vết loang. Cô cắn môi, mặt càng lúc càng đỏ, thẹn đến mức hơi cao giọng.
“Ừ, nếu anh giúp tôi thì tôi xóa ảnh là được”.
Herry Nguyễn không nói gì, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó, một phút sau cô loáng thoáng nghe thấy mấy từ như trợ lí, băng vệ sinh các thứ. Cô giả điếc không dám nhìn anh, cố che đi vết loang trên áo.
Herry Nguyễn dường như cũng biết cô thẹn, nên không làm khó gì nhiều, trái lại còn cởi áo quăng thẳng lên đầu cô. Cô bị hun trong mùi thơm nước hoa lạ, suýt thì giật mình hét lên. Khi nhìn thấy trên đầu mình có một cái áo khoác, quay lại đã thấy Herry Nguyễn quay đi, cô hiểu ý, trong lòng thầm gật đầu, không ngờ Herry Nguyễn là người chu đáo như vậy.
Ban đầu, cô chỉ tính đồng ý cho có với anh ta, thì bây giờ lại bị sự tử tế của anh ta thuyết phục, nếu vậy thì việc bỏ qua một tin hot cũng chẳng mấy khó khăn… Cô suy nghĩ miên man, đến khi trợ lí của Herry Nguyễn quay về, mang cho cô một gói màu đen nhỏ, cô mới nhận lấy rồi để suy nghĩ về với thực tại.
Herry Nguyễn mới nhìn cô.
“Máy ảnh đâu?”
Cô đưa máy ảnh sang, Herry lục lại bên trong rồi xóa toàn bộ ảnh, thậm chí ảnh không liên quan cũng xóa luôn. Đến khi cô lục lại ảnh thì khóc không được cười chẳng xong, cảm giác như mình mới mua máy mới vậy.
Herry Nguyễn giải quyết xong chuyện cũng chẳng nán lại lâu, dù sao anh ta đến khách sạn do có lịch trình, chứ không phải tới hẹn hò yêu đương. Cô thấy anh ta đi rồi thì thở phào nhẹ nhõm, bấy giờ mới lấy áo khoác anh ta quấn quanh eo che bớt đi.
Cô là phóng viên, lưu trữ ảnh không phải chỉ trong máy ảnh, lúc này cô cũng chụp được kha khá trong điện thoại, khi cô mở điện thoại lên thì đau đầu, quyết định tạm giữ ảnh này, đến khi anh ta công khai người yêu rồi sẽ làm một bài tình yêu của hai người sau.
Cô chưa rời khỏi khách sạn, lấy điện thoại ra gửi cho Quế Chi một tin nhắn bảo sẽ quay về công ty thay đồ, Quế Chi không hỏi nhiều, chỉ cảm thán độ xui xẻo của cô, rồi cũng tắt máy. Đến khi xong xuôi, cô rời khỏi khách sạn đã hơn năm giờ chiều.
Khi này ngoài đường đã dần tối, sang thu trời tối nhanh, thành phố đã chuẩn bị lên đèn. Cô cảm thấy cả người hơi lạnh, vì trời trở mưa, gió cuốn bụi bay, cả đất trời chìm trong màn xam xám dùng đục, cô đứng giữa đường quấn quanh áo khoác của người lạ, rõ là lạc lõng.
Cô men theo con đường về công ty, giẫm trên màn đỏ hoa Lộc Vừng bị gió xoáy xuống mặt đất, trong không khí thoang thoảng hương khoai nướng thơm phức, vậy là ghé lại mua vài củ. Cô ôm balo lớn, cầm gói khoai đã mua, ủ tay hơi lạnh, rồi chầm chậm quay về.
Cô cũng tính gọi xe, nhưng quần áo của cô lúc này không thuận tiện lắm, Quế Chi thì cứ mấy phút gọi điện một lần, thông báo đã mua giúp cô quần áo mới, nên thành ra cô đành cuốc bộ quay về công ty.
Có thể do kì sinh lí, tâm trạng cũng bướng bỉnh thích hành hạ mình. Tòa soạn báo kẻ đến người đi, khi về đến mọi người lục đục sắp về, có khi tối nay trời sẽ đổ mưa, nên hầu như ai cũng mong về sớm.
Cô đi vào trong, run khẽ vì gió lạnh, tìm đến chỗ ngồi của Quế Chi. Quế Chi đang tính đứng dậy, vừa thấy cô thì nhào đến cạnh cô, "Tiểu Tuyết, sao tớ gọi cậu không được?”
Cô cũng không trả lời ngay, mà bỏ ngay balo xuống, đưa khoai nướng cho Quế Chi, rồi để điện thoại trên bàn.
“Đưa đồ cho tớ đã, đi thay ra, chứ khó chịu quá”.
Quế Chi ừ ừ cầm bọc đồ ra, rồi đi theo cô vào nhà vệ sinh, vừa đi vừa bàn chuyện săn tin ngày hôm nay. Cô và Quế Chi đi xa dần, thì Kim Oanh khi này mới liếc nhìn sang bàn cô. Nghe đâu hôm nay người mới đến đi săn tin của Herry Nguyễn, chẳng biết chuyện thế nào rồi.
Trong tòa soạn các cô còn lấy phần thưởng tháng ở đầu tin của Herry Nguyễn, nên Kim Oanh cũng rất để tâm đến chuyện này. Kim Oanh nhìn sang máy ảnh, lén nhìn hai người đã đi xa, không tự chủ mà cầm lên kiểm tra. Máy ảnh trống không không có gì cả, cô ta khi này mới thấy điện thoại cô sáng lên báo giờ, mới cầm lên.
Vuốt màn hình lên, kiểm tra trong bộ sưu tập, mãi mới kiếm được một file mới. Cô mở ra, ánh mắt sáng rỡ, khẽ nở nụ cười.
Kim Oanh nhanh chóng copy lại ảnh, rồi để điện thoại xuống lại chỗ cũ, quay đầu nhìn về phía nhà vệ sinh rồi giẫm đôi giày cao gót rời khỏi tòa soạn báo. Bên ngoài trời đã về khuya, cô ta cầm điện thoại gọi hẹn một người bạn đi ăn đêm, tâm trạng hưng phấn thấy rõ.
***
Cô thay xong đồ mới thì gói đồ cũ lại rồi mới ra ngoài, chiếc áo của Herry Nguyễn cô cũng gói lại, định có dịp thì trả lại anh ta. Mà cô nghĩ, người nổi tiếng như anh ta, chắc cũng không cần đòi cô một cái áo khoác đâu.
Cô ra ngoài thì thấy Quế Chi đang đứng tựa tường, cúi đầu lướt điện thoại, mái tóc ngắn của cô ấy nghiêng xõa trên màn hình điện thoại, lộ ra vẻ dịu dàng. Cô bước đến một bước, phá vỡ không khí yên tĩnh. Quế Chi lúc này mới mỉm cười, cất điện thoại trong túi rồi bước đến cạnh cô, Quế Chi ôm lấy tay cô như thể làm nũng, rồi mới cười nói.
“Vậy cậu không tính nói chuyện của Herry Nguyễn ra ngoài à?"
Cô gật đầu.
“Tớ đã hứa rồi…"
Quế Chi tiếc nuối hít hà.
“Tính cậu thẳng thật đấy, dù sao nghề của chúng ta là đưa tin, cậu giấu tin mới là trái đạo đức nghề nghiệp ấy".
“Bây giờ tớ mới biết cụm từ đạo đức nghề nghiệp dùng như thế này đấy".
Quế Chi nhún vai.
“Cậu làm báo mà, ngôn ngữ phong phú đa dạng chút nào, đừng cứng nhắc quá. Uổng công chị đây hy sinh voucher của một khách sạn năm sao cho cậu đi săn tin, bây giờ thì hay rồi…"
Quế Chi càng nói càng tiếc.
“Vậy là tháng này không có thịt bò ăn rồi. Không có thịt bò, đời này còn gì ý nghĩa nữa…”
Cô rảo bước theo chân Quế Chi, nghĩ lại có tháng nào Quế Chi không đi ăn thịt bò, cho dù lương của cô thấp đến đâu, thì vẫn chẳng ngăn được thói quen ăn ngon của Quế Chi, bây giờ còn làm ra vẻ tiếc rẻ một bữa ăn. Vậy là cô lắc đầu.
“Được rồi, được rồi, có lương tớ bao cậu đi ăn được không?”
Cô nói với Quế Chi.
“Cùng lắm thì chị đây nuôi cậu.”
Quế Chi chớp chớp mắt.
“Thật đó à? Cậu nuôi nổi tớ không?”
Cô nhìn lại thân hình ăn bao nhiêu vẫn không béo lên được chút nào của Quế Chi.
“Đừng khinh thường tớ thế chứ. Bây giờ thì ăn khoai đi".
Cô đưa Quế Chi một củ khoai nóng, Quế Chi cầm lấy rồi hít hà hương thơm, rồi lại nhìn ra bầu trời xám xịt bên ngoài, chẳng biết trong lòng suy nghĩ gì lại nói.
“Hồi ấy anh Minh ngày nào cũng mua khoai cho tớ”.
Cô nghe thấy cái tên này, rồi lại thấy cô bạn tỉ mẩn bóc vỏ khoai, cẩn thận lột ra lớp vàng dẻo bên trong, không thấy sự vui buồn.
“Uầy, mấy năm rồi tớ không ăn lại rồi đấy. Thèm chết đi được”.
Cô không chắc mình có hiểu được Quế Chi không nữa, khi mà cô nhai nhồm nhoàng khoai lang nướng, ủ ê khi nhắc về anh Minh, nhưng vẫn có thể đùa giỡn lại ngay được. Quế Chi ăn một miếng khoai, rồi dọn đồ của mình, xếp tài liệu làm còn dang dở bỏ vào túi, rồi cất điện thoại vào một ngăn riêng.
Cô đi dần ra cổng với Quế Chi, trời sắp mưa nên gió có vẻ lạnh, gió cuốn khiến bụi bay mịt mờ trên đất, cô nhìn sang Quế Chi, cô bạn vẫn còn đang ăn khoai, trong gió bụi khẽ đưa tay dụi mắt, thấy mắt Quế Chi hơi đỏ, nhưng vẫn cố gắng ăn hết khoai.
Đến khi thấy ánh mắt cô, Quế Chi chỉ khẽ lau nước mắt chảy ra.
“Tự nhiên bụi ghê ấy, tụi mình về thôi”.
Bởi vậy, ngọn đèn mật ong phủ trên Quế Chi một sự yên tĩnh, mãi đến những ngày sau đó, cô mới hiểu được cảm xúc của Quế Chi.