Kỷ Thiếu, Phu Nhân Cho Ngài Vào Danh Sách Đen Rồi

Chương 83: Mời liên hoan



Trì Tuyết vào tòa soạn đã mấy tháng, đến tận khi Thanh Lam ra ngoài đứng trước nhân viên, biểu cảm như thể trăm hoa đua nở, dùng chất giọng khác lạ hơn mọi khi thông báo.

"Tối nay nhân viên chúng ta được ông chủ mời ăn liên hoan ở khách sạn Santoni".

Trì Tuyết và Quế Chi mới hay, thì ra tòa soạn còn có người đứng sau lưng máu mặt như vậy.

Khi ấy Trì Tuyết còn gõ lạch cạch trên mạng, tìm đến cái tên Santoni trong mạng, như để chắc chắn lại những thông tin của mình biết về khách sạn ấy, thì Quế Chi đã tự nói cho Trì Tuyết biết, để cô không cần phải ngồi lọc thông tin lại từ hàng ngàn kết quả trên mạng. Quế Chi nói rằng:

"Santoni là khách sạn chuẩn năm sao mới xây, trực thuộc tập đoàn Eudora, cậu còn nhớ hôm nọ tụi mình ăn ốc gần đấy, cậu còn hỏi bao giờ xây xong ấy”.

“À, ra là chỗ đó."

Trì Tuyết gật đầu, khách sạn ấy đạt chuẩn năm sao, ở trong nước đã là số ít rồi. Bên trong chi phí đắt đỏ, hầu như không ai mời nhân viên ăn liên hoan lại ăn ở đó cả, mới biết ông chủ của tòa soạn giàu có tới mức nào. Vậy mà các cô có một thời gian chỉ lo tòa soạn có bị Herry Nguyễn kiện tụng không.

Trì Tuyết bỗng gật đầu.

"Ông chủ tụi mình nhiều tiền thật, đúng là thế giới của người giàu... Bỏ ra một bữa như vậy mời nhân viên..."

"Chồng cậu thật sự rất biết tiêu tiền".

Quế Chi ghé sát tai nói với cô. Trì Tuyết nghe xong gật đầu ngay, không nói năng gì chuẩn bị cùng Quế Chi đi chứng kiến khách sạn năm sao có khác gì với những nơi trước đây họ tới không. Sự thật chứng minh, lần đến này, Trì Tuyết quả thật đi một ngày đàng, học một sàng khôn thật.

Không gian khách sạn khá rộng rãi, sảnh tiếp đón có rất nhiều nhân viên, từ lúc họ vào đã có người mở cửa đưa đón. Trong sảnh, trên tường có một chữ Santoni mạ vàng, không gian chìm sâu trong ánh đèn hơi ngả vàng, mang lại cảm giác ấm áp như về nhà của mình.



Từng nhân viên đều mặc trang phục, có huy hiệu Santoni với gam nâu đỏ, bên cạnh còn có Eudora lấp lánh. Trì Tuyết nhìn dòng chữ tập đoàn Eudora bên dưới, gật đầu với Quế Chi.

"Đúng là khách sạn năm sao có khác”.

Quế Chi bật cười khanh khách, chê Trì Tuyết nhà quê.

"Được rồi, cậu có phải chưa từng ăn nhà hàng đâu, còn ra vẻ".

Trì Tuyết chỉ cười không đáp, ngay cả Quế Chi cũng không biết, Trì Tuyết quả thật ít khi đến nơi sang trọng. Bởi lẽ bố cô, không mong muốn có người xen vào gia đình ba người của họ, ban đầu Trì Tuyết còn thấy sự không hài lòng trong mắt bố, lâu dần Trì Tuyết cũng ngại đi cùng, khi nào cũng dùng lí do mình không thích những nơi ồn ào, cô dùng lí do ấy nhiều đến nỗi bây giờ đã thành thói quen, có khi cô cũng không thích nơi quá ồn ào thật. Với Trì Tuyết mà nói, đi ăn nơi sang trọng đắt tiền cũng là cái mã mà thôi. Cô đã quen ăn lề đường, nhiều khi đi vào đây còn bị đau bụng không chừng.

Nhưng cho dù nói vậy, Trì Tuyết vẫn đi cùng Quế Chi đi vào sảnh tiệc của nhà hàng trong khách sạn. Vừa ngồi xuống, Thanh Lam đã lên tuyên bố một đống lời vô nghĩa, từ việc anh chị em cần giúp đỡ lẫn nhau, đến việc sắp đến chúng ta cùng xây dựng công ty vững mạnh. Đợi mãi mới thấy đồ ăn mang lên.

Quế Chi ăn rất nhiệt tình, Trì Tuyết nhìn thấy nhân viên đưa đồ gì, Quế Chi ăn đồ nấy, khi này mới phì cười.

“Có ai tranh với cậu đâu, cậu làm gì ăn như chết đói thế?”

Vào nơi đẳng cấp như vậy, mà vẫn tự nhiên ăn uống như thế, chắc chỉ mỗi Quế Chi. Quế Chi dĩ nhiên không đồng ý với cách mọi người từ tốn ăn, như thể sẽ làm tăng đẳng cấp của mình vậy, cô nói.

"Ăn uống quan trọng là thoải mái, ngon lành, cậu hiểu không? Ăn sao chẳng được, no bụng là được. Tớ ăn vậy quen rồi, có gì đâu mà giữ kẽ".

Trì Tuyết nghĩ cũng đúng, vậy là cắm cúi san bằng bàn tiệc với Quế Chi. Trên bàn hầu như có mấy món quen thuộc trong mỗi tiệc đêm, có món khai vị, súp cua truyền thống, có hải sản sốt chua cay, ngoài ba món chính ra, còn có bánh plan khai vị. Trì Tuyết ăn mới gật đầu, quả thật mấy món ở đây ngon hơn nhà hàng khác rất nhiều, từ đầu đến cuối đều có phục vụ bên cạnh, các cô chỉ việc ăn. Cung cách không chê vào đâu được.

Khi món cuối được mang ra, Trì Tuyết ngẩng đầu lên, đã nghe mấy đồng nghiệp than khe khẽ.

“Đẹp trai ghê".

“Ủa, hình như là Nguyễn Minh."

Nghe đến cái tên 'Nguyễn Minh', Quế Chi đột nhiên giật mình một chút, ngẩng đầu nhìn lên, vừa lướt qua biển người đã tìm thấy anh. Trì Tuyết nhìn sang Quế Chi, bấy giờ mới tìm thấy Minh đứng ở cổng ra vào.

Hôm nay, anh mặc một bộ vest đen, đây không phải là lần đầu tiên Trì Tuyết gặp anh Minh, nhưng lần nào cũng có một cảm giác mới mẻ. Anh Minh vốn là người cuồng công việc, dáng vẻ bên ngoài đang độ phong độ lắm, gương mặt cũng trẻ trung không thể nhìn được tuổi anh từ bên ngoài, ngoại trừ đôi mắt. Đôi mắt anh như thể chứa hết kiến thức của anh, sâu sắc mà không kém phần hiểu biết. Khi nhìn vào mắt anh, mới thấy được độ tuổi đúng của anh, là một người đàn ông thành đạt thành công. Mà Nguyễn Minh, là một cái tên làm nên thương hiệu, Nguyễn Minh Group được phát triển từ mười năm trước, khi ấy Trì Tuyết và Quế Chi vẫn còn là một cô bé học cấp hai thôi, còn Nguyễn Minh đã bắt đầu khởi nghiệp rồi. Cái tên của anh, viết nên một truyền kì trong giới kinh doanh, câu này cũng chẳng phải nói ngoa.

Nhưng không phải vì thế, Trì Tuyết có ấn tượng với cái tên Nguyễn Minh, là bởi vì cô bạn ngồi kế bên đây. Trì Tuyết nhìn sang, đã thấy Quế Chi mang vẻ đờ đẫn không ngoài dự đoán. Cô thở dài khe khẽ, cứ mỗi lần ở gần anh Minh, Trì Tuyết cảm thấy Quế Chi chẳng còn là Quế Chi nữa.



Đến khi cô nhìn lên lại, đã thấy Thanh Lam xuất hiện bên cạnh anh Minh từ bao giờ. Trì Tuyết hơi kinh ngạc, không ngờ Thanh Lam lại quen biết với anh Minh. Vì sao cô biết điều này? Bởi vì Thanh Lam bước đến cạnh anh Minh, gương mặt bừng sáng, vẻ khô cằn lột đi, chỉ còn lại nụ cười như hoài xuân, đi đến gần anh Minh. Anh Minh như chỉ đi ngang qua, thấy Thanh Lam cũng nán lại nói chuyện với cô ấy một chút.

Hai người chẳng biết nói gì với nhau, mà Thanh Lam vừa nói vừa cười, anh Minh cũng không hề xa lạ gì, vẫn đáp hùa theo câu chuyện của cô ấy. Hai người nói chuyện rất lâu, đến khi Thanh Lam đưa tay chỉnh lại cổ áo vốn đã tươm tất của anh Minh, vẫn thấy anh hơi nhìn thoáng chút, rồi gật đầu cảm ơn. Bấy giờ mới tạm biệt Thanh Lam rời đi.

Đến khi Thanh Lam quay lại bàn, những người xung quanh rối rít.

"Chị Lam, chị quen với anh ấy à? Có phải Nguyễn Minh Group đó không?” Thanh Lam lườm cô đồng nghiệp, nụ cười còn chưa tan, nên vẫn nhiệt tình gật đầu.

"Đúng vậy, đúng là anh ấy, không ngờ lại gặp anh ấy ở đây".

“Chà, không ngờ nha. Chị Lam, anh ấy có vợ chưa?" Thanh Lam lắc đầu, hai má hây hây niềm vui.

"Chưa đâu, còn độc thân đấy. Lâu không gặp mà ngỡ như mới hôm qua".

"Ôi, bữa nào chị dẫn em theo làm quen với, gặp được sếp lớn một lần cho biết”.

Thanh Lam nhìn về cô ấy, dáng vẻ không có gì phản đối, mới gật đầu. "Được thôi, nhưng anh ấy không thích người lạ lắm".

Đồng nghiệp nghe vậy nhao nhao lên ồn ào một lúc, khen Thanh Lam hết lời.

Trì Tuyết nghe thấy nhướn mày một đỗi, chẳng biết giọng nói thân thiết thế này là sao. Cô nhìn sang Quế Chi, đã thấy cô cầm bánh plan lên ăn đến cái thứ ba, chẳng biết đang suy nghĩ điều gì.

Trì Tuyết đợi một chút, chưa kịp nói gì đã nghe Thanh Lam nói, "Ăn xong chúng ta đi tăng hai đi, ở dưới có một bar đó. Chúng ta đi karaoke".

"Được đó, được đó, lâu rồi em không hát".

"Lát nữa đừng ai giành mic với em đó".

Trì Tuyết nhìn về phía bên đó hưởng ứng, mới nghe Quế Chi thì thầm lẩm bẩm.

“Tớ không đi hát đâu. Tớ muốn đi bar cơ".

Cô nhìn Quế Chi, trong lòng nghĩ đến kí ức với bar, sao giống như cô lúc trước vậy nhỉ? Nhưng cô không nói ra, chỉ khuyên can, “Quế Chi, trễ rồi, bar gì giờ này nữa. Tụi mình đi về đi được không?"



Quế Chi lắc đầu.

“Cậu có phải bạn tớ không? Cậu hết thương tớ rồi hả?"

Cô: "... "

Vậy là để chứng minh Trì Tuyết thương Quế Chi không ai bằng, cô phải dắt Quế Chi đến tận bar ở tầng dưới, kéo Quế Chi lên bàn ngồi, rồi đối diện với thức uống xanh đỏ nồng rượu trước mặt, uống một cốc cho Quế Chi hài lòng.

Quế Chi uống khá nhiều, uống rượu như nước, Trì Tuyết thấy mà đau dạ dày thay cô.

“Chi à, tụi mình đừng uống nữa, về đi được không?"

"Không về. Uống đi".

Quế Chi cụng ly, uống ừng ực một ly. Trì Tuyết thấy mà đau cả đầu, trong tại tiếng nhạc xập xình đinh tai nhức óc, bên cạnh có một cô bạn say khướt, Trì Tuyết thở dài, gọi cho Quế Chi một ly cocktail. Cocktail vốn không có rượu nặng lắm, vậy mà Quế Chi còn say được, thì Trì Tuyết cũng bó tay rồi.

Tửu lượng của Trì Tuyết không tốt lắm, uống một lúc lại nhớ ra những chuyện không đầu không đuôi. Kí ức với bar của cô chẳng đẹp đẽ gì, bây giờ nghe nhạc đinh tai nhức óc, trong lòng có một nỗi lo sợ không rõ ràng, vậy là chẳng buồn khuyên Quế Chi nữa, đành phải nhấp một ngụm rượu đuổi đi cảm xúc của mình.

“Chi à, uống đến chết cũng không thay đổi được gì đâu. Cậu đừng hành hạ mình như vậy."

Quế Chi nhìn cô, trong cơn say nhưng nỗi đau còn tỉnh táo, “Tớ biết, không thay đổi được, tình cảm sai trái, không tiến đến được. Từ ngày tớ biết tớ thích một người, tớ đã buông bỏ rồi. Vậy mà hết lần này đến lần khác người ấy vẫn cứ lượn lờ trước mặt tớ, nhớ mà không thể nói, yêu mà không thể chạm. Thậm chí muốn một cái nắm tay âu yếm còn không thể..."

Quế Chi lại uống, Trì Tuyết thoáng thấy trong mắt cô có một thứ nước lấp lánh, nhưng bar quá tối, nhìn không rõ là gì.
— QUẢNG CÁO —