Kỹ Thuật Viên Mạnh Nhất Cổ Đại

Chương 2: Nhìn cái gì đó?



Kỳ Nhất Bạch tức xạm mặt, Lý Tú Nga xem ra thật sự cay nghiệt.

Hai quả trứng gà kia là của dì nhà bên mấy ngày trước đưa tới để cảm ơn chủ nhân thân thể này đã giúp đỡ bà chuyển nhà.

Nhà tranh mà thân thể này đang ở là nơi một nhà Kỳ Phú Quý từng ở trước đây. Nhưng từ sau khi đứa con trai lớn của Lý Tú Nga tên là Kỳ Hữu Học đỗ tú tài, Lý Tú Nga liền bắt chủ nhân thân thể này đem tiền cưới mà mẹ cậu ta để lại cho cậu ta mang ra xây nhà mới ngói xanh. Cả nhà chuyển đến đó ở, nhưng lại lấy lý do là không đủ phòng để chủ nhân của thân thể này ở nhà tranh cũ và nói rằng nhà của tổ tiên phải có người trông coi.

Đầu tiên là để cậu ta ở "nhà của tổ tiên", sau đó là chiếm đoạt toàn bộ tiền của mẹ cậu ta để lại để cho Kỳ Hữu Học cưới con gái học trưởng học viện, rồi lại lấy tiền xây phòng ở mới cho Kỳ Hữu Tài lấy vợ và chuẩn bị đồ cưới cho con gái nhỏ Kỳ Hoa Kiều.

Chủ nhân thân thể này không phản kháng được, Kỳ Phú Quý căn bản không nói giúp cậu ta, nên cậu ta chỉ có thể trơ mắt nhìn tiền của mẹ cậu ta bị lấy đi mất.

Mà rau dại này, vốn là hôm nay thân thể này muốn hái để dùng cho bữa trưa. Ai ngờ, Lý Tú Nga cùng Kỳ Phú Quý đến đây thông báo cậu ta chuẩn bị kỹ càng để chuẩn bị cưới hỏi. Lại còn tranh thủ vơ vét đồ trong bếp nhà cậu ta, bảo cậu ta đem hết gạo và trứng gà ra nấu, còn rau dại để lại lát bà ta sẽ mang về.

Chủ nhân thân thể này bị Lý Tú Nga bức cho căm giận, liền nhất thời xúc động mua thuốc diệt chuột bỏ vào cháo. May mắn thời điểm chuẩn bị ăn, Kỳ Nhất Bạch đã xuyên tới.

Kỳ Nhất Bạch không hiểu vì sao cậu lại xuyên tới một nơi kỳ lạ như thế này, vậy mà thật sự có song nhi...

Song nhi! Kỳ Nhất Bạch bỗng giật mình. Hình như cậu nhớ ra, khi cậu đang xem truyện X, nhân vật chính trong đó chính là...Song nhi?!

"Đinh! Hệ thống khởi động hoàn tất. Chủ nhân ngài khỏe không, hệ thống 16888 tận tụy vì ngài phục vụ."

Một thanh âm máy móc truyền đến, con ngươi Kỳ Nhất Bạch co lại, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh cậu xem truyện X trên Tấn Giang, trong đó còn có cả truyện về hệ thống.

Tim đập loạn nhưng trên mặt cậu không nhìn ra vẻ gì sợ sệt cả. Kỳ Nhất Bạch hỏi:

"Tôi tới đây là vì hệ thống cậu sao? Tại sao tôi lại tới đây? Tôi còn có thể trở về không?"

Tuyệt đối đừng để cậu giống tiểu thụ ở trong truyện X đó nhé, đi mồi chài một đám đàn ông cặn bã, cậu là trai thẳng đó.

"Trả lời câu hỏi thứ nhất: Đúng vậy, chủ nhân.

Câu hỏi thứ hai cùng câu hỏi thứ ba: Hệ thống tạm thời không có quyền hạn để trả lời."



"Vậy hệ thống cậu có tác dụng gì?"

"Tuyên bố nhiệm vụ."

"Ví dụ?"

"Đinh! Nhiệm vụ đã được tuyên bố, mời chủ nhân tự xem xét. Năng lượng của hệ thống không đủ, xin chủ nhân mau sớm hoàn thành nhiệm vụ, thu hoạch được HP...Tút...tút."

Hệ thống còn muốn nói gì đó nhưng còn chưa kịp nói xong đã bị tắt tiếng. Mà lúc này, trước mặt Kỳ Nhất Bạch xuất hiện một màn hình trong suốt, phía dưới là một loạt icon không hiểu có tác dụng gì. Trên màn hình nhảy ra một hàng chữ:

[Nhiệm vụ người mới: Thiết kế và chế tạo một loại vũ khí: Cung nỏ!]

Sau khi xem xong, màn hình chậm rãi biến mất.

Đầy đầu Kỳ Nhất Bạch là dấu chấm hỏi. Đây là nhiệm vụ? Không phải đi mồi chài đàn ông cặn bã?!

Kỳ Nhất Bạch mấp máy môi, che giấu đi một chút thất vọng mà cậu không dám thừa nhận. Cậu thử hỏi hệ thống một lần nữa, không thấy có tiếng trả lời. Cậu còn muốn hỏi thu hoạch được HP là có ý gì. Cậu luôn cảm thấy cái mục HP này vô cùng quan trọng nha.

Nhưng thôi, cậu đọc khá là nhiều truyện hệ thống rồi, tình huống hệ thống cạn năng lượng như này, chỉ cần cậu hoàn thành nhiệm vụ là hệ thống hồi lại liền.

Mặc dù còn rất nhiều vấn đề muốn hỏi hệ thống, nhưng thôi hoàn thành nhiệm vụ để hệ thống tỉnh lại đã rồi nói tiếp.

May mắn cậu là kỹ sư cơ khí. Mà cung nỏ cũng là một trong những phương diện kỹ sư cơ khí đã từng học qua.

Kỳ Nhất Bạch đang nghĩ đến không biết ở nơi này có thép hợp kim không, rất nhanh liền có ý tưởng. Đang muốn vẽ ra thì cậu phát hiện trong nhà chỉ có bốn bức tường, ngay cả nóc nhà còn để lọt huống chi là giấy bút.

Sau một tiếng dọn dẹp đơn giản lại nhà cửa, Kỳ Nhất Bạch tìm thấy góc sân ở đằng sau nhà, chỗ gốc cây đào có một tảng đá lớn, cậu dùng cây than củi vẽ lên đó một bản thiết kế cung nỏ cỡ nhỏ, kích thước cũng nhỏ gọn, mũi tên dài khoảng 20cm, ít nhất có thể bắn thủng một cánh cửa.

Trừ mũi tên, những phần còn lại cũng chỉ cần dùng đến nguyên liệu gỗ là được, dây cung có thể dùng gân của dã thú.

Làm một bản thiết kế như vậy đối với Kỳ Nhất Bạch là quá đơn giản, nhưng để tự tay chế tạo ra một cái cung nỏ như vậy...



Kỳ Nhất Bạch quyết định đi thu thập đủ nguyên liệu trước rồi lại tính tiếp. Còn chuyện Lý Tú Nga nói ngày mai phải đi xuất giá, cậu đã sớm quên rồi.

Mũi tên cùng dây cung, Kỳ Nhất Bạch đang nghĩ thử xem thợ săn ở trong thôn là ai. Trong trí nhớ chỉ nhảy ra đúng một người, một người từ nơi khác chuyển đến, sống ở ngay gần dưới chân núi, Vệ Khanh.

Hai mươi lăm tuổi, thân hình cao to mang theo một thân sát khí, nghe nói là đã từng giết người. Người trong thôn đều sợ hãi hắn ta, cũng không có ai tiếp xúc, qua lại với hắn, cho nên đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn chưa kết hôn.

Chủ nhân thân thể này nghe những lời đồn như vậy nên nhìn thấy Vệ Khanh là cũng né tránh, chưa từng tiếp xúc với hắn.

Trong trí nhớ của thân thể này, Vệ Khanh có ngoại hình rất tàn bạo, hung ác, một lời không hợp liền giết người. Kỳ Nhất Bạch cũng có chút để ý nhưng vì nhiệm vụ, cậu vẫn đè xuống một chút sợ hãi kia. Cậu cầm theo dao bổ củi, theo trí nhớ đi đến nhà của Vệ Khanh ở cách đó không xa.

Xa xa liền thấy một căn nhà gạch xanh cũ kĩ, xung quanh đều không có nhà nào khác, vừa nhìn là đã thấy, căn nhà kia đứng một mình trông có vẻ cô đơn.

Kỳ Nhất Bạch nắm thật chặt dao bổ củi trong tay, tăng nhanh bước chân đến gần căn nhà.

Đi đến cổng, liền có một cỗ hương thơm mùi thịt đập vào mặt, bụng cậu cũng không chịu thua kém mà vang lên ùng ục ùng ục.

Thật là đói, bát cháo buổi trưa nay đã bị cậu hất đổ rồi, bụng chưa có gì cả, đói quá.

Kỳ Nhất Bạch theo bản năng nhìn vào trong sân, ngay lập tức, đôi mắt liền dừng lại.

Trong viện, một người đàn ông tráng kiện, cởi trần, đang cúi người xuống, nhặt một thanh củi đặt lên trên mặt cọc gỗ. Lúc đứng thẳng dậy, lồng ngực rắn chắc, cơ bụng tiêu chuẩn sáu múi đập vào mi mắt cậu.

Người đàn ông nâng rìu lên rồi bổ mạnh xuống, "phanh" một tiếng, một giọt mồ hôi chảy dọc theo xương gò má, lướt qua xương quai xanh, chạy theo lồng ngực uốn lượn qua cơ bụng sáu múi mà chảy xuống, rồi biến mất ở thắt lưng quần không thấy tăm hơi.

Kỳ Nhất Bạch cảm thấy mình như là giọt mồ hôi kia, chảy vào nơi làm cho người ta mơ màng.

Ừng ực! Một tiếng nuốt nước miếng vang lên.

Đây chính là người đàn ông hung tàn, giết người như ngóe, thủ đoạn tàn nhẫn?! Vệ Khanh ư?!

Khi Vệ Khanh liếc ra phía cổng liền nhìn thấy một người mặc chiếc áo thô màu xám đầy mảnh vá, chiếc quần màu nâu đậm, trong tay cầm một con dao phay, gương mặt gầy còm, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm vào...eo mình?!
— QUẢNG CÁO —