Kỳ Thực Không Phải Ta Muốn Biến Cong

Chương 51: Ngươi cho là so ngực à



Chỉ chốc lát sau, chúng ta liền đi ra khỏi rừng cây, xa xa nhìn thấy Tô Nguyệt cùng Nhị ca đều đã đứng đó. Hai người cách nhau khoảng cách nhất định, Nhị ca nhìn Tô Nguyệt, bởi vì khoảng cách quá xa ta không thấy rõ là biểu tình gì, mà Tô Nguyệt đưa lưng về phía Nhị ca lẳng lặng nhìn chúng ta bên này. Ta vừa nhìn thấy Tô Nguyệt liền thật hưng phấn hướng nàng ngoắc, gân giọng hô: "Tô Nguyệt, chúng ta trở lại rồi!"

"Nguyệt tỷ tỷ, chúng ta trở lại rồi!" Bên cạnh "soạt" một cái nổi lên một trận gió, đã thấy trái ớt cay hàng này vội vàng phóng qua. Trái ớt cay, ngươi là trời cao phái tới tranh đấu với ta phải không! Sao mà nơi nào cũng đều có mặt ngươi a!

Lúc ta đi tới trước mặt Tô Nguyệt, Nhị ca đã ngồi về vị trí cũ, trái ớt cay vui vẻ hướng mọi người khoe khoang chiến lợi phẩm, Lệ Đao lạnh như băng đứng ở một bên, cool cool trông nom túi trái cây của hắn. Ta cười mở túi trái cây của ta, như hiến bảo vật nhìn Tô Nguyệt cười nói: "Ha ha, Tô Nguyệt, mau tới nếm thử một chút trái cây ta hái."

"Nguyệt tỷ tỷ, chớ ăn của hắn, hắn chỉ chăm chăm chọn trên một thân cây, có thể có cái gì tốt. Nha, ăn của ta, của ta so với hắn lớn hơn!" Trái ớt cay lại mở miệng hét lên, vừa bỏ trái cây vào mồm, vừa cầm quả trong tay sỉ vả ta. Cút con bê! Ngươi giỏi! Trái cây đều không ngừng nhét vào miệng ngươi! Lại còn của ngươi so với ta lớn hơn, ngươi cho là so ngực à!

Tô Nguyệt mỉm cười nhìn ta, nhẹ nhàng đem trái cây của ta toàn bộ để trên mặt đất. Lúc ta đang nghi hoặc, nàng chậm rãi giơ tay lên, cầm khăn tay kỹ lưỡng lau chùi mồ hôi cùng vết bẩn trên mặt ta, bộ dáng nghiêm túc kia, cứ như thứ nàng lau chính là một kiện trân bảo hiếm thấy vậy. Ta bị mùi thơm trên người Tô Nguyệt kích thích, đầu óc trống rỗng, ngây ngô cười "ha hả" tự đưa tay lau trán một cái. Nhìn mu bàn tay đen như lông quạ, kết quả có thể tưởng tượng được. Tô Nguyệt không hài lòng nhìn ta một cái, rồi lại cảm thấy buồn cười, "phụt" cười khẽ một tiếng, tiếp tục kỹ lưỡng lau chùi mặt ta, ta tức thì lúng túng không thôi, lại cũng không dám đưa tay lau qua loa. Tô Nguyệt lau sạch mặt ta, lại lấy nước trong bình cho ta rửa tay, sau đó thay ta sửa sang lại xiêm áo hơi có vẻ lộn xộn, cuối cùng quan sát một chút, mới hài lòng cầm lên hai quả trong túi của ta đem rửa sạch cùng ta mỗi người một quả.

"Nguyệt tỷ tỷ, xem hắn bao đần nha, đừng để ý hắn, để cho chính hắn bẩn đi! Thật là đần chết!" Trái ớt cay ở bên cạnh giương nanh múa vuốt nói. Ai cần ngươi quản a! Ăn quả của ngươi đi! Tốt nhất nghẹn chết cho ta! Ta giận dữ nguyền rủa hàng này.

Tô Nguyệt cười nhạt không nói, cúi đầu an tĩnh ăn quả cầm trong tay, ngay sau đó ngẩng đầu một đôi mắt lấp lánh nhìn ta nói: "Quả nhiên chàng hái trái cây ăn ngon hơn."

Ta vênh váo nhìn trái ớt cay một cái, hướng về nàng đắc ý đem trái cây trong tay cắn vang "rốp rốp rốp ". Nàng" xí " một tiếng, im lặng hướng ta đảo cặp mắt trắng dã, không thèm để ý chúng ta. Nhị ca ở một bên an tĩnh ăn điểm tâm, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, toàn bộ hành trình nhìn chúng ta hỗ động, bỗng dưng làm ta cảm giác thận trọng đến hoảng. Chẳng lẽ nam thần khí tràng quá mạnh, ta gánh không được?

Sau một lát, Tiểu Trung cùng Lưu Huỳnh cũng vác một bọc trái cây tới, Lưu Huỳnh còn tốt, Tiểu Trung cả người bẩn hề hề, nhìn Tiểu Trung như vậy, ta không ngừng cười "ha ha", nước mắt đều bật ra, muốn ngừng cũng không ngừng lại được. Quá tốt! Cuối cùng có người bẩn hơn ta! Trái ớt cay thì bĩu môi một cái nhàn nhạt nói chủ tử cái dạng gì sẽ có nô tài cái dạng ấy. Ta thoáng ngừng cười, khó chịu như đột nhiên bị người bóp cổ. Ta tức trợn mắt nhìn Tiểu Trung một cái, Tiểu Trung vô cùng ai oán nhìn lại ta một cái, cứ như ta đối hắn làm cái gì không bằng. Được! Các ngươi đều trâu!

Chúng ta cùng nhau cười cười nói nói náo loạn một hồi liền thu thập trái cây mỗi người đi về nhà. Vốn dĩ trái ớt cay và Nhị ca cùng đi, ai biết đứa nhỏ xui xẻo này, lúc về cứng rắn muốn đi ké xe ngựa nhà ta, không có biện pháp, dưới tình huống so quả đấm hay so làm nũng đều là nàng thắng, ta lựa chọn thỏa hiệp. Vì vậy, ở trong ánh mắt ai oán của ta, ba chúng ta hùng dũng oai nghiêm về nhà. Nhị ca thì cả người ung dung không mang theo đám mây nào tiêu sái đi —— ách, ít nhất ta cho rằng là như vậy.