Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 101: Ngài kì lạ.



Tên Bảy nhìn theo bóng linh hồn đang bay lên cao, không hiểu vì sao hắn lại thấy linh hồn đó thật thơm ngon trông cứ như một miếng bơ trắng, ngậm vào miệng chắc chắn sẽ tan ra để lại vị ngọt thanh. Cảm giác thèm ăn trong hắn vùng lên dữ dội, lũ cỏ dại thuần phục hắn cũng ngọ nguậy theo.

“Thử phát nhỉ?” Hắn vuốt ve ngọn cỏ bên tay. “Mày đi bắt nó xuống đây cho tao.” Lũ cỏ đồng loạt phóng lên trên vây lấy linh hồn màu trắng.

Khuôn mặt linh hồn vặn vẹo nước mắt chảy ra đầm đìa trên má, miệng không ngừng xin tha, nhưng kẻ bên dưới chẳng mảy may thương xót. Trong mắt bọn chúng linh hồn đó chính là thức ăn ngon lành nhất, sao có thể bỏ qua.

“Chúng ta cũng thử xem,” những thợ làm vườn còn lại hào hứng nhìn quả trẻ con trên cây, ra lệnh cho cỏ dại tấn công lũ trẻ, một cuộc tàn sát quả trẻ con bắt đầu, tiếng kêu khóc vang lên, các linh hồn khi rời khỏi thân xác bé nhỏ không ngừng xin tha mạng, chúng khóc trong sợ hãi.

“Tất cả đều tới từ căn cứ, được chọn vào ngày 15 tháng trước có đôi đứa của tháng trước nữa.” Thái kinh hoàng nhìn từng linh hồn màu trắng bay ra từ trong quả trẻ con.

Bọn trẻ trên cây của Anh Quân ngơ ngác nhìn theo, chúng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, ú ớ không phát ra tiếng.

Anh Quân rất muốn lần nữa dùng thiên phú, đó chính là thứ giúp hắn có thể phán đoán tình hình vào lúc này, nhưng lại không dám bởi vì lúc quá độ hắn rất khó kiểm soát bản thân mình.

[Linh lực của ngài đã về số âm, con số đó cho phép ngài hấp thụ nguồn linh lực vô tận, nên đừng ngại.]

Tiếng nói lạnh nhạt vang lên trong đầu làm Anh Quân giật mình.

“Mày là ai? Biết Tuốt?”

[Tôi không phải là Biết Tuốt. Xin ngài hãy bình tĩnh tỏ ra như không biết gì, có kẻ đang theo dõi chúng ta. Bây giờ xin ngài hãy nghe tôi, hấp thụ những linh hồn thoát ra khỏi cơ thể đứa bé, nó có thể cung cấp cho ngài nguồn linh lực không cần phải dùng đến thiên phú cắn nuốt nữa.]

Anh Quân nghe người nói bên trong đầu mình không phải là Biết Tuốt hắn thấy hụt hẫng, nhưng bù lại người này có vẻ rất đáng tin, tông giọng phát ra trầm tĩnh, đĩnh đạc và rất người lớn, nghe vô cùng thuyết phục lại rất nghiêm túc.

“Cô là ai đã?”

[Tôi chính là ngài, tôi là một phần của ngài.]

Lời này của hệ thống lạ càng làm hắn rối hơn. “Cô nói rất khó hiểu, có thể dùng từ đơn giản nhất trong bộ từ Tiếng Việt được không?”
[Tôi là một phần của ngài, hiện tại tôi không thể giải thích bí mật của ngài, ngài cần phải tự khai mở. Điều tôi muốn ngài ghi nhớ đó là, tôi chính là ngài vì thế tôi là kẻ vô cùng đáng tin, còn hơn cả Biết Tuốt hệ thống dở người đã từng đồng hành với ngài trước kia.]

Anh Quân hơi rối rắn, nhưng tình hình hiện tại không cho phép hắn chần chừ, hắn nhìn linh hồn đang bị vây trong vòng cỏ dại. “Tôi nên làm gì để kéo linh hồn đó về phía mình?”

[Thiên phú của ngài, xin hãy khai thác hết.]

Hệ thống này không chỉ đáng tin còn rất biết thách đố người khác, nó không chỉ dẫn tận tình như Biết Tuốt.

Anh Quân đành nghe theo, trước tiên khai mở ‘đôi mắt dược sư’ để nhìn xem tình hình của những linh hồn. Mắt hơi nhức nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì thiên phú. Dưới đôi mắt đặc biệt hắn có thể phát hiện ra nguồn linh lực thuần khiết vô cùng lớn trong linh hồn trẻ em, điều đặc biệt nguồn linh lực trong cơ thể hắn đang nhộn nhạo hướng về phía đó.

[Ngài muốn lấy, hãy nghĩ về điều đó.] Hệ thống khô khốc nhắc.

Anh Quân làm theo, đầu óc nghĩ rằng, ‘hãy tới đây, hãy tới đây linh hồn kia.’ Ánh mắt linh hồn đang chìm trong tuyệt vọng đột nhiên hướng về phía hắn, hay tay vung mạnh bay xuyên qua lớp cỏ đang bao vây lại gần hắn. Đức trẻ vui tươi hớn hở như gặp được người thân, nó vươn hai tay, miệng mở lớn. Anh Quân có cảm tưởng nó đang gọi mình là ‘cha’ đứa bé ôm lấy cổ hắn dần tan đi hòa vào cơ thể hắn.

Những đứa trẻ khác cũng bắt đầu làm tương tự bay về phía hắn, nhập vào người hắn. Ánh sáng trắng che mờ mắt hắn, giữa lớp ánh sáng đó hắn nhìn thấy một hình ảnh kỳ lạ. Có một chàng trai đang nặn từng viên đất thành hình người, nặn xong chàng đưa lên miệng mình và thổi khí vào mũi hình nhân, rồi đặt xuống đất. Hình nhân lớn lên trở thành một con người.

“Ta cho các ngươi linh khí của thần lấy từ người ta, các ngươi cũng là ta và ta cũng là các ngươi. Khi các ngươi chết đi khí thần lại về với ta.”

Khung cảnh tan đi, cảnh vật trước mắt hiện ra rõ ràng, những đứa trẻ trên thân cây gần chỗ bọn họ đã biến mất, những đứa trẻ ở trên các thân cây khác cũng đồng dạng như vậy. Nhóm bạn của hắn đang nhìn hắn với ánh mắt không thể tin, nhóm biến dị nghiến răng nghiến lợi hận không thể xé xác hắn vì tội dám chiếm đồ ăn của họ.

“Phi vũ!”

Một lớp lông chim lao vút về phía Anh Quân. Hắn bình tĩnh nhìn qua, vung tay. “Đường đao tinh chuẩn.”

Vòng cung ánh sáng chói lóa cả một góc trời quét ra từ vị trí của hắn, chém thẳng về phía kẻ biến dị vừa ra tay.

“Á!”

Tiếng thét vang lên, sau khi đường đao tan biến, hơn 10 Chủng phàm ăn bị chém đứt đôi người, ngã trên mặt đất chết với đôi mắt mở to ngỡ ngàng không thể tin nổi. Sắc mặt Anh Quân lạnh nhạt, hắn nắm chặt con dao trên tay, trong tiềm thức hắn hài lòng nghĩ ‘đây mới chính là mình, mình nên như thế.’

Hắn nhìn về không trung, thấy 10 linh hồn màu đen đang bay ra. Chúng đã hóa thành hắc khí, Anh Quân vẩy nhẹ tay, chúng bay lại gần hắn, vừa chạm vào người Anh Quân chúng liền chuyển về màu trắng nhập vào cơ thể hắn.

Hình ảnh kỳ lạ lại hiện lên. Lần này chàng trai kia đang nhìn hai hình nhân nhiễm phải khí đen. Chàng thở dài. “Đã là sinh vật có ý thức thì chắc phải có đen và trắng. Đi đi khi chết rồi các ngươi cũng sẽ về với ta, lúc đó khí thần thuần khiết sẽ trở lại.”

Hình nhân mang khí đen lớn lên và biến mất, khung cảnh tan rã.

Lần này cảnh tượng trước mắt khá tương tự, nhóm đồng đội theo phe hắn đứng xung quanh tròn xoe mắt nhìn hắn, bọn họ không tin vào những gì vừa diễn ra, chỉ mới một phút ngắn ngủi Anh Quân từ một chàng trai yếu kém đã vùng dậy mạnh mẽ một chép đoạt mạng cả chục kẻ tiến hóa tàn bạo.

17 kẻ còn lại hoang mang nhìn nhau, bọn họ không hẹn cùng xông lên tung ra thiên phú, với đủ loại công kích, từ dao nhọn, súng đạn, thực vật, nước, lửa, thậm chí là sấm sét, nhưng Anh Quân vẫn bình tĩnh, vung tay lên, đạm mạc hô: “Đường đao tinh chuẩn.”

Phá sạch toàn bộ chiêu thức, cắt đứt đôi cơ thể của 17 kẻ còn lại, hấp thụ hắc khí tượng trưng cho linh hồn của họ vào cơ thể mình.
Giờ đây hắn có thể cảm nhận được một nguồn linh lực dồi dào đang hiện diện trong cơ thể, nó cho hắn sức mạnh mà trước kia hắn không thể nào có được.

“Phải như thế này chứ?” Hắn lẩm bẩm.

[Ngài chỉ đang lấy lại những gì đã cho mà thôi.] Cô nàng hệ thống nhàn nhạt đáp lời.

Những người đứng sau hắn nhìn nhau, bọn họ không hiểu cơ duyên đến từ đâu mà Anh Quân tăng năng lực nhanh đến vậy, chém một đường đơn phương sát hại hết toàn bộ những kẻ đang đứng trước mặt, những kẻ đó từng ăn bao nhiêu đồng loại dồn bao nhiêu linh lực lẫn thiên phú.

“Hơi ảo?” Lão Giang dụi mắt. “Cả đời lão chưa từng thấy đối tượng nào như thế này, giống như thiết lập cơ bản bị buff vậy đó.”

“Buff rồi!” Quách Kỳ lần này vô cùng đồng tình với lập luận của lão, người gì đâu mà kỳ quái, nói mạnh là mạnh, yếu là yếu, chắc đây là con của thần linh.

Thợ làm vườn nằm xuống, cỏ dại cũng rút đi, năm thây cây lớn tan thành cát bụi bay theo gió.

“HỪ!”

Một tiếng gầm lớn vang lên trong không trung, mặt đất rung lên dữ dội tách làm đôi từ bên dưới một sinh vật kì lạ chui lên, toàn thân nó mang theo một lớp chất lỏng màu đỏ như máu, cấu tạo cơ thể hệt như một cây súp lơ cao cả chục mét, đỉnh đầu cuộn thành từng vòng lượn sóng trông khá giống hoa mào gà. Thân kéo dài bên dưới là một bộ rễ rẽ ra vô số nhánh. Quái vật không có tay cũng chẳng có mắt. Hơi thở tanh tưởi nóng rực không ngừng phun ra từ đỉnh đầu mào gà, nóng rát tới mức bức ép bọn họ phải lùi lại.

“Ta ghét thần khí, nó khiến nơi ta sống ra ô uế! Cút đi!” Con quỷ quái dị thở từng hơi nặng nề trên đỉnh đầu, hơi thở của nó phun ra toàn chất lỏng màu đỏ, rơi xuống mặt đất phát ra tiếng lèo xèo, nó gập người co bóp mạnh.

“Nó tính làm gì vậy?” Soobin ngờ ngờ.

“Có cảm giác như muốn nôn!” Thái mặt mày tái mét hình dung.

“Lùi lại!” Anh Quân hô lớn. Một luồng chất lỏng màu đỏ phun thẳng về phía hắn. Anh Quân nhảy lùi về sau tránh được sát sao.
Tấn công thẳng vào mục tiêu không thành công, rễ quái vật chuyển động uốn lượn như những con rắn dài chồng chéo lên nhau, cắm xuống mặt đất, co bóp như đang thở.

Xì xì.

Khói đỏ phun ra ầm ầm trên đỉnh đầu nó, mang theo mùi hăng hắc khó chịu. Thân nó phình ra kéo căng như một quả bóng.

“Này!” Quách Kỳ lo lo.

“Nó sắp phát động chiêu thức.” Minh Anh vọt tới bế Song Liên chạy lùi ra xa.

“Đường đao tinh chuẩn.”

“Băng hóa.”

“Linh lực chuyển hóa: pháo khí.”

“Vật sao chép: Khiên chắn bằng thép.”

Cả bốn người có khả năng chiến đấu trong đội đồng loạt ra chiêu, đường đao màu trắng quét vòng cung, bên trong mang theo khí tức băng tuyết rét lạnh.

Pằng.

Pháo khí xoay tròn xé không lao tới.

Rầm.

Bức tường bằng thép vô cùng rắn chắc xuất hiện chặn trước mặt Soobin, Thái, lão Giang và Minh Anh.

Quách Kỳ: “Tôi chỉ có vật này mang tính năng phòng thủ, hên xui nhé, nó là thép thường chắc không trụ lại được sự tàn phá của thiên phú, mọi người chuẩn bị tinh thần cho trường hợp xấu nhất đi.”


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?