Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 106: Tác tạo vật phẩm.



Ọc ọc.

Âm thanh lạ vang lên, Anh Quân quay đầu liền trông thấy Minh Anh đang ôm bụng, cô cười gượng, đáp: “Tôi thấy hơi đói.”

Quách Kỳ bên cạnh cũng chẳng khá hơn, hắn thậm chí còn đói đến mức chân tay bủn rủn. “Tôi cũng vậy, nếu giờ không có gì ăn thì rất khó để đi tiếp.”

Mọi người trong nhóm đều rơi vào tình trạng như thế, chỉ mình Anh Quân là thấy lạ, hắn không hề đói, rõ ràng bản thân hắn cũng nhịn đói không khác gì bọn họ, sao hiện tại lại không có cảm giác gì.

[Ngài đã hấp thụ một lượng lớn linh lực tức là sinh mệnh lấy từ các linh hồn nên ngài sẽ không đói, đó cũng được xem như là một cách ăn uống của Tiến hóa giả, hay nói đúng hơn là thế hệ con người mới.]

“Thế hệ con người mới?” Hắn khá ngạc nhiên.

[Đúng vậy, đây là một phần nằm trong kế hoạch của ngài. Chủ nhân của tôi ngài là một người rất đặc biệt, tôi khá phấn khích không biết khi ngài nhớ ra tất cả ngài sẽ có phản ứng gì nhỉ?]

“Tôi cũng rất tò mò, không biết bản thân là người như nào mà có được một hệ thống như cô.” Hắn nhìn lên bầu trời ánh sao chi chít.

Nhìn lâu hắn phát hiện ra những ngôi sao có vấn đề. “Có gì đó trong những ngôi sao?”

Hệ thống im lặng. Anh Quân cũng dần quen với cách hành xử của hệ thống, hắn tự khởi động thiên phú “đôi mắt dược sư” mọi sự thật hiện ra trong đôi mắt hắn.

Những ngôi sao chứa một nguồn linh lực thuần khiến đậm đặc, hắn nhớ tới nguồn linh lực mình hấp thụ từ các linh hồn, nó cũng đặc tựa như thế này.

“Hệ thống trả lời vài câu hỏi giúp tôi được chứ?”

[Ngài muốn hỏi về các ngôi sao?]

“Đúng.”

[Chúng là linh hồn trẻ em, ngài không quên ngày 15 chứ?]

Ngày 15 con số này không mấy hay ho. “Tôi chưa từng trải qua ngày đó, nhưng không quên.”

[Rất nhiều căn cứ trên đất nước này đều có liên quan tới một kẻ, hắn cần bọn trẻ con để cung cấp một nguồn năng lượng lớn duy trì hoạt động cho không gian này, chúng thể hiện qua hình dạng của những ngôi sao. Ban ngày ánh sáng sẽ che lấp chúng chỉ có ban đêm mới hiện rõ.]

“Hắn rốt cuộc là ai mà lại tàn ác đến vậy?”

[Hãy lấy lại cây dược thế giới, ngài sẽ biết kẻ đó là ai, mọi thông tin về Kỷ tiến hóa, những kẻ ngài đã gặp đều ẩn trong cây dược thế giới, lấy lại nó chính là lấy lại ký ức của ngài.]

Hệ thống biết hết tất cả nhưng không chịu nói cho hắn nghe, Anh Quân chỉ còn nước tiến lên phía trước để tìm hiểu. Hắn híp mắt nhìn các ngôi sao. “Có thể ăn chúng chứ?”

[Đương nhiên, chúng là thức ăn ngon lành bổ dưỡng cho Tiến hóa giả đấy.]

Anh Quân quay lại nói với mọi người. “Mọi người rất đói đúng không?”

Ai cũng nhìn hắn với ánh mắt ‘ngu hay gì còn hỏi’. Anh Quân chỉ lên bầu trời. “Hái sao xuống làm thức ăn thôi.”

“Hả?”

Những người còn lại khó hiểu nhìn hắn. Lão Giang hắng giọng. “Cậu có bị thương ở đâu không? Con quái vật đó khá mạnh, lão cũng hơi lo.”

Anh Quân lắc đầu, kể cho bọn họ nghe về trạng thái của bản thân. “Tôi có thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ đó là thiên phú của thầy thuốc có thể nhìn ra đặc điểm bên trong của mỗi sinh vật. Những ngôi sao kia chứa nguồn linh lực thuần khiết vô cùng lớn, nếu ăn được nó linh lực mọi người sẽ được củng cố, có khi là tăng lên còn có thể lấp đầy bụng.”

Tất cả đều ngước đầu nhìn lên, những ngôi sao nơi này khác với thế giới bên ngoài, chúng lớn hơn và có cảm giác ở rất gần, chỉ cần bay lên là có thể hái xuống.

“Thử không?” Phan Yến hỏi Quách Kỳ. “Anh Quân có thiên phú khác chúng ta lời hắn nói khá đang tin.”

Quách Kỳ chống đầu gối đứng lên. “Còn cách nào khác nữa đâu, đói đến chân tay bủn rủn đây, nếu không có ăn thì sao có thể tiếp tục cuộc hành trình được.”

“Nhưng làm sao để bay lên đó đây?” Soobin dùng tay ước thử chiều cao từ nơi này lên tới bầu trời. “Cũng phải trăm mét đấy, không thấp đâu.”

Trong nhóm bọn họ không ai có năng lực bay lượn. Anh Quân không quên Minh Anh từng bay nhưng độ cao không khả quan hơn nữa thời gian bay cũng không tốt.

“Thiên phú của nhóm chúng ta không ai có thể phóng cao lên tận đó.” An Khê lên tiếng.

“Hay dùng thiên phú bắn hạ.” Thái đề nghị.

“Không nên, nếu bắn rất có thể sẽ hủy nó luôn.” Anh Quân ngăn cản.

Lão Giang mở ‘bảng vật phẩm’ của mình ra tìm kiếm. “Trong kho của lão có một thứ vũ khí dạng bay, nhưng còn thiếu nhiên liệu, đó là một loại đá năng lượng không gian, nhưng lão chẳng biết loại đá này tồn tại ở nơi nào nên vẫn chưa thể hoàn thành nó và đưa vào sử dụng.”

Lão Giang thở dài, cũng chính công thức này đang giang dở nên thiên phú ‘tác tạo vật phẩm’ chưa cho lão công thức mới.

Anh Quân muốn xem thiết bị bay mà lão nói. Lão không ngần ngại phóng to ra cho bọn họ thấy.

“Terrafugia TF-X.”

Anh Quân, Quách Kỳ, An Khê đồng loạt hô vang, mắt bọn họ phát sáng.

Anh Quân hưng phấn tới nỗi không kiềm được đọc phanh phách những gì mình biết về mẫu TF-X dòng xe ô tô bay tương lai, hiện vẫn đang được báo chí đưa tin rầm rộ. “Dòng ô tô bay hybrid có khả năng chuyên chở tối đa là 4 hành khách, có thể sạc pin từ khối động cơ hoặc từ các trạm sạc điện, kích thước nhỏ gọn.

Khi ở chế độ bay, phần cánh hai bên hông sẽ mở rộng, mô-tơ điện kép công suất một megawatt ở đuôi xe sẽ hoạt động và nâng xe lên khỏi mặt đất. Hai cánh quạt nhỏ theo kiểu máy bay trực thăng sẽ cung cấp lực đẩy nếu cần và tự gập lại khi xe bay ở độ cao thông thường.

Lão Giang lão có duy trì thiết kế được như thông số trên không?”

An Khê và cả Quách Kỳ cũng đang hiếu kỳ như Anh Quân.

Lão Giang ra vẻ tự hào. “Có chớ lão copy mẫu đó mà, tuy chỉ xem hình ảnh và đọc vài tính năng nhưng với thiên phú ‘tác tạo vật phẩm’ lão dư sức làm cho vẻ bề ngoài của nó sang xịn mịn như thế.”

Lão vuốt ve vỏ TF-X bóng loáng. “Đáng tiếc vì thiếu đá không gian nên nó không thể hoạt động được.”

“Tại sao lại cần phải là đá không gian mà không phải đá năng lượng?” An Khê vuốt cằm ngó nghiêng chiếc xe bay lơ lửng giữa không trung, nó rất ngầu, máu mê xe công nghệ của hắn nổi lên, giờ hắn chỉ muốn nhảy tót lên và thử xem con xe trên báo chí này khi chạy sẽ ngầu cỡ nào.

“Vì đá không gian chứa một nguồn năng lượng thời gian đặc biệt, với lượng thời gian đó nó sẽ giúp TF-X di chuyển như một chiếc xe bình thường thậm chí là hơn thế, vì nguồn năng lượng thời gian là bất tận.”

“Ngon phết như vậy là không cần đổ xăng.” Thái hai mắt sáng rực, đừng thấy nhóc nhỏ mà nghĩ nhóc không thèm xe cộ. Nhìn thiết kế thần thái sang trọng của TF-X đã đủ để Thái tạm quên đi cơn đói.

Hệ thống đột ngột online. [Ngài có thể dùng viên đá đang giam giữ An Ngọc, nó là đá không gian, chỉ cần cà một lớp bụi bên ngoài là đủ dùng cho thiết kế của lão ta. Hơn nữa với việc làm mỏng đá không gian cũng giúp cho ai đó thoát ra ngoài.]

Anh Quân biết hành động mài đá có thể giúp cho An Ngọc sớm ngày thoát ra ngoài, nên không chần chừ đưa nó cho lão Giang. “Lão dùng thử nó xem.”

Lão Giang cầm lấy, dùng thiên phú ‘tác tạo vật phẩm’ để kiểm tra. “Trời!”

Lão Than lên. “Bên trong một nguồn năng lượng khổng lồ.”

Dưới đôi mắt thiên phú, những đường kẻ hiện lên trong viên ngọc nhỏ, chúng mang màu trắng nối với nhau chằng chịt rối tung, lão Giang có thể cảm nhận được bên trong chứa một nguồn năng lượng vô hạn, nhưng nó lại nằm im không hề động đậy hệt như đang ngủ đông.

“Có thể dùng không?” Anh Quân hỏi lão.

“Có thể.” Lão chạm ngón tay lên viên ngọc. “Tác tạo vật phẩm: mài nhỏ.”

Trên ngón tay lão phát ra một luồng ánh sáng màu xanh xoay tròn trên bề mặt viên ngọc, một lớp bụi rơi xuống, đi vào mô hình xe bay.
“Đủ rồi.” Lão Giang dừng tay khi thấy đã đủ. Nhưng viên ngọc trông chẳng có gì thay đổi, vẫn y nguyên kích thước ban đầu.

Lão phải thán lên: “Thần kỳ thật, trông nhỏ vậy mà rất dày.”

Lão trả lại viên đá cho Anh Quân. “Không biết từ đâu cậu có nó, nhưng đã giúp lão một việc lớn. Bây giờ công việc hái sao cứ giao cho lão.”

Dứt lời lão chạm hai tay vào thân xe. “Tác tạo vật phẩm: Xe TF-X. Hoàn tất.”

Xe bay có màu bạc, vỏ xe lưu chuyển vô số hạt bụi nhỏ màu xanh phát sáng, những đường vẽ kỳ lạ hình thành chạy khắp thân xe rồi biến mất dần, mang theo bụi ánh sáng.

Vẻ ngoài của chiếc xe trở về bình thường, màu bạc bóng loáng.

Lão Gian thu tay lại hai mắt sáng lấp lánh nhìn chiếc TF-X trước mặt. “Cuối cùng đã hoàn thành, từ nay muốn đi đâu cũng không cần lo nữa!”

Lão tự tin chỉ vào con xe. “Giờ ai đăng ký cùng lão xông lên trời hái sao nào?”


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?