Con của người quen Anh Quân cũng không nhẫn tâm bỏ rơi nó, hắn mang hai đứa nhóc về nhà mình, bây giờ xung quanh khu nhà hắn và bác Vương chẳng có loài thực vật biến dị nào sinh sống, trận đấu vừa rồi đã kinh động đến bọn chúng khiến tất cả đều đồng loạt chuyển nhà, chỉ còn mình cây thầu đâu có vẻ là do đã tạo được mối quan hệ với chủ nhà nên vẫn chườm mặt ra ở đó chẳng thèm chuyển đi. Phía nhà Minh Tiêu lũ rêu địa y càng lúc càng dày hơn, bọn này thì khỏi nói anh em chúng đông lại sinh sản nhanh nên chẳng thèm e dè bố con thằng nào.
Sau khi cho hai đứa nhóc tắm rửa sạch sẽ, Anh Quân vào buồng lôi ra một thùng sữa chia cho hai đứa nhỏ uống. Đứa bé gái 1 tuổi ôm lấy hộ sữa uống như điên, nó uống từ hộp này qua hộp khác Anh Quân liên tục cắm ống hút cho nó nếu không nó sẽ khóc nháo.
Trên người nó bây giờ là một chiếc áo rộng thùng thình, hắn vốn mua đồ cho Minh Tiêu chứ chẳng mua cho trẻ con một tuổi nên bây giờ chỉ có thể để nó mặc đồ của Minh Tiêu.
Thân thể nó được mẹ bao bọc rất tốt nên múp míp khá dễ thương, điều đặc biệt tóc đến lông mày và mắt đều màu xanh lá cây. Nhìn hướng nào nó cũng rất giống một loại củ nào đó.
“Biết Tuốt cung cấp giúp các chỉ số của đứa bé này đi.” Hắn ra lệnh cho Biết Tuốt trong đầu.
[Anh đặt tên cho đứa nhỏ đi, để tiện xưng hô chứ không thể dùng tiếp danh xưng ‘chị gái’ được.]
Anh Quân nhớ tới Lâm Khánh và cái tên được Minh Tiêu nói trước đó Ngọc, bèn đặt cho cô bé tên là Lâm Khánh Ngọc.
Hắn vỗ nhẹ lên đôi má phúng phính của cô nhóc, nói: “Nhóc con, từ nay em tên là Lâm Khánh Ngọc nhé, ghép lại từ tên cha mẹ em.”
Khánh Ngọc cười nhe đôi hàm răng chắc khỏe của mình, nhìn bộ răng bất thường của nó Anh Quân chỉ biết cười, không một nhóc con nào một tuổi lại có được bộ răng ngang người lớn thế này, may mà thời thế thay đổi nên cũng không sợ bị người đời nghi ngờ chỉ trỏ.
“Được rồi đấy, mày đưa Lâm Khánh Ngọc vào hệ thống đi.”
[Tiến hóa giả: Lâm Khánh Ngọc.
Thiên phú: mầm tre và ảo mộng rừng tre. Thiên phú mầm tre tạm thời tôi cũng không biết sẽ hoạt động thế nào, riêng thiên phú thứ hai ảo mộng rừng tre, hiện tại bây giờ vẫn chưa phát triển toàn diện, đây cũng chính là lý do vì sao anh dễ dàng thoát ra đến thế, nếu chờ nó lớn hơn, tâm trí phát triển thì nó có thể phát triển thiên phú này tới mức không ai có thể lường trước được.
Linh lực: không thay đổi cấp A 8000, là đứa con nhỏ nhất nhưng có võ nhất trong nhà, đáng tiếc nó lại quá nhỏ không ý thức được hành động của mình, nếu không đây sẽ là một tay chiến đáng gờm của nhà họ Lâm các anh.
Độ biến dị: 90, lời khuyên chân thành anh hãy cố gắng hạ độ biến dị xuống cho cô bé, ít nhất là xuống 50 vì cô bé còn lớn lên, nên độ biến dị chắc chắn sẽ tăng lên.
Phương hướng biến dị: thực vật hóa rừng tre ăn thịt.]
“Mày tiện thể cung cấp nốt thông tin của Minh Tiêu tao kiểm tra thử xem.” Anh Quân đề nghị.
[Các chỉ số của Minh Tiêu vẫn bình thường, à không linh lực cô bé bị tổn thương nên đã giảm xuống chỉ còn lại 2500 như mức ban đầu, đây là hậu quả mà di chứng quá độ để lại. Tiếp đó là độ biến dị đã tăng lên một chút, từ 96 lên 98. Kiến nghị anh tiến hành phẫu thuật cắt bỏ mầm biến dị trong người cô bé, tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng ít nhất sẽ giúp cho độ biến dị của cô bé được ổn định giảm thiểu nguy cơ hóa Chủng phàm ăn.]
Anh Quân liền nói chuyện phẫu thuật với Minh Tiêu, cô bé tuy còn nhỏ nhưng rất gan dạ tin tưởng nằm xuống giao thân xác cho anh trai xửa lý. Anh Quân nhìn qua đứa nhỏ nhà mình, dưới chân nó là một núi hộp sữa trên tay vẫn đang cầm một hộp sữa khác, hắn cảm thấy tương lai phía trước của mình thật mịt mù, nhưng vì độ linh lực ráng nhịn vậy.
“Lâm Khánh Ngọc, lại đây.”
Nghe ‘mẹ’ gọi Lâm Khánh Ngọc lật đật chạy tới, chân ngắn nhưng bước chân của nhóc rất vững. Hắn chạm tay lên đỉnh đầu Khánh Ngọc: “Nhóc cho anh mượn chút linh lực dùng tí.”
“Mẹ!” Đôi mắt màu xanh của Khánh Ngọc nhìn hắn, long lanh vô tội.
Hắn rít lên một tiếng, ôm mặt xoa loạn tóc tai, ngồi sụp xuống. “Này nhóc, nghe anh nói này, anh không phải là mẹ em, đừng gọi anh là mẹ. Nào thử gọi anh.”
Khánh Ngọc cười khanh khách: “Mẹ!”
Biết Tuốt bên trong cười hô hố. [Anh không sửa được đâu, đứa nhóc mới bao tuổi, nó chỉ thuộc nhiêu từ đó thôi.]
“Rõ ràng lúc ở trong ‘ảo mộng rừng tre’ nó nói nhiều lắm mà?”
[Lúc đó nó ở với mẹ nó, lời nó nói rất có thể là do mẹ nó lồng tiếng thì sao. Hơn nữa lúc đó nó biến dị, bây giờ nó về lại đứa trẻ nhân loại hơi không bình thường tí thôi, nên mọi thứ cũng đâu thể quá lố.]
Anh Quân bất lực đành bỏ qua vụ sửa đổi xưng hô, tập trung vào việc chính, hắn lấy tay khỏi đầu Minh Tiêu, cầm dao lên, lớn tiếng hô: “Vay mượn, đường đao tinh chuẩn.”
Không gian tối sầm lại, chỉ số linh lực của hắn nhảy lên vùn vụt, hắn nhìn thấy một khối u nhọt nhỏ hơn của Khánh Ngọc rất nhiều màu đỏ đang nằm trong bụng của Minh Tiêu, không chần chừ hắn đưa lưỡi dao xuống.
Minh Tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, hắn thu lại thiên phú kịp nhìn thấy khối u màu đỏ như thịt thừa trên mặt đất, sau khi bị cắt ra khỏi cơ thể vật chủ từ từ hóa đá rồi tan đi.
“Biết Tuốt.” Hắn yêu cầu.
[Dạ có em. Thông số của Minh Tiêu bây giờ là như sau.
Linh lực vẫn không thay đổi 2500. Độ biến dị ngược lại đã nhảy xuống còn 80, tuyệt vời, anh chỉ cần bồi bổ cho cô ấy bằng dược thảo hợp lý chắc chắn chỉ số này sẽ còn giảm nữa. Xin chúc mừng cuộc phẫu thuật thứ hai của anh đã thành công.]
Anh Quân bỏ dao xuống, kiểm tra bụng Minh Tiêu không có một vết mổ nào trên bụng cô bé, vậy mà hắn lại có thể cắt ra được thứ trong bụng cô nhóc mà không cần mổ trực tiếp, xem ra thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ cho phép hắn cắt xuyên vật thể sống.
“Em thấy ổn không?” Hắn hỏi.
Minh Tiêu xoa bụng. “Lúc trước bụng hơi khó chịu nhưng giờ ổn rồi, hơn nữa.”
Cô bé ngại ngùng nhìn hắn. “Em muốn ăn, rất đói.”
Anh Quân liền đi nấu ăn đãi cô bé, hôm nay Minh Tiêu quất sạch một nồi cơm lớn, ăn thêm một đống kẹo bạc hà. Cô bé chép miệng. “Em cảm nhận được vị bạc hà rồi nhưng vẫn không thơm như trước kia.”
Anh Quân dỗ hai đứa nhỏ trong nhà đi ngủ, lấy ra một cuốn sổ quyết định ghi lại một số thông tin, hắn muốn tổng kết để xem bản thân có thể làm gì. Đối với thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ có thể cho phép hắn nhìn ra nồng độ linh lực thuần khiết hay không trong cả thực vật lẫn các chủng loài, từ đây giúp hắn đưa ra phán đoán điều trị nhằm giảm tức thời độ bệnh biến, đồng thời giúp hắn biết được vị trí nào trên thân thực vật có giá trị.
Ngược lại với thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ giúp hắn nhìn ra điểm yếu của đối thủ. Nếu được kết hợp với ‘vay mượn’ linh lực, sẽ cho phép hắn nhìn ra được mầm biến dị bên trong cơ thể con người và dễ dàng loại bỏ nó.
“Biết Tuốt độ biến dị khi bị cắt sau này có thể mọc lại không?”
[Có thể, vì môi trường xung quanh, nước lẫn thức ăn đều đã nhiễm độc, khi con người ăn quá nhiều thức ăn ngoài môi trường, uống nước hít không khí chắc chắn sẽ tích tụ độc tố và dần hình thành ra tế bào biến dị. Cho nên tương lai rất có thể hai đứa nhỏ nhà anh sẽ bị hình thành lại tế bào biến dị lúc đó anh tiến hành phẫu thuật thêm lần nữa. Để tế bào biến dị không xuất hiện sớm, anh có thể dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ để thanh lọc bới đi linh lực xấu trong thức ăn làm chậm quá trình hình thành tế bào biến dị.]
Anh Quân ghi nốt những lời Biết Tuốt vào cuốn sổ của hắn, tiếp đó lập ra kế hoạch đi tìm những loại thảo dược có thể chế tạo ra các đơn thuốc cũng như làm phong phú thêm cho bữa ăn gia đình, sớm muộn gì họ cũng phải ăn uống thức ăn ngoài tự nhiên, tập làm quen dần đi là vừa.
“Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần rời khỏi nơi này rồi.” Hắn gấp sách lại. “Mày có thể nói cho tao đôi chút tình hình bên ngoài làng được không?”
[Tôi chỉ có thể nói cho anh đôi điều dựa vào thông tin có bên trong khu lưu trữ của tôi thôi, tôi không có chức năng nhìn xuyên vạn vật.]
“Vậy sao lúc trước lại đoán được trong nước đã có người nhiễm bệnh? Cũng là thông tin do A Ma của mày bỏ vào?”
[Đúng vậy. Bây giờ ở tỉnh N cách nơi anh ở không xa đã thành lập căn cứ người sống, do một số Tiến hóa giả lập ra, vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng anh có thể tới đó để hòa nhập cộng đồng tìm hướng phát triển tiếp. Ngoài ra vẫn khuyên anh nên lên kế hoạch đi tới thành phố S.]
Anh Quân im lặng, hắn không muốn tham gia vào bất cứ phòng nghiên cứu nào hết, cũng không muốn bị nhốt lại vì bất kỳ tài năng gì, muốn cứu thế giới thật ra còn có rất nhiều cách.
Hắn nhàn nhạt đáp: “Từ từ rồi tính.”
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Sau khi cho hai đứa nhóc tắm rửa sạch sẽ, Anh Quân vào buồng lôi ra một thùng sữa chia cho hai đứa nhỏ uống. Đứa bé gái 1 tuổi ôm lấy hộ sữa uống như điên, nó uống từ hộp này qua hộp khác Anh Quân liên tục cắm ống hút cho nó nếu không nó sẽ khóc nháo.
Trên người nó bây giờ là một chiếc áo rộng thùng thình, hắn vốn mua đồ cho Minh Tiêu chứ chẳng mua cho trẻ con một tuổi nên bây giờ chỉ có thể để nó mặc đồ của Minh Tiêu.
Thân thể nó được mẹ bao bọc rất tốt nên múp míp khá dễ thương, điều đặc biệt tóc đến lông mày và mắt đều màu xanh lá cây. Nhìn hướng nào nó cũng rất giống một loại củ nào đó.
“Biết Tuốt cung cấp giúp các chỉ số của đứa bé này đi.” Hắn ra lệnh cho Biết Tuốt trong đầu.
[Anh đặt tên cho đứa nhỏ đi, để tiện xưng hô chứ không thể dùng tiếp danh xưng ‘chị gái’ được.]
Anh Quân nhớ tới Lâm Khánh và cái tên được Minh Tiêu nói trước đó Ngọc, bèn đặt cho cô bé tên là Lâm Khánh Ngọc.
Hắn vỗ nhẹ lên đôi má phúng phính của cô nhóc, nói: “Nhóc con, từ nay em tên là Lâm Khánh Ngọc nhé, ghép lại từ tên cha mẹ em.”
Khánh Ngọc cười nhe đôi hàm răng chắc khỏe của mình, nhìn bộ răng bất thường của nó Anh Quân chỉ biết cười, không một nhóc con nào một tuổi lại có được bộ răng ngang người lớn thế này, may mà thời thế thay đổi nên cũng không sợ bị người đời nghi ngờ chỉ trỏ.
“Được rồi đấy, mày đưa Lâm Khánh Ngọc vào hệ thống đi.”
[Tiến hóa giả: Lâm Khánh Ngọc.
Thiên phú: mầm tre và ảo mộng rừng tre. Thiên phú mầm tre tạm thời tôi cũng không biết sẽ hoạt động thế nào, riêng thiên phú thứ hai ảo mộng rừng tre, hiện tại bây giờ vẫn chưa phát triển toàn diện, đây cũng chính là lý do vì sao anh dễ dàng thoát ra đến thế, nếu chờ nó lớn hơn, tâm trí phát triển thì nó có thể phát triển thiên phú này tới mức không ai có thể lường trước được.
Linh lực: không thay đổi cấp A 8000, là đứa con nhỏ nhất nhưng có võ nhất trong nhà, đáng tiếc nó lại quá nhỏ không ý thức được hành động của mình, nếu không đây sẽ là một tay chiến đáng gờm của nhà họ Lâm các anh.
Độ biến dị: 90, lời khuyên chân thành anh hãy cố gắng hạ độ biến dị xuống cho cô bé, ít nhất là xuống 50 vì cô bé còn lớn lên, nên độ biến dị chắc chắn sẽ tăng lên.
Phương hướng biến dị: thực vật hóa rừng tre ăn thịt.]
“Mày tiện thể cung cấp nốt thông tin của Minh Tiêu tao kiểm tra thử xem.” Anh Quân đề nghị.
[Các chỉ số của Minh Tiêu vẫn bình thường, à không linh lực cô bé bị tổn thương nên đã giảm xuống chỉ còn lại 2500 như mức ban đầu, đây là hậu quả mà di chứng quá độ để lại. Tiếp đó là độ biến dị đã tăng lên một chút, từ 96 lên 98. Kiến nghị anh tiến hành phẫu thuật cắt bỏ mầm biến dị trong người cô bé, tuy không thể loại bỏ hoàn toàn nhưng ít nhất sẽ giúp cho độ biến dị của cô bé được ổn định giảm thiểu nguy cơ hóa Chủng phàm ăn.]
Anh Quân liền nói chuyện phẫu thuật với Minh Tiêu, cô bé tuy còn nhỏ nhưng rất gan dạ tin tưởng nằm xuống giao thân xác cho anh trai xửa lý. Anh Quân nhìn qua đứa nhỏ nhà mình, dưới chân nó là một núi hộp sữa trên tay vẫn đang cầm một hộp sữa khác, hắn cảm thấy tương lai phía trước của mình thật mịt mù, nhưng vì độ linh lực ráng nhịn vậy.
“Lâm Khánh Ngọc, lại đây.”
Nghe ‘mẹ’ gọi Lâm Khánh Ngọc lật đật chạy tới, chân ngắn nhưng bước chân của nhóc rất vững. Hắn chạm tay lên đỉnh đầu Khánh Ngọc: “Nhóc cho anh mượn chút linh lực dùng tí.”
“Mẹ!” Đôi mắt màu xanh của Khánh Ngọc nhìn hắn, long lanh vô tội.
Hắn rít lên một tiếng, ôm mặt xoa loạn tóc tai, ngồi sụp xuống. “Này nhóc, nghe anh nói này, anh không phải là mẹ em, đừng gọi anh là mẹ. Nào thử gọi anh.”
Khánh Ngọc cười khanh khách: “Mẹ!”
Biết Tuốt bên trong cười hô hố. [Anh không sửa được đâu, đứa nhóc mới bao tuổi, nó chỉ thuộc nhiêu từ đó thôi.]
“Rõ ràng lúc ở trong ‘ảo mộng rừng tre’ nó nói nhiều lắm mà?”
[Lúc đó nó ở với mẹ nó, lời nó nói rất có thể là do mẹ nó lồng tiếng thì sao. Hơn nữa lúc đó nó biến dị, bây giờ nó về lại đứa trẻ nhân loại hơi không bình thường tí thôi, nên mọi thứ cũng đâu thể quá lố.]
Anh Quân bất lực đành bỏ qua vụ sửa đổi xưng hô, tập trung vào việc chính, hắn lấy tay khỏi đầu Minh Tiêu, cầm dao lên, lớn tiếng hô: “Vay mượn, đường đao tinh chuẩn.”
Không gian tối sầm lại, chỉ số linh lực của hắn nhảy lên vùn vụt, hắn nhìn thấy một khối u nhọt nhỏ hơn của Khánh Ngọc rất nhiều màu đỏ đang nằm trong bụng của Minh Tiêu, không chần chừ hắn đưa lưỡi dao xuống.
Minh Tiêu kêu lên một tiếng đau đớn, hắn thu lại thiên phú kịp nhìn thấy khối u màu đỏ như thịt thừa trên mặt đất, sau khi bị cắt ra khỏi cơ thể vật chủ từ từ hóa đá rồi tan đi.
“Biết Tuốt.” Hắn yêu cầu.
[Dạ có em. Thông số của Minh Tiêu bây giờ là như sau.
Linh lực vẫn không thay đổi 2500. Độ biến dị ngược lại đã nhảy xuống còn 80, tuyệt vời, anh chỉ cần bồi bổ cho cô ấy bằng dược thảo hợp lý chắc chắn chỉ số này sẽ còn giảm nữa. Xin chúc mừng cuộc phẫu thuật thứ hai của anh đã thành công.]
Anh Quân bỏ dao xuống, kiểm tra bụng Minh Tiêu không có một vết mổ nào trên bụng cô bé, vậy mà hắn lại có thể cắt ra được thứ trong bụng cô nhóc mà không cần mổ trực tiếp, xem ra thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ cho phép hắn cắt xuyên vật thể sống.
“Em thấy ổn không?” Hắn hỏi.
Minh Tiêu xoa bụng. “Lúc trước bụng hơi khó chịu nhưng giờ ổn rồi, hơn nữa.”
Cô bé ngại ngùng nhìn hắn. “Em muốn ăn, rất đói.”
Anh Quân liền đi nấu ăn đãi cô bé, hôm nay Minh Tiêu quất sạch một nồi cơm lớn, ăn thêm một đống kẹo bạc hà. Cô bé chép miệng. “Em cảm nhận được vị bạc hà rồi nhưng vẫn không thơm như trước kia.”
Anh Quân dỗ hai đứa nhỏ trong nhà đi ngủ, lấy ra một cuốn sổ quyết định ghi lại một số thông tin, hắn muốn tổng kết để xem bản thân có thể làm gì. Đối với thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ có thể cho phép hắn nhìn ra nồng độ linh lực thuần khiết hay không trong cả thực vật lẫn các chủng loài, từ đây giúp hắn đưa ra phán đoán điều trị nhằm giảm tức thời độ bệnh biến, đồng thời giúp hắn biết được vị trí nào trên thân thực vật có giá trị.
Ngược lại với thiên phú ‘đường đao tinh chuẩn’ giúp hắn nhìn ra điểm yếu của đối thủ. Nếu được kết hợp với ‘vay mượn’ linh lực, sẽ cho phép hắn nhìn ra được mầm biến dị bên trong cơ thể con người và dễ dàng loại bỏ nó.
“Biết Tuốt độ biến dị khi bị cắt sau này có thể mọc lại không?”
[Có thể, vì môi trường xung quanh, nước lẫn thức ăn đều đã nhiễm độc, khi con người ăn quá nhiều thức ăn ngoài môi trường, uống nước hít không khí chắc chắn sẽ tích tụ độc tố và dần hình thành ra tế bào biến dị. Cho nên tương lai rất có thể hai đứa nhỏ nhà anh sẽ bị hình thành lại tế bào biến dị lúc đó anh tiến hành phẫu thuật thêm lần nữa. Để tế bào biến dị không xuất hiện sớm, anh có thể dùng thiên phú ‘đôi mắt dược sư’ để thanh lọc bới đi linh lực xấu trong thức ăn làm chậm quá trình hình thành tế bào biến dị.]
Anh Quân ghi nốt những lời Biết Tuốt vào cuốn sổ của hắn, tiếp đó lập ra kế hoạch đi tìm những loại thảo dược có thể chế tạo ra các đơn thuốc cũng như làm phong phú thêm cho bữa ăn gia đình, sớm muộn gì họ cũng phải ăn uống thức ăn ngoài tự nhiên, tập làm quen dần đi là vừa.
“Có lẽ đã đến lúc chúng ta cần rời khỏi nơi này rồi.” Hắn gấp sách lại. “Mày có thể nói cho tao đôi chút tình hình bên ngoài làng được không?”
[Tôi chỉ có thể nói cho anh đôi điều dựa vào thông tin có bên trong khu lưu trữ của tôi thôi, tôi không có chức năng nhìn xuyên vạn vật.]
“Vậy sao lúc trước lại đoán được trong nước đã có người nhiễm bệnh? Cũng là thông tin do A Ma của mày bỏ vào?”
[Đúng vậy. Bây giờ ở tỉnh N cách nơi anh ở không xa đã thành lập căn cứ người sống, do một số Tiến hóa giả lập ra, vẫn chưa hoàn chỉnh nhưng anh có thể tới đó để hòa nhập cộng đồng tìm hướng phát triển tiếp. Ngoài ra vẫn khuyên anh nên lên kế hoạch đi tới thành phố S.]
Anh Quân im lặng, hắn không muốn tham gia vào bất cứ phòng nghiên cứu nào hết, cũng không muốn bị nhốt lại vì bất kỳ tài năng gì, muốn cứu thế giới thật ra còn có rất nhiều cách.
Hắn nhàn nhạt đáp: “Từ từ rồi tính.”
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc