Anh Quân nhận được chỉ dẫn của Biết Tuốt tiến vào mấy căn nhà gần đó tìm kiếm, khi bước vào trong rất nhiều bãi nấm nhỏ màu trắng tinh mọc lên khắp nơi trong nhà. Vẻ bề ngoài của chúng rất đẹp nhưng lại mọc trên xương người nên chắc chắn đây không phải là nấm ăn được.
Anh Quân nhớ lại cô gái đang đánh nhau với heo biến dị ngoài kia, Biết Tuốt nói cô ta hệ nấm, đã vậy cô ta cũng đang ở nơi này.
[Tôi biết anh đang nghi ngờ.] Biết Tuốt đọc tâm tư chủ nhân của mình trả lời thẳng. [Những xác chết nơi này đúng là do Chủng phàm ăn hệ nấm kia làm, tất cả các cây nấm con ở đây đều là bào tử của cô ta, chỉ cần không chạm vào chúng cô ta sẽ không biết tới sự hiện diện của mọi người tại nơi này.]
Lời Biết Tuốt vừa dứt, Anh Quân vội hét lên: “Khánh Ngọc, không được chạm vào nấm.”
Khánh Ngọc nghi ngờ nhìn Anh Quân, chỉ tay vào một nhóm nấm nhỏ: “Sữa?”
“Không ăn được, nếu nhóc ăn sẽ bị thịt ngay đó.”
Minh Tiêu nhích tới, kéo tay Khánh Ngọc lùi lại. Anh Quân dặn dò Minh tiêu: “Em trông chừng Khánh Ngọc đừng để nó chạm vào bất kỳ thứ gì ở đây, tìm xong vũ khí chúng ta sẽ đi ngay.”
Minh Tiêu gật đầu. Anh Quân được sự hướng dẫn của Biết Tuốt đi vào một gian phòng nhỏ hơn, bên trong có mùi ẩm mốc xen lẫn mùi hôi thối và mùi máu tươi, phòng này không có bào tử nấm, ở giữa đống rơm nhuốm màu đen thui có một bộ xương người bị bẻ gãy tứ chi, đầu ném ra một góc, còn dính chút da thịt và tóc.
Nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó nhưng hai đứa bé vẫn rất gan dạ không hề khóc nháo quay mặt đi hay nôn mửa. Anh Quân dù rất khó chịu nhưng cũng không đến nổi phản ứng thái quá, xem ra Kỷ tiến hóa không chỉ làm thay đổi thân thể con người, nó còn trui rèn luôn cả tâm lý và phản ứng của họ trước những vấn đề vượt quá khuôn khổ đạo đức con người trước kia.
[Khung xương của đối tượng trong này rất quen thuộc.] Biết Tuốt vuốt cằm. [Nó khá giống với khung xương của kẻ có tên là Lâm Minh Hà, đã tấn công anh lúc trước.]
“Mày có thể nhìn ra được thân phận của kẻ khác chỉ thông qua bộ xương thôi ư?” Anh Quân thốt lên trong đầu.
[Chỉ cần là đối tượng tôi từng gặp qua, hay nói đúng hơn là anh từng gặp qua, thì dù có thành tro tôi vẫn có thể phân tích ra hắn là ai.]
“Đừng xạo L.” Anh Quân không tin, bởi đây là câu nói lừa kinh điển của bọn phim kiếm hiệp.
[Tôi không L!] Biết Tuốt nổi cáu. [Tôi có hệ thống quan sát 360 không góc chết, đã thế còn được tích hợp máy quét siêu đẳng có thể nhìn xuyên thấu cơ thể, tính toán được từng bộ phận bên trong của sinh vật sống, thậm chí còn mô phỏng được cả nhóm máu thông qua những đặc điểm bên ngoài của đối tượng. Xin anh hãy nhớ tôi là Biết Tuốt, không thứ gì trên thế gian này có thể làm khó được tôi, trừ chuyện tương lai bất ngờ ập tới.]
Anh Quân nhìn xung quanh, đúng là tìm được một con dao làm bếp lưỡi đen, mũi nhọn trông rất sắc bén nằm gần đống rơm. Hắn nhặt lên, liếc mắt qua chiếc đầu bị bẻ gãy gần đó hỏi Biết Tuốt: “Mày có thể mô phỏng lại cái chết của Lâm Minh Hà không?”
[Có thể.]
Giọng Biết Tuốt hưng phấn lạ thường, Anh Quân có thể cảm nhận được ý định trả thù của nó. Quả nhiên chỉ vài giây sau trước mặt hắn xuất hiện một màn hình lập thể chiếu lại cảnh Lâm Minh Hà bị sát hại, vì là một loạt hình ảnh được tái hiện lại nên không có âm thanh của nhân vật, ngược lại Biết Tuốt rất biết cách tạo hiệu ứng, sử dụng âm nhạc với nhịp nhanh và mạnh tạo cảm giác hồi hộp cho người xem là hắn.
Lâm Minh Hà lao vào căn phòng này đầy vội vã, hắn nhìn ra phía sau mặt cắt không còn giọt máu.
Từ bên ngoài một người đi vào, Biết Tuốt sử dụng luôn hình ảnh của cô gái hệ nấm, mái tóc của cô ta tung bay trong gió kéo dài tưởng như vô tận theo luồng ánh sáng ngoài ô cửa duy nhất, hai bàn tay hóa thành từng sợi tơ nấm trắng giống như hình ảnh Anh Quân vừa nhìn thấy ngoài kia. Từng sợi tơ vươn ra bao kín căn phòng nhỏ, lớp tơ phát sáng soi rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Minh Hà: sợ hãi, cầu xin và hối hận.
Sợi tơ siết lấy chân tay hắn tàn nhẫn xé toạc xuống, máu bắn khắp nhà, văng lên tơ nấm và được hấp thụ sạch, tiếp đó sợi tơ chui vào sống lưng hắn, kéo xương sườn ra khỏi người hắn, khuôn mặt Minh Hà đau đớn tới vặn vẹo, đến lúc này vậy mà hắn vẫn chưa chết, mắt mở trừng trừng nhìn về phía cô gái.
Cô nàng bước tới dùng vài sợi nấm vuốt ve khuôn mặt của Lâm Minh Hà, lát sau những sợi nấm hiền hòa bỗng trở nên hung bạo bao lấy đầu hắn gặt xuống một cách nhẹ nhàng. Những tơ nấm bắt đầu bữa tiệc, vây kín toàn thân Lâm Minh Hà ăn sạch chỉ chừa lại xương.
Hình ảnh biến mất, Anh Quân rùng mình nhớ lại cảnh tượng Lâm Minh Hà bị kéo xương sườn ra khỏi người. “Cô ta dường như rất hận Lâm Minh Hà.”
[Đúng vậy, dựa theo cách thức giết người của Chủng phàm ăn kia, thì rất có thể trước đó cô ta đã phải chịu cảnh đánh mất tứ chi rồi tới lưng mình, nên mới có trình tự giết người kiểu đó, như thể để cho đối phương cảm nhận được những đau đớn mà trước kia cô ta đã từng chịu qua.]
Anh Quân nhớ lại khuôn mặt của Lâm Minh Hà, cậu ta còn rất trẻ, tuy có hơi đáng ghét nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì lại có thể gây thù chuốc oán tới mức để người tìm tới trả thù như vậy.
Bất chợt đầu óc hắn lóe lên câu chuyện mà trước đó Minh Tiêu đã kể về cô gái có tên là Lâm Minh Nguyệt đã hy sinh thân mình cứu em trai tên Lâm Minh Hà. “Biết Tuốt không lẽ nào cô gái nấm kia là chị gái của Lâm Minh Hà, Lâm Minh Nguyệt?”
[Rất có thể, nhưng chuyện này có vẻ không liên quan tới chúng ta lắm, lấy được dao rồi thì nên đi thôi.]
Anh Quân mang hai đứa nhỏ rời khỏi khu nhà đầy tang thương đó, tiếng đánh nhau vẫn còn vang lên, cũng nhờ trận đánh này mà nhóm cây biến dị co vòi lại rất nhiều, suốt chặng đường tiếp theo cả nhóm không phải đối mặt với bất kỳ chủng tiến hóa nào khác.
[Anh có muốn tranh thủ đi tới căn cứ nhanh nhất có thể không?] Biết Tuốt lên tiếng hỏi.
“Có chứ.”
[Vậy nhờ Minh Tiêu mang anh nhảy lên một thân cây cao nào đó gần đây đi, tôi cần phải nhìn bao quát khu vực để xác định địa điểm.]
Minh Tiêu chọn một thân cây vẫn chưa biến dị thuộc họ phi lao, dùng thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ bay vút lên đỉnh cây. Từ vị trí này Biết Tuốt nhanh chóng xác định được hướng của căn cứ an toàn, nó thậm chí còn quét được cả khu vực có người sống, nhưng vẫn phương châm cũ – không quan tâm.
[Được rồi, đã xác định xong hướng đi, xuống thôi.]
Biết Tuốt vẽ ra một bản đồ cho Anh Quân, nó cũng nhắc nhẹ rất có thể trên đường đi sẽ gặp một số chủng biến dị khó nhằn, trong đó có một chủng Chó lai ve chó, tiến hóa y như cái tên của nó.
Biết Tuốt nhẹ nhàng mô phỏng hình ảnh chủng này cho hắn chiêm ngưỡng qua. Ve chó là loài vật mà Anh Quân ghét nhất, con nhỏ thì dai hơn gián, con to thì một thân đầy máu ục ịch, hình ảnh Biết Tuốt cho hắn thấy vừa hay lại có cả hai chủng loài này.
[Chủng chó lai ve chó thứ nhất, tôi xin phép được đặt cho nó tên gọi là Ve chó con, cao khoảng 30 tới 40 cm, cân nặng khoảng 11kg.]
Theo sau giọng nói của nó là hình ảnh Ve chó con, trước kia chó có bốn chân nay chó có tám chân, nhìn từ trên cao trông rất giống một con nhện, chân không quá lớn, nhẳng khá nhỏ nhưng bàn chân lại to và có móng vuốt chó bén nhọn. Tiếp đến là thân, vẫn là thân chó nhưng đuôi lại lại là đuôi ve chó, mặt mũi là của loài chó.
[Chủng thứ hai Ve chó bự, cao khoảng 80cm, cân nặng 30kg.]
Hình ảnh của chủng Ve chó bự khiến Anh Quân giật mình, chúng tiến hóa hoàn toàn về dạng Dog tick, thân bè ngang, tròn, lớp da mỏng bên trong lúc nhúc trứng tròn màu đỏ, di chuyển bằng tám chân bự với lớp vảy màu nâu cứng cáp, bàn chân là móng vuốt chó sắc nhọn, đầu chó thay thế cho đầu ve chó, nằm lọt thỏm giữa lớp thân thịt to lớn. Mỗi khi chúng bước đi lớp thịt trên thân rung lên bần bật những quả trứng bên trong cơ thể lại như được bơm thêm sức sống có dấu hiệu muốn nở ra.
Hình ảnh được Biết Tuốt thu lại. Anh Quân vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, hỏi: “Số lượng của chúng là bao nhiêu?”
[Ngàn con, thống trị hẳn một khu vực.]
Anh Quân lạnh sống lưng. “Có thể chọn con đường khác không?”
Biết Tuốt cười gian: [Con đường khác, được thôi, nhưng ở đây phải băng qua một hồ nước, dưới hồ này có cá, cá biến dị, với khả năng nhảy cao trên 50 mét, có thể lên cạn trong khoảng thời gian hai giờ đồng hồ, ngoài ra lưng một số con còn mọc cánh để săn mồi trên không. Anh đủ tự tin đổi đường không? Tiện thể nhắc luôn nếu đi đường qua sông kia thời gian di chuyển sẽ đội lên thành cuối ngày mai mới tới.]
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc
Anh Quân nhớ lại cô gái đang đánh nhau với heo biến dị ngoài kia, Biết Tuốt nói cô ta hệ nấm, đã vậy cô ta cũng đang ở nơi này.
[Tôi biết anh đang nghi ngờ.] Biết Tuốt đọc tâm tư chủ nhân của mình trả lời thẳng. [Những xác chết nơi này đúng là do Chủng phàm ăn hệ nấm kia làm, tất cả các cây nấm con ở đây đều là bào tử của cô ta, chỉ cần không chạm vào chúng cô ta sẽ không biết tới sự hiện diện của mọi người tại nơi này.]
Lời Biết Tuốt vừa dứt, Anh Quân vội hét lên: “Khánh Ngọc, không được chạm vào nấm.”
Khánh Ngọc nghi ngờ nhìn Anh Quân, chỉ tay vào một nhóm nấm nhỏ: “Sữa?”
“Không ăn được, nếu nhóc ăn sẽ bị thịt ngay đó.”
Minh Tiêu nhích tới, kéo tay Khánh Ngọc lùi lại. Anh Quân dặn dò Minh tiêu: “Em trông chừng Khánh Ngọc đừng để nó chạm vào bất kỳ thứ gì ở đây, tìm xong vũ khí chúng ta sẽ đi ngay.”
Minh Tiêu gật đầu. Anh Quân được sự hướng dẫn của Biết Tuốt đi vào một gian phòng nhỏ hơn, bên trong có mùi ẩm mốc xen lẫn mùi hôi thối và mùi máu tươi, phòng này không có bào tử nấm, ở giữa đống rơm nhuốm màu đen thui có một bộ xương người bị bẻ gãy tứ chi, đầu ném ra một góc, còn dính chút da thịt và tóc.
Nhìn thấy cảnh tượng ghê tởm đó nhưng hai đứa bé vẫn rất gan dạ không hề khóc nháo quay mặt đi hay nôn mửa. Anh Quân dù rất khó chịu nhưng cũng không đến nổi phản ứng thái quá, xem ra Kỷ tiến hóa không chỉ làm thay đổi thân thể con người, nó còn trui rèn luôn cả tâm lý và phản ứng của họ trước những vấn đề vượt quá khuôn khổ đạo đức con người trước kia.
[Khung xương của đối tượng trong này rất quen thuộc.] Biết Tuốt vuốt cằm. [Nó khá giống với khung xương của kẻ có tên là Lâm Minh Hà, đã tấn công anh lúc trước.]
“Mày có thể nhìn ra được thân phận của kẻ khác chỉ thông qua bộ xương thôi ư?” Anh Quân thốt lên trong đầu.
[Chỉ cần là đối tượng tôi từng gặp qua, hay nói đúng hơn là anh từng gặp qua, thì dù có thành tro tôi vẫn có thể phân tích ra hắn là ai.]
“Đừng xạo L.” Anh Quân không tin, bởi đây là câu nói lừa kinh điển của bọn phim kiếm hiệp.
[Tôi không L!] Biết Tuốt nổi cáu. [Tôi có hệ thống quan sát 360 không góc chết, đã thế còn được tích hợp máy quét siêu đẳng có thể nhìn xuyên thấu cơ thể, tính toán được từng bộ phận bên trong của sinh vật sống, thậm chí còn mô phỏng được cả nhóm máu thông qua những đặc điểm bên ngoài của đối tượng. Xin anh hãy nhớ tôi là Biết Tuốt, không thứ gì trên thế gian này có thể làm khó được tôi, trừ chuyện tương lai bất ngờ ập tới.]
Anh Quân nhìn xung quanh, đúng là tìm được một con dao làm bếp lưỡi đen, mũi nhọn trông rất sắc bén nằm gần đống rơm. Hắn nhặt lên, liếc mắt qua chiếc đầu bị bẻ gãy gần đó hỏi Biết Tuốt: “Mày có thể mô phỏng lại cái chết của Lâm Minh Hà không?”
[Có thể.]
Giọng Biết Tuốt hưng phấn lạ thường, Anh Quân có thể cảm nhận được ý định trả thù của nó. Quả nhiên chỉ vài giây sau trước mặt hắn xuất hiện một màn hình lập thể chiếu lại cảnh Lâm Minh Hà bị sát hại, vì là một loạt hình ảnh được tái hiện lại nên không có âm thanh của nhân vật, ngược lại Biết Tuốt rất biết cách tạo hiệu ứng, sử dụng âm nhạc với nhịp nhanh và mạnh tạo cảm giác hồi hộp cho người xem là hắn.
Lâm Minh Hà lao vào căn phòng này đầy vội vã, hắn nhìn ra phía sau mặt cắt không còn giọt máu.
Từ bên ngoài một người đi vào, Biết Tuốt sử dụng luôn hình ảnh của cô gái hệ nấm, mái tóc của cô ta tung bay trong gió kéo dài tưởng như vô tận theo luồng ánh sáng ngoài ô cửa duy nhất, hai bàn tay hóa thành từng sợi tơ nấm trắng giống như hình ảnh Anh Quân vừa nhìn thấy ngoài kia. Từng sợi tơ vươn ra bao kín căn phòng nhỏ, lớp tơ phát sáng soi rõ từng biểu cảm trên khuôn mặt Lâm Minh Hà: sợ hãi, cầu xin và hối hận.
Sợi tơ siết lấy chân tay hắn tàn nhẫn xé toạc xuống, máu bắn khắp nhà, văng lên tơ nấm và được hấp thụ sạch, tiếp đó sợi tơ chui vào sống lưng hắn, kéo xương sườn ra khỏi người hắn, khuôn mặt Minh Hà đau đớn tới vặn vẹo, đến lúc này vậy mà hắn vẫn chưa chết, mắt mở trừng trừng nhìn về phía cô gái.
Cô nàng bước tới dùng vài sợi nấm vuốt ve khuôn mặt của Lâm Minh Hà, lát sau những sợi nấm hiền hòa bỗng trở nên hung bạo bao lấy đầu hắn gặt xuống một cách nhẹ nhàng. Những tơ nấm bắt đầu bữa tiệc, vây kín toàn thân Lâm Minh Hà ăn sạch chỉ chừa lại xương.
Hình ảnh biến mất, Anh Quân rùng mình nhớ lại cảnh tượng Lâm Minh Hà bị kéo xương sườn ra khỏi người. “Cô ta dường như rất hận Lâm Minh Hà.”
[Đúng vậy, dựa theo cách thức giết người của Chủng phàm ăn kia, thì rất có thể trước đó cô ta đã phải chịu cảnh đánh mất tứ chi rồi tới lưng mình, nên mới có trình tự giết người kiểu đó, như thể để cho đối phương cảm nhận được những đau đớn mà trước kia cô ta đã từng chịu qua.]
Anh Quân nhớ lại khuôn mặt của Lâm Minh Hà, cậu ta còn rất trẻ, tuy có hơi đáng ghét nhưng không hiểu vì nguyên nhân gì lại có thể gây thù chuốc oán tới mức để người tìm tới trả thù như vậy.
Bất chợt đầu óc hắn lóe lên câu chuyện mà trước đó Minh Tiêu đã kể về cô gái có tên là Lâm Minh Nguyệt đã hy sinh thân mình cứu em trai tên Lâm Minh Hà. “Biết Tuốt không lẽ nào cô gái nấm kia là chị gái của Lâm Minh Hà, Lâm Minh Nguyệt?”
[Rất có thể, nhưng chuyện này có vẻ không liên quan tới chúng ta lắm, lấy được dao rồi thì nên đi thôi.]
Anh Quân mang hai đứa nhỏ rời khỏi khu nhà đầy tang thương đó, tiếng đánh nhau vẫn còn vang lên, cũng nhờ trận đánh này mà nhóm cây biến dị co vòi lại rất nhiều, suốt chặng đường tiếp theo cả nhóm không phải đối mặt với bất kỳ chủng tiến hóa nào khác.
[Anh có muốn tranh thủ đi tới căn cứ nhanh nhất có thể không?] Biết Tuốt lên tiếng hỏi.
“Có chứ.”
[Vậy nhờ Minh Tiêu mang anh nhảy lên một thân cây cao nào đó gần đây đi, tôi cần phải nhìn bao quát khu vực để xác định địa điểm.]
Minh Tiêu chọn một thân cây vẫn chưa biến dị thuộc họ phi lao, dùng thiên phú ‘bước nhảy của ếch’ bay vút lên đỉnh cây. Từ vị trí này Biết Tuốt nhanh chóng xác định được hướng của căn cứ an toàn, nó thậm chí còn quét được cả khu vực có người sống, nhưng vẫn phương châm cũ – không quan tâm.
[Được rồi, đã xác định xong hướng đi, xuống thôi.]
Biết Tuốt vẽ ra một bản đồ cho Anh Quân, nó cũng nhắc nhẹ rất có thể trên đường đi sẽ gặp một số chủng biến dị khó nhằn, trong đó có một chủng Chó lai ve chó, tiến hóa y như cái tên của nó.
Biết Tuốt nhẹ nhàng mô phỏng hình ảnh chủng này cho hắn chiêm ngưỡng qua. Ve chó là loài vật mà Anh Quân ghét nhất, con nhỏ thì dai hơn gián, con to thì một thân đầy máu ục ịch, hình ảnh Biết Tuốt cho hắn thấy vừa hay lại có cả hai chủng loài này.
[Chủng chó lai ve chó thứ nhất, tôi xin phép được đặt cho nó tên gọi là Ve chó con, cao khoảng 30 tới 40 cm, cân nặng khoảng 11kg.]
Theo sau giọng nói của nó là hình ảnh Ve chó con, trước kia chó có bốn chân nay chó có tám chân, nhìn từ trên cao trông rất giống một con nhện, chân không quá lớn, nhẳng khá nhỏ nhưng bàn chân lại to và có móng vuốt chó bén nhọn. Tiếp đến là thân, vẫn là thân chó nhưng đuôi lại lại là đuôi ve chó, mặt mũi là của loài chó.
[Chủng thứ hai Ve chó bự, cao khoảng 80cm, cân nặng 30kg.]
Hình ảnh của chủng Ve chó bự khiến Anh Quân giật mình, chúng tiến hóa hoàn toàn về dạng Dog tick, thân bè ngang, tròn, lớp da mỏng bên trong lúc nhúc trứng tròn màu đỏ, di chuyển bằng tám chân bự với lớp vảy màu nâu cứng cáp, bàn chân là móng vuốt chó sắc nhọn, đầu chó thay thế cho đầu ve chó, nằm lọt thỏm giữa lớp thân thịt to lớn. Mỗi khi chúng bước đi lớp thịt trên thân rung lên bần bật những quả trứng bên trong cơ thể lại như được bơm thêm sức sống có dấu hiệu muốn nở ra.
Hình ảnh được Biết Tuốt thu lại. Anh Quân vuốt nhẹ mồ hôi trên trán, hỏi: “Số lượng của chúng là bao nhiêu?”
[Ngàn con, thống trị hẳn một khu vực.]
Anh Quân lạnh sống lưng. “Có thể chọn con đường khác không?”
Biết Tuốt cười gian: [Con đường khác, được thôi, nhưng ở đây phải băng qua một hồ nước, dưới hồ này có cá, cá biến dị, với khả năng nhảy cao trên 50 mét, có thể lên cạn trong khoảng thời gian hai giờ đồng hồ, ngoài ra lưng một số con còn mọc cánh để săn mồi trên không. Anh đủ tự tin đổi đường không? Tiện thể nhắc luôn nếu đi đường qua sông kia thời gian di chuyển sẽ đội lên thành cuối ngày mai mới tới.]
Huyền thoại về một Hoàng đế triều đình nhà Lý lãnh đạo Đại Việt hùng cường, xuất binh chinh chiến với Đế quốc Mông Cổ hung tàn. Mời đọc