Minh Nguyệt cười nhạt gọi Bá Khung quay lại, chạm tay lên đỉnh đầu hắn. Bá Khung khom người vui mừng khi được chủ nhân chạm vào. Minh Nguyệt xoa đầu hắn: “Ngoan để chị cho cậu đôi mắt.”
“Tạ chủ nhân.”
Hai hốc mắt trống rỗng đẫm máu tươi của Bá Khung mọc ra hai cây nấm màu trắng lấp đầy đôi mắt hắn, máu trên mặt được rễ nấm dưới da hắn hút sạch, khuôn mặt hắn sạch sẽ trở lại, tầm nhìn được khôi phục.
“Đi đi, tìm được một nơi thật tốt. Với cặp mắt nấm này cậu có thể thông qua nó kêu gọi sự giúp sức của tôi.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Hắn quay đi, chẳng mấy chốc đã biến mất sau những chạc cây biến dị.
Minh Nguyệt nhìn đôi tay già nua của mình, nghiến từng chữ: “Không trả thù này ta không còn là Lâm Minh Nguyệt.”
Nấm đỏ xuất hiện: [Xin chủ nhân yên tâm, trạng thái cô đang gặp phải là do mất đi nguồn sống quá lớn đẩy nhanh quá trình lão hóa của các tế bào, muốn khôi phục lại cô chỉ cần ăn uống thật nhiều là được.]
Minh Nguyệt thở phào, yêu cầu: “Mày có thể cung cấp thông tin về kẻ vừa tấn công tao không?”
[Nguồn linh lực của hắn là 20.000 nhưng hơi lạ, dường như không được ổn định lắm. Nếu bây giờ chủ nhân có nguồn linh lực khoảng 19.000 tôi sẽ yêu cầu chủ nhân ở lại ăn hắn để chiếm đoạt thiên phú độc đáo đó, đáng tiếc không được.
Về thiên phú của hắn không thể xác định được thiên phú đó là gì, đây là người đầu tiên có hiện tượng này, tôi đề nghị cô thu nhận thêm thuộc hạ để điều tra về người này, tôi có cảm giác hắn rất nguy hiểm, đề nghị đưa hắn vào danh sách đối tượng cần tiêu diệt tránh tương lai phát sinh vấn đề.]
“Được rồi, vậy để tao đi tìm thức ăn.”
[Tôi kiến nghị cô quay trở lại làng của mình, ở đó có một chủng rêu địa y đã phát triển đến độ phù hợp thích hợp để cô làm một bữa no nê. Hiện tại bào tử nấm của cô đang tổn thương vừa khéo rêu địa y cũng thuộc dạng sinh sản bằng bào tử, ăn nó bào tử nấm của cô sẽ được phục hồi.]
...
Anh Quân thu lại thiên phú, bước về phía Minh Tiêu, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm cô nhóc.
Anh Quân chạm vào Minh Tiêu: “Tái tạo.”
Một nguồn năng lượng màu xanh mang theo hơi thanh mát xuất phát từ tay Anh Quân bao trùm lên thân thể cô bé, những cơn đau đớn từng hành hạ cô biến mất, khuôn mặt dị dạng trở lại như ban đầu, tơ nấm đang trói buộc tan đi, tâm trí Minh Tiêu tỉnh táo.
Anh Quân: “Loại bỏ.”
Màu xanh kết thành một mũi dao nhọn đâm thẳng vào bụng Minh Tiêu, nơi đó hơi nhói lên nhưng chỉ một chút, lát sau cảm giác thèm ăn trong người cô biến mất.
Thế nhưng lớp da toàn thân dát vảy vàng nhạt cùng mái tóc mới mọc ra đỏ rực thì không hề thay đổi, cô vẫn ở trạng thái của Chủng phàm ăn.
[Oa!] Biết Tuốt nhìn thấy cảnh này liền che miệng than lên. Đáng tiếc lúc này Anh Quân không được bình thường nên nó không thể nói chuyện chia sẻ lượng thông tin khổng lồ mình vừa có.
“Anh!” Minh Tiêu nắm lấy tay Anh Quân. “Em xin lỗi, em không thể cứu được Khánh Ngọc, cô bé đã!”
Minh Tiêu khóc nấc lên.
Anh Quân đẩy cô bé ra quay người đi tới vị trí Khánh Ngọc đã biết mất, chạm tay lên ụ đất nơi đó: “Hồi sinh.”
Toàn bộ nguồn năng lượng sự sống xung quanh khu vực như bị Anh Quân hút lại đưa vào trong lòng đất ngay dưới bàn tay hắn, lát sau từ nơi đó mọc lên một búp tre non, cây cối xung quanh héo úa, một khoảng rừng rậm trong đó có cả thực vật biến dị bị tước đoạt đi sự sống, trở thành khoảng rừng chết, thân cây hóa khô, lá xanh rụng xuống.
Khi mầm tre cao bằng bàn tay người đôi mắt Anh Quân khép hờ, từ từ ngã xuống lần nữa rơi vào trạng thái ngủ sâu. Minh Tiêu vội chạy tới bên cạnh Anh Quân, lo lắng gọi tên hắn.
Nhưng cố thế nào vẫn không thể gọi được, cô bé đành ngồi yên canh chừng Anh Quân cùng mầm tre non mới nhú lên, chờ đợi.
Thời gian trôi đi, khi hoàng hôn buông xuống, Anh Quân tỉnh lại mở mắt ra liền nhìn thấy Minh Tiêu. “Em...”
“Anh!” Minh Tiêu ôm chầm lấy hắn. “May quá anh tỉnh rồi!”
Anh Quân nhíu mày, hắn không nhớ gì hết, ký ức chỉ tồn tại ở thời điểm hắn bỏ củ gừng vào miệng. “Được rồi, anh không sao. Khánh Ngọc đâu?”
Hắn nghiêng đầu qua thấy được một mầm non. “Sao lại có mầm tre ở nơi này?”
“Anh không nhớ gì ư?” Minh Tiêu kinh ngạc.
Anh Quân gật đầu ngồi dậy. Minh Tiêu bắt đầu kể lại mọi chuyện, càng nghe Anh Quân càng giận chính mình, lúc hai đứa nhỏ trong nhà cần hắn nhất thì hắn lại lâm vào hôn mê.
“Biết Tuốt có khả năng tường thuật lại trận đánh vừa rồi không?” Hắn lạnh giọng yêu cầu.
[Có thể, nhưng anh đủ tự tin nhìn lại chứ? Rất bạo lực.]
“Chiếu đi.”
Biết Tuốt chiếu lại toàn bộ quá trình từ lúc Minh Tiêu chiến đấu rồi hóa Chủng phàm ăn cho tới khi Khánh Ngọc khai mở ‘ảo mộng rừng tre’ và bị ăn từng chút một.
Anh Quân trơ mắt nhìn cảnh Khánh Ngọc bị thứ vô hình ăn sạch, hắn đưa tay che đi mắt mình. Tiếng gọi “mẹ ơi!” văng vẳng bên tai hắn.
“Tao muốn trở nên mạnh hơn!” Anh Quân thốt ra từ đó sau khi xem xong toàn bộ. “Tao muốn tự tay mình bóp chết con ả khốn nạn đó.”
[Thật ra anh đã thay đổi.] Biết Tuốt hắng giọng, chỉnh lý lại thông tin.
[Củ gừng anh ăn lúc trước bên trong có chứa mầm non, mầm non này đã tự tách rời khỏi thân thể mẹ kí sinh trong người anh, vị trí ngay tim.]
Biết Tuốt ho nhẹ. [Nó ký sinh ngay tim là bởi vì nơi đó có nhịp đập, nhịp đập giúp nó có thể hô hấp. Vì đã ký sinh trong người anh nên nó sẽ cho anh sức mạnh. Thứ sức mạnh ấy chính là ‘cây dược thế giới’.]
“Gừng vốn là phương thuốc cấp vũ trụ, nó tiến hóa đến thế này tao cũng không ngạc nhiên lắm.” Hắn chạm tay lên trái tim. “Nhưng tao khá bất ngờ khi nó lại ký sinh ngay trong người tao.”
[Nói chung anh…] Biết Tuốt hơi lưỡng lự, nó nhớ tới Quy tắc thế giới đột ngột xuất hiện và rồi lại biến mất trong đầu Anh Quân lúc nãy, Quy tắc thế giới dường như có liên quan gì đó tới Anh Quân, nhưng hiện tại Biết Tuốt không muốn nói chuyện này cho Anh Quân nghe.
Nó hắng giọng: [Nói chung anh khá may, tìm được đột phá trong nguy hiểm. Lúc nó tiến hành cắm mầm non vào tim đã khiến anh lâm vào hôn mê. Khi anh mê man cơ chế tự bảo vệ của nó được bật, tỏa ra mùi hương lẫn hơi cay để ngăn lại những kẻ muốn hại anh. Lũ ve chó con dù có được thiên phú ‘giáp sắt’ cũng không thể nào vượt qua được vòng bảo hộ đó.]
“Nó có cho tao sức mạnh không?”
[Tôi chiếu cho anh xem nhé?]
Anh Quân thấy hơi lạ, xem này là xem gì, nhưng hắn vẫn thuận theo: “Mày muốn chiếu gì thì chiếu đi.”
Biết Tuốt chiếu lại cảnh hắn chiến đấu với Minh Nguyệt, mắt Anh Quân mở to không tin nhìn một Anh Quân khác với khuôn mặt vô cảm vung tay chiến đấu đầy oai phong.
“Đó là tao?”
Biết Tuốt khoanh tay gật đầu. [Chính xác, đó là anh ở phiên bản cực ngầu.]
“Đù tao muốn phiên bản đó!” Hắn đứng bật dậy.
“Anh.” Minh Tiêu hốt hoảng đứng dậy theo. “Anh sao vậy?”
Anh Quân nhớ lại cách mình khai triển thiên phú mới, vung tay về phía trước hô: “Hút cạn.”
Một cơn gió lướt qua, lớp bụi mù tạt vào mặt hắn như cười nhạo.
[Không dùng được đâu.] Biết Tuốt thở dài. [Cuộc đời thật công bằng, cho nhiều cũng đòi nhiều.]
“Mày biết gì phọt ra hết đi, úp úp mở mở giống đàn bà thế.” Anh Quân phát bực.
Biết Tuốt nhướng mày. [Anh đã quên giới tính của tôi rồi sao, tôi là con gái đó.]
“Được rồi, nói vào chuyện chính đi, mày sao lại thích chơi trò lạc đề thế nhỉ?”
Biết Tuốt nguýt hắn. [Để tôi cung cấp lại cho anh một lần nữa thông số của bản thân anh đã.
Tiến hóa giả: Lâm Anh Quân.
Thiên phú của anh lúc này được phân làm hai loại. Một thiên phú tự phát: đôi mắt dược sư, đường đao tinh chuẩn và vay mượn.
Thiên phú thứ hai được gọi là thiên phú ký sinh: Cây dược thế giới, phương thức tấn công: Hút cạn, cho phép hút cạn năng lượng sống của vật bị nhắm tới.
Tái tạo, cho phép anh tái tạo tất cả sinh vật bị tác động biến nó từ dạng tiến hóa về dạng thường, ví dụ như lũ nấm trắng mọc đầy đất kia, chúng hiện tại không có tính công kích chỉ như loài nấm thường. Ngoài ra với 'tái tạo' anh có thể chữa lành tào bộ thương tổn cho tất cả các sinh vật sống, kể cả giòi bọ cỏ cây.
Loại bỏ, cho phép anh loại bỏ bất cứ thứ gì trong cơ thể của sinh vật sống, kể cả mầm độc mà không làm mất đi đặc tính của vật đó. Anh nhìn Minh Tiêu nhé, cô bé hiện tại là Chủng phàm ăn, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi cơn đói của chủng loài này, có thể nói Minh tiêu là một Chủng phàm ăn đã tiến hóa vượt bậc, có thể tự chủ và sinh hoạt không khác gì con người trừ vẻ ngoài bất thường.
Cuối cùng là hồi sinh, cho phép anh hồi sinh một sinh vật anh muốn với điều kiện sinh vật đó vẫn còn lại ít nhất một tế bào sự sống.
Khánh Ngọc chính là ví dụ, cô bé được phục hồi nhờ năng lực ‘hồi sinh’ nhưng đáng tiếc chỉ là cứu sống chứ không thể đánh thức hay giúp cô bé trở lại hình dạng con người.]
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
“Tạ chủ nhân.”
Hai hốc mắt trống rỗng đẫm máu tươi của Bá Khung mọc ra hai cây nấm màu trắng lấp đầy đôi mắt hắn, máu trên mặt được rễ nấm dưới da hắn hút sạch, khuôn mặt hắn sạch sẽ trở lại, tầm nhìn được khôi phục.
“Đi đi, tìm được một nơi thật tốt. Với cặp mắt nấm này cậu có thể thông qua nó kêu gọi sự giúp sức của tôi.”
“Vâng thưa chủ nhân.”
Hắn quay đi, chẳng mấy chốc đã biến mất sau những chạc cây biến dị.
Minh Nguyệt nhìn đôi tay già nua của mình, nghiến từng chữ: “Không trả thù này ta không còn là Lâm Minh Nguyệt.”
Nấm đỏ xuất hiện: [Xin chủ nhân yên tâm, trạng thái cô đang gặp phải là do mất đi nguồn sống quá lớn đẩy nhanh quá trình lão hóa của các tế bào, muốn khôi phục lại cô chỉ cần ăn uống thật nhiều là được.]
Minh Nguyệt thở phào, yêu cầu: “Mày có thể cung cấp thông tin về kẻ vừa tấn công tao không?”
[Nguồn linh lực của hắn là 20.000 nhưng hơi lạ, dường như không được ổn định lắm. Nếu bây giờ chủ nhân có nguồn linh lực khoảng 19.000 tôi sẽ yêu cầu chủ nhân ở lại ăn hắn để chiếm đoạt thiên phú độc đáo đó, đáng tiếc không được.
Về thiên phú của hắn không thể xác định được thiên phú đó là gì, đây là người đầu tiên có hiện tượng này, tôi đề nghị cô thu nhận thêm thuộc hạ để điều tra về người này, tôi có cảm giác hắn rất nguy hiểm, đề nghị đưa hắn vào danh sách đối tượng cần tiêu diệt tránh tương lai phát sinh vấn đề.]
“Được rồi, vậy để tao đi tìm thức ăn.”
[Tôi kiến nghị cô quay trở lại làng của mình, ở đó có một chủng rêu địa y đã phát triển đến độ phù hợp thích hợp để cô làm một bữa no nê. Hiện tại bào tử nấm của cô đang tổn thương vừa khéo rêu địa y cũng thuộc dạng sinh sản bằng bào tử, ăn nó bào tử nấm của cô sẽ được phục hồi.]
...
Anh Quân thu lại thiên phú, bước về phía Minh Tiêu, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm cô nhóc.
Anh Quân chạm vào Minh Tiêu: “Tái tạo.”
Một nguồn năng lượng màu xanh mang theo hơi thanh mát xuất phát từ tay Anh Quân bao trùm lên thân thể cô bé, những cơn đau đớn từng hành hạ cô biến mất, khuôn mặt dị dạng trở lại như ban đầu, tơ nấm đang trói buộc tan đi, tâm trí Minh Tiêu tỉnh táo.
Anh Quân: “Loại bỏ.”
Màu xanh kết thành một mũi dao nhọn đâm thẳng vào bụng Minh Tiêu, nơi đó hơi nhói lên nhưng chỉ một chút, lát sau cảm giác thèm ăn trong người cô biến mất.
Thế nhưng lớp da toàn thân dát vảy vàng nhạt cùng mái tóc mới mọc ra đỏ rực thì không hề thay đổi, cô vẫn ở trạng thái của Chủng phàm ăn.
[Oa!] Biết Tuốt nhìn thấy cảnh này liền che miệng than lên. Đáng tiếc lúc này Anh Quân không được bình thường nên nó không thể nói chuyện chia sẻ lượng thông tin khổng lồ mình vừa có.
“Anh!” Minh Tiêu nắm lấy tay Anh Quân. “Em xin lỗi, em không thể cứu được Khánh Ngọc, cô bé đã!”
Minh Tiêu khóc nấc lên.
Anh Quân đẩy cô bé ra quay người đi tới vị trí Khánh Ngọc đã biết mất, chạm tay lên ụ đất nơi đó: “Hồi sinh.”
Toàn bộ nguồn năng lượng sự sống xung quanh khu vực như bị Anh Quân hút lại đưa vào trong lòng đất ngay dưới bàn tay hắn, lát sau từ nơi đó mọc lên một búp tre non, cây cối xung quanh héo úa, một khoảng rừng rậm trong đó có cả thực vật biến dị bị tước đoạt đi sự sống, trở thành khoảng rừng chết, thân cây hóa khô, lá xanh rụng xuống.
Khi mầm tre cao bằng bàn tay người đôi mắt Anh Quân khép hờ, từ từ ngã xuống lần nữa rơi vào trạng thái ngủ sâu. Minh Tiêu vội chạy tới bên cạnh Anh Quân, lo lắng gọi tên hắn.
Nhưng cố thế nào vẫn không thể gọi được, cô bé đành ngồi yên canh chừng Anh Quân cùng mầm tre non mới nhú lên, chờ đợi.
Thời gian trôi đi, khi hoàng hôn buông xuống, Anh Quân tỉnh lại mở mắt ra liền nhìn thấy Minh Tiêu. “Em...”
“Anh!” Minh Tiêu ôm chầm lấy hắn. “May quá anh tỉnh rồi!”
Anh Quân nhíu mày, hắn không nhớ gì hết, ký ức chỉ tồn tại ở thời điểm hắn bỏ củ gừng vào miệng. “Được rồi, anh không sao. Khánh Ngọc đâu?”
Hắn nghiêng đầu qua thấy được một mầm non. “Sao lại có mầm tre ở nơi này?”
“Anh không nhớ gì ư?” Minh Tiêu kinh ngạc.
Anh Quân gật đầu ngồi dậy. Minh Tiêu bắt đầu kể lại mọi chuyện, càng nghe Anh Quân càng giận chính mình, lúc hai đứa nhỏ trong nhà cần hắn nhất thì hắn lại lâm vào hôn mê.
“Biết Tuốt có khả năng tường thuật lại trận đánh vừa rồi không?” Hắn lạnh giọng yêu cầu.
[Có thể, nhưng anh đủ tự tin nhìn lại chứ? Rất bạo lực.]
“Chiếu đi.”
Biết Tuốt chiếu lại toàn bộ quá trình từ lúc Minh Tiêu chiến đấu rồi hóa Chủng phàm ăn cho tới khi Khánh Ngọc khai mở ‘ảo mộng rừng tre’ và bị ăn từng chút một.
Anh Quân trơ mắt nhìn cảnh Khánh Ngọc bị thứ vô hình ăn sạch, hắn đưa tay che đi mắt mình. Tiếng gọi “mẹ ơi!” văng vẳng bên tai hắn.
“Tao muốn trở nên mạnh hơn!” Anh Quân thốt ra từ đó sau khi xem xong toàn bộ. “Tao muốn tự tay mình bóp chết con ả khốn nạn đó.”
[Thật ra anh đã thay đổi.] Biết Tuốt hắng giọng, chỉnh lý lại thông tin.
[Củ gừng anh ăn lúc trước bên trong có chứa mầm non, mầm non này đã tự tách rời khỏi thân thể mẹ kí sinh trong người anh, vị trí ngay tim.]
Biết Tuốt ho nhẹ. [Nó ký sinh ngay tim là bởi vì nơi đó có nhịp đập, nhịp đập giúp nó có thể hô hấp. Vì đã ký sinh trong người anh nên nó sẽ cho anh sức mạnh. Thứ sức mạnh ấy chính là ‘cây dược thế giới’.]
“Gừng vốn là phương thuốc cấp vũ trụ, nó tiến hóa đến thế này tao cũng không ngạc nhiên lắm.” Hắn chạm tay lên trái tim. “Nhưng tao khá bất ngờ khi nó lại ký sinh ngay trong người tao.”
[Nói chung anh…] Biết Tuốt hơi lưỡng lự, nó nhớ tới Quy tắc thế giới đột ngột xuất hiện và rồi lại biến mất trong đầu Anh Quân lúc nãy, Quy tắc thế giới dường như có liên quan gì đó tới Anh Quân, nhưng hiện tại Biết Tuốt không muốn nói chuyện này cho Anh Quân nghe.
Nó hắng giọng: [Nói chung anh khá may, tìm được đột phá trong nguy hiểm. Lúc nó tiến hành cắm mầm non vào tim đã khiến anh lâm vào hôn mê. Khi anh mê man cơ chế tự bảo vệ của nó được bật, tỏa ra mùi hương lẫn hơi cay để ngăn lại những kẻ muốn hại anh. Lũ ve chó con dù có được thiên phú ‘giáp sắt’ cũng không thể nào vượt qua được vòng bảo hộ đó.]
“Nó có cho tao sức mạnh không?”
[Tôi chiếu cho anh xem nhé?]
Anh Quân thấy hơi lạ, xem này là xem gì, nhưng hắn vẫn thuận theo: “Mày muốn chiếu gì thì chiếu đi.”
Biết Tuốt chiếu lại cảnh hắn chiến đấu với Minh Nguyệt, mắt Anh Quân mở to không tin nhìn một Anh Quân khác với khuôn mặt vô cảm vung tay chiến đấu đầy oai phong.
“Đó là tao?”
Biết Tuốt khoanh tay gật đầu. [Chính xác, đó là anh ở phiên bản cực ngầu.]
“Đù tao muốn phiên bản đó!” Hắn đứng bật dậy.
“Anh.” Minh Tiêu hốt hoảng đứng dậy theo. “Anh sao vậy?”
Anh Quân nhớ lại cách mình khai triển thiên phú mới, vung tay về phía trước hô: “Hút cạn.”
Một cơn gió lướt qua, lớp bụi mù tạt vào mặt hắn như cười nhạo.
[Không dùng được đâu.] Biết Tuốt thở dài. [Cuộc đời thật công bằng, cho nhiều cũng đòi nhiều.]
“Mày biết gì phọt ra hết đi, úp úp mở mở giống đàn bà thế.” Anh Quân phát bực.
Biết Tuốt nhướng mày. [Anh đã quên giới tính của tôi rồi sao, tôi là con gái đó.]
“Được rồi, nói vào chuyện chính đi, mày sao lại thích chơi trò lạc đề thế nhỉ?”
Biết Tuốt nguýt hắn. [Để tôi cung cấp lại cho anh một lần nữa thông số của bản thân anh đã.
Tiến hóa giả: Lâm Anh Quân.
Thiên phú của anh lúc này được phân làm hai loại. Một thiên phú tự phát: đôi mắt dược sư, đường đao tinh chuẩn và vay mượn.
Thiên phú thứ hai được gọi là thiên phú ký sinh: Cây dược thế giới, phương thức tấn công: Hút cạn, cho phép hút cạn năng lượng sống của vật bị nhắm tới.
Tái tạo, cho phép anh tái tạo tất cả sinh vật bị tác động biến nó từ dạng tiến hóa về dạng thường, ví dụ như lũ nấm trắng mọc đầy đất kia, chúng hiện tại không có tính công kích chỉ như loài nấm thường. Ngoài ra với 'tái tạo' anh có thể chữa lành tào bộ thương tổn cho tất cả các sinh vật sống, kể cả giòi bọ cỏ cây.
Loại bỏ, cho phép anh loại bỏ bất cứ thứ gì trong cơ thể của sinh vật sống, kể cả mầm độc mà không làm mất đi đặc tính của vật đó. Anh nhìn Minh Tiêu nhé, cô bé hiện tại là Chủng phàm ăn, nhưng lại không bị ảnh hưởng bởi cơn đói của chủng loài này, có thể nói Minh tiêu là một Chủng phàm ăn đã tiến hóa vượt bậc, có thể tự chủ và sinh hoạt không khác gì con người trừ vẻ ngoài bất thường.
Cuối cùng là hồi sinh, cho phép anh hồi sinh một sinh vật anh muốn với điều kiện sinh vật đó vẫn còn lại ít nhất một tế bào sự sống.
Khánh Ngọc chính là ví dụ, cô bé được phục hồi nhờ năng lực ‘hồi sinh’ nhưng đáng tiếc chỉ là cứu sống chứ không thể đánh thức hay giúp cô bé trở lại hình dạng con người.]
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?