20 giờ 30 phút ngày 28 tháng 12 năm âm lịch 20xx, mưa mỗi lúc một nặng hạt hơn, Phó Minh Anh đứng nhìn khung cảnh bên ngoài thông qua ô kính cửa sổ, bóng đèn đường chiếu rõ khung cảnh đường phố hoang vắng ngoài kia, đáng nhẽ ra hôm nay phải là một ngày mọi người tưng bừng sắm sanh chuẩn bị đón tết nhưng tất cả đã bị hủy bỏ bởi cơn mưa đến bất chợt và khủng khiếp này. Gió quật cây xanh bên đường nghiêng ngã, nhiều cây cổ thụ cả chục năm cũng có nguy cơ đổ gãy trong trận mưa này.
Phó Minh Anh nhíu mày, cô cảm thấy bất an, trên tay vẫn cầm điện thoại nhưng không biết nên gọi cho ai.
Tinh tinh.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Minh Anh giật mình phản xạ cực nhanh ấn vào nút nhận cuộc gọi.
“Vâng em nghe.”
“Minh Anh phải không, phiền đồng chí xuống khu vực sông lớn hỗ trợ, hiện tại có nguy cơ vỡ đập ở sông lớn, cần phải di tản người dân ở đó trước 22 giờ đêm nay. Bây giờ nhân lực ở ban ngành không đủ nên phải mượn thêm một số người ở ban khác.” Giọng nam vang lên kèm với tiếng gió rít lớn cho thấy anh ta đang ở ngoài trời. “Tôi biết cô là cảnh sát giao thông không có trách nhiệm phải làm thay công việc của Ban phòng chống lũ lụt, nhưng.”
Minh Anh cắt ngang lời người bên kia: “Trưởng ban Khoan, đồng chí đừng nói vậy, là một người ăn lương từ tiền thuế của dân tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho họ, dù không phải nhiệm vụ thuộc ban ngành của tôi thì tôi vẫn phải làm khi người dân cần. Anh vui lòng chờ giây lát tôi sẽ tới ngay.”
“Vậy cô nhớ cẩn thận, sức gió rất mạnh vô cùng nguy hiểm.”
“Tôi hiểu thưa trưởng ban.”
Dứt lời Minh Anh ngắt cuộc gọi thay đồ, mặc áo mưa bước ra ngoài. Mẹ cô trông thấy cô đi vội vã liền chạy tới. “Minh Anh con đi đâu giờ này?”
“Mẹ, bên Ban phòng chống lũ lụt của tỉnh ta cần người hỗ trợ, đê sông lớn sắp vỡ cần di tản người dân khỏi đó gấp.”
“Con làm bên giao thông mà, đó là việc của Ban phòng chống lũ lụt con cần gì phải tham gia.”
“Hiện tại đang cần người Ban phòng chống lũ lụt không đủ số nên mới nhờ các ban ngành khác giúp.”
Mẹ cô nắm chặt tay Minh Anh. “Con...” bà lo lắng, linh cảm của một người mẹ mách bảo chuyến này con gái đi lành ít dữ nhiều.
Minh Anh hiểu bóp nhẹ lại tay bà. “Trời mưa quá lớn rất có thể sẽ hình thành lũ quét hoặc gió giật mạnh, nếu không có việc gì cần thiết mẹ đừng ra khỏi nhà. Nhớ để ý điện thoại có chuyện gì con sẽ gọi về, nếu tình hình diễn biến tệ trong lúc con không ở đây mẹ nhớ gọi cho bác.”
Mẹ cô miễn cưỡng buông tay, buồn bã nói: “Nhớ trở về an toàn, mẹ thấy ân hận khi để con thi vào làm trong nhà nước.”
Minh Anh cười. “Là ai trước kia muốn con có công việc cao quý hả!”
Mẹ cô vỗ nhẹ lên vai Minh Anh. Minh Anh tạm biệt bà rời khỏi nhà lên xe chạy đi trong trời mưa. Ở trong nhà nhìn ra cô thấy mưa rất lớn nhưng khi đi ra đường còn khủng khiếp hơn, hạt mưa nặng và dày tới mức như thể muốn phá nát kính ô tô, sức gió giật mạnh tới nỗi cô có cảm giác đầu xe của mình thường xuyên bị cản trở lái chệch hướng, trên đường vắng tanh, cây cối lay lắt dữ dội.
Rầm.
Bất ngờ phía trước một cành cây lớn bị gió quật gãy lao về phía đầu xe cô, Minh Anh vội vã quay đầu xe nhưng không thể né được, cành cây đập thẳng vào kính chắn phía trước vết nứt như mạng nhện xuất hiện, đèn xe bị phá hư chỉ còn lại bóng đèn đường leo lét.
Phụt.
Bóng đèn đường đột ngột tắt ngóm, bóng tối bao trùm khắp nơi, tiếng gió rít xuyên qua khe nứt trên mặt kính vọng vào xe nghe ghê tai. Xung quanh khu vực nhà dân cũng chìm vào bóng tối cho thấy trạm điện lực không thể duy trì tiếp điện trong hoàn cảnh này.
Răng rắc.
Tiếng nứt vang lên, Minh Anh thấy lo lo.
Xoảng.
Gió tạt vào từ phía trước mang theo mưa lớn, mặt kính phía trước vỡ hoàn toàn nhiều mảnh đập vào mặt cô rát buốt, may mắn không đâm vào mắt.
Minh Anh quyết định xuống xe, mở đèn pin điện thoại soi đường.
Búng.
“Nước.” Minh Anh giật mình, nước ngập lên tới đầu gối cô, cô nhớ không lầm khi vừa rời khỏi nhà nước mới chỉ đạt lênh láng trên mặt đường còn chưa lút qua nửa bánh xe.
Minh Anh lo lắng che chắn điện thoại bấm số gọi đi, đầu dây bên kia vừa thông, Minh Anh vội nói lớn: “Trưởng ban Khoan tình hình bên đó sao rồi?”
“Minh Anh...” m thanh bị gián đoạn, tiếng gió và mưa rất ồn ào. “Tình hình không ổn rồi.”
“Á!”
Tiếng hét thất thanh vọng lại từ bên đầu bên kia, Minh Anh hốt hoảng: “Sao vậy trưởng ban.”
“Có chuyện gì vậy?” Trưởng ban Khoan hét lớn ở bên đầu dây. “Minh Anh đê vỡ rồi nước ngập nặng, có khả năng. Á!”
“Trưởng ban có chuyện gì vậy? Trưởng ban.” Minh Anh ra sức gọi, tiếng tút tút liên hồi ở đầu dây bên Khoan trưởng ban khiến sống lưng cô lạnh buốt. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Anh nhìn lên bầu trời cô cảm thấy không yên lòng bèn bấm gọi cho mẹ mình. “Mẹ tình hình ngày càng bất ổn, nếu được mẹ gọi cho bác rồi qua bên đó đi, đê sông lớn vỡ rồi con e nhà ta thấp sẽ bị ngập.”
“Thế bên con thì sao?” Giọng mẹ cô đầy lo lắng.
Minh Anh nhìn chiếc xe hư mất đèn pha, giờ không có đèn cô chẳng dám lái nó trong đêm mưa gió thế này, nhưng Minh Anh cũng không đành lòng để mẹ phải lo lắng, bèn nói: “Con vẫn ổn mẹ đừng lo, chuyện bên này xong con sẽ về ngay.”
Rầm.
Lại một tiếng động lớn vang lên, không biết là vật gì gãy rơi trúng đâu đó tạo ra âm thanh. Minh Anh lia đèn pin điện thoại kiểm tra phía trước, một thân cây lớn đổ ngang đường chắn lại lối đi.
“Có chuyện gì vậy con?” Mẹ cô hốt hoảng. “Mẹ nghe thấy có tiếng động. Minh Anh nếu không con về nhà đi, mẹ chỉ có mình con.”
“Mẹ xong việc con sẽ về, mẹ yên tâm chỗ con vẫn ổn. Thế nhé con cúp đây.” Dứt lời cô tắt máy, chiếu đèn pin về phía thân cây lớn chắn ngang đường.
Có thứ gì đó đang bò trên thân cây, Minh Anh bước về phía trước tay siết thành đấm. Ánh sáng từ điện thoại chiếu gần tới thân cây, một vật gì đó tua tủa như rong rêu cỏ dại đang bám trên thân cây, Minh Anh vừa tới gần, vật tua tủa ấy liền phóng lên cao lao thẳng về phía cô.
Minh Anh hết hồn đánh rơi điện thoại, vật tua tủa bao lấy mặt cô, nhầy nhụa ướt át. Minh Anh cố dùng tay muốn gỡ nó ra khỏi mặt mình nhưng nó rất trơn y như cá chạch cô không thể nào nắm được.
Minh Anh muốn hét lớn nhờ giúp đỡ nhưng miệng vừa mở ra từng tua mềm của nó liền chui vào thậm chí lỗ mũi cũng đồng số phận, nó đâm thẳng lên não. Đôi tay đang cố gắng gỡ thứ bám trên mặt của Minh Anh từ từ buông lỏng, cả người ngã xuống chìm vào trong nước bị cuốn đi.
Mình không thể chết được, mình phải về nhà, về với mẹ!
Trước khi lâm vào hôn mê Minh Anh liên tục lặp lại lời đó, lục phủ ngũ tạng của cô bắt đầu bị tấn công, sinh vật gớm ghiếc kia chạy khắp người cô, Minh Anh cảm giác thịt và các bộ phận của cơ thể đang dần biến mất.
Mình không thể chết!
Tâm trí cô đang cố gắng để ép bản thân phải tỉnh thức, cô biết mình đang bị cuốn đi theo dòng nước, thân thể liên tục va đập vào các vật cản trên đường nhưng cô chẳng thấy đau, dần dà cơ thể cô trở nên mềm mại hơn, mũi cũng dễ thở hơn, cô cảm nhận được những hợp chất kì lạ bất thường trong nước, thậm chí đôi mắt của cô còn nhìn thấy được cảnh trong nước.
Cô trôi đến một nơi nào đó thật xa lạ và rồi bị kẹt lại, sau đó từ trên cao một lớp đất đá đổ ập xuống, Minh Anh bị chôn vùi, cô không chết dù có trải qua bao nhiêu ngày tâm trí cô vẫn tỉnh táo, cô không có cảm giác đói, hay nói đúng hơn chỉ cần đói đôi tay cô sẽ tự động vươn dài ra tỏa đi khắp nơi hấp thu nguồn nước và dinh dưỡng đưa về nuôi cơ thể.
“Mình có lẽ đã không còn là con người.” Cô dần ý thức được sự thay đổi của bản thân, dù chưa một lần được nhìn thấy rõ hình dáng cơ thể hiện tại nhưng cô biết được mình đã không còn như trước kia.
Lớp đất phủ trên mặt cô ngày càng cứng hơn, cánh tay cô theo bản năng len lỏi qua những khe đất chui lên trên bề mặt hít thở cung cấp oxy cho cơ thể, cũng nhờ thế cô biết được mưa đã ngừng, không khí không còn oi bức.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời lên rồi lại mọc Minh Anh không ngừng đếm từng ngày, cô cố gắng để đầu óc của mình liên tục hoạt động cấm không để bản thân chìm vào giấc ngủ, cô sợ khi mình ngủ sẽ không tỉnh lại được nữa.
Khoảng ngày thứ 7 Minh Anh cảm nhận phía trên có thứ gì đó đang di chuyển, chúng càng ngày càng đông cuối cùng bao kín khu vực của cô bắt đầu sinh sôi. Minh Anh không xác nhận được chúng là gì nhưng cô biết được chúng đang hấp thu thứ gì đó từ cơ thể của cô, bởi cơn đói bắt đầu hành hạ cô thường xuyên hơn.
Ngày thứ 15 xung quan khu vực của cô mặt đất bỗng trở nên nóng bất thường không khí tăng cao còn có mùi hơi cay nồng, những sinh vật sống nhờ vào nguồn năng lượng hấp thu được từ trong cơ thể cô bị lửa đốt biến mất, cô nghe có tiếng nói.
“Đã xong.”
Minh Tiêu thu lại tóc đỏ, phủi tau nhìn toàn bộ tro đen do cô bé tạo ra trước mặt, một khoảng rừng lớn đều bị cô đốt trụ, toàn bộ lũ Ve chó bự cũng cùng số phận, may mắn còn một số con vẫn còn giữ được vài bộ phận như đầu hoặc chân để chứng tỏ với đời chúng đã từng tồn tại ở đây.
Anh Quân thở phào vui mừng vì đã an toàn vượt qua được khu vực gian nan này, nhưng phía chân trời hoàng hôn đã ghé tới, bây giờ nếu tiếp tục tiến lên e là không kịp.
“Minh Tiêu tối nay chúng ta có lẽ phải ở lại trong rừng, em có đói bụng không?”
Minh Tiêu xoa nhẹ bụng mình, gật đầu, cô chỉ về phía trước: “Em ngửi thấy có mùi thơm ở hướng đó.”
Anh Quân giật mình cầu cứu Biết Tuốt: “Mày mau giải thích hiện tượng này, sao con bé lại ngửi được mùi trong khi tao chẳng ngửi được gì.”
[Vì Minh Tiêu là Chủng Phàm ăn, tuy anh đã loại bỏ được ung nhọt đói khát của cô ấy nhưng vẫn không loại bỏ được thiên tính ngửi ra đồ ăn của chủng loài này. Đi theo cô bé đi, có đồ ăn ngon đấy.]
Minh Anh nghe thấy tiếng bước chân, hình như có người đang tiến về phía cô, đã bao lâu rồi cô mới nghe tiếng động quen thuộc này, lòng Minh Anh bỗng hồi hộp lạ thường, cảm giác hệt như ngày đầu tiên cô nhập học tại trường công an.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?
Phó Minh Anh nhíu mày, cô cảm thấy bất an, trên tay vẫn cầm điện thoại nhưng không biết nên gọi cho ai.
Tinh tinh.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, Minh Anh giật mình phản xạ cực nhanh ấn vào nút nhận cuộc gọi.
“Vâng em nghe.”
“Minh Anh phải không, phiền đồng chí xuống khu vực sông lớn hỗ trợ, hiện tại có nguy cơ vỡ đập ở sông lớn, cần phải di tản người dân ở đó trước 22 giờ đêm nay. Bây giờ nhân lực ở ban ngành không đủ nên phải mượn thêm một số người ở ban khác.” Giọng nam vang lên kèm với tiếng gió rít lớn cho thấy anh ta đang ở ngoài trời. “Tôi biết cô là cảnh sát giao thông không có trách nhiệm phải làm thay công việc của Ban phòng chống lũ lụt, nhưng.”
Minh Anh cắt ngang lời người bên kia: “Trưởng ban Khoan, đồng chí đừng nói vậy, là một người ăn lương từ tiền thuế của dân tôi có trách nhiệm đảm bảo an toàn cho họ, dù không phải nhiệm vụ thuộc ban ngành của tôi thì tôi vẫn phải làm khi người dân cần. Anh vui lòng chờ giây lát tôi sẽ tới ngay.”
“Vậy cô nhớ cẩn thận, sức gió rất mạnh vô cùng nguy hiểm.”
“Tôi hiểu thưa trưởng ban.”
Dứt lời Minh Anh ngắt cuộc gọi thay đồ, mặc áo mưa bước ra ngoài. Mẹ cô trông thấy cô đi vội vã liền chạy tới. “Minh Anh con đi đâu giờ này?”
“Mẹ, bên Ban phòng chống lũ lụt của tỉnh ta cần người hỗ trợ, đê sông lớn sắp vỡ cần di tản người dân khỏi đó gấp.”
“Con làm bên giao thông mà, đó là việc của Ban phòng chống lũ lụt con cần gì phải tham gia.”
“Hiện tại đang cần người Ban phòng chống lũ lụt không đủ số nên mới nhờ các ban ngành khác giúp.”
Mẹ cô nắm chặt tay Minh Anh. “Con...” bà lo lắng, linh cảm của một người mẹ mách bảo chuyến này con gái đi lành ít dữ nhiều.
Minh Anh hiểu bóp nhẹ lại tay bà. “Trời mưa quá lớn rất có thể sẽ hình thành lũ quét hoặc gió giật mạnh, nếu không có việc gì cần thiết mẹ đừng ra khỏi nhà. Nhớ để ý điện thoại có chuyện gì con sẽ gọi về, nếu tình hình diễn biến tệ trong lúc con không ở đây mẹ nhớ gọi cho bác.”
Mẹ cô miễn cưỡng buông tay, buồn bã nói: “Nhớ trở về an toàn, mẹ thấy ân hận khi để con thi vào làm trong nhà nước.”
Minh Anh cười. “Là ai trước kia muốn con có công việc cao quý hả!”
Mẹ cô vỗ nhẹ lên vai Minh Anh. Minh Anh tạm biệt bà rời khỏi nhà lên xe chạy đi trong trời mưa. Ở trong nhà nhìn ra cô thấy mưa rất lớn nhưng khi đi ra đường còn khủng khiếp hơn, hạt mưa nặng và dày tới mức như thể muốn phá nát kính ô tô, sức gió giật mạnh tới nỗi cô có cảm giác đầu xe của mình thường xuyên bị cản trở lái chệch hướng, trên đường vắng tanh, cây cối lay lắt dữ dội.
Rầm.
Bất ngờ phía trước một cành cây lớn bị gió quật gãy lao về phía đầu xe cô, Minh Anh vội vã quay đầu xe nhưng không thể né được, cành cây đập thẳng vào kính chắn phía trước vết nứt như mạng nhện xuất hiện, đèn xe bị phá hư chỉ còn lại bóng đèn đường leo lét.
Phụt.
Bóng đèn đường đột ngột tắt ngóm, bóng tối bao trùm khắp nơi, tiếng gió rít xuyên qua khe nứt trên mặt kính vọng vào xe nghe ghê tai. Xung quanh khu vực nhà dân cũng chìm vào bóng tối cho thấy trạm điện lực không thể duy trì tiếp điện trong hoàn cảnh này.
Răng rắc.
Tiếng nứt vang lên, Minh Anh thấy lo lo.
Xoảng.
Gió tạt vào từ phía trước mang theo mưa lớn, mặt kính phía trước vỡ hoàn toàn nhiều mảnh đập vào mặt cô rát buốt, may mắn không đâm vào mắt.
Minh Anh quyết định xuống xe, mở đèn pin điện thoại soi đường.
Búng.
“Nước.” Minh Anh giật mình, nước ngập lên tới đầu gối cô, cô nhớ không lầm khi vừa rời khỏi nhà nước mới chỉ đạt lênh láng trên mặt đường còn chưa lút qua nửa bánh xe.
Minh Anh lo lắng che chắn điện thoại bấm số gọi đi, đầu dây bên kia vừa thông, Minh Anh vội nói lớn: “Trưởng ban Khoan tình hình bên đó sao rồi?”
“Minh Anh...” m thanh bị gián đoạn, tiếng gió và mưa rất ồn ào. “Tình hình không ổn rồi.”
“Á!”
Tiếng hét thất thanh vọng lại từ bên đầu bên kia, Minh Anh hốt hoảng: “Sao vậy trưởng ban.”
“Có chuyện gì vậy?” Trưởng ban Khoan hét lớn ở bên đầu dây. “Minh Anh đê vỡ rồi nước ngập nặng, có khả năng. Á!”
“Trưởng ban có chuyện gì vậy? Trưởng ban.” Minh Anh ra sức gọi, tiếng tút tút liên hồi ở đầu dây bên Khoan trưởng ban khiến sống lưng cô lạnh buốt. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Minh Anh nhìn lên bầu trời cô cảm thấy không yên lòng bèn bấm gọi cho mẹ mình. “Mẹ tình hình ngày càng bất ổn, nếu được mẹ gọi cho bác rồi qua bên đó đi, đê sông lớn vỡ rồi con e nhà ta thấp sẽ bị ngập.”
“Thế bên con thì sao?” Giọng mẹ cô đầy lo lắng.
Minh Anh nhìn chiếc xe hư mất đèn pha, giờ không có đèn cô chẳng dám lái nó trong đêm mưa gió thế này, nhưng Minh Anh cũng không đành lòng để mẹ phải lo lắng, bèn nói: “Con vẫn ổn mẹ đừng lo, chuyện bên này xong con sẽ về ngay.”
Rầm.
Lại một tiếng động lớn vang lên, không biết là vật gì gãy rơi trúng đâu đó tạo ra âm thanh. Minh Anh lia đèn pin điện thoại kiểm tra phía trước, một thân cây lớn đổ ngang đường chắn lại lối đi.
“Có chuyện gì vậy con?” Mẹ cô hốt hoảng. “Mẹ nghe thấy có tiếng động. Minh Anh nếu không con về nhà đi, mẹ chỉ có mình con.”
“Mẹ xong việc con sẽ về, mẹ yên tâm chỗ con vẫn ổn. Thế nhé con cúp đây.” Dứt lời cô tắt máy, chiếu đèn pin về phía thân cây lớn chắn ngang đường.
Có thứ gì đó đang bò trên thân cây, Minh Anh bước về phía trước tay siết thành đấm. Ánh sáng từ điện thoại chiếu gần tới thân cây, một vật gì đó tua tủa như rong rêu cỏ dại đang bám trên thân cây, Minh Anh vừa tới gần, vật tua tủa ấy liền phóng lên cao lao thẳng về phía cô.
Minh Anh hết hồn đánh rơi điện thoại, vật tua tủa bao lấy mặt cô, nhầy nhụa ướt át. Minh Anh cố dùng tay muốn gỡ nó ra khỏi mặt mình nhưng nó rất trơn y như cá chạch cô không thể nào nắm được.
Minh Anh muốn hét lớn nhờ giúp đỡ nhưng miệng vừa mở ra từng tua mềm của nó liền chui vào thậm chí lỗ mũi cũng đồng số phận, nó đâm thẳng lên não. Đôi tay đang cố gắng gỡ thứ bám trên mặt của Minh Anh từ từ buông lỏng, cả người ngã xuống chìm vào trong nước bị cuốn đi.
Mình không thể chết được, mình phải về nhà, về với mẹ!
Trước khi lâm vào hôn mê Minh Anh liên tục lặp lại lời đó, lục phủ ngũ tạng của cô bắt đầu bị tấn công, sinh vật gớm ghiếc kia chạy khắp người cô, Minh Anh cảm giác thịt và các bộ phận của cơ thể đang dần biến mất.
Mình không thể chết!
Tâm trí cô đang cố gắng để ép bản thân phải tỉnh thức, cô biết mình đang bị cuốn đi theo dòng nước, thân thể liên tục va đập vào các vật cản trên đường nhưng cô chẳng thấy đau, dần dà cơ thể cô trở nên mềm mại hơn, mũi cũng dễ thở hơn, cô cảm nhận được những hợp chất kì lạ bất thường trong nước, thậm chí đôi mắt của cô còn nhìn thấy được cảnh trong nước.
Cô trôi đến một nơi nào đó thật xa lạ và rồi bị kẹt lại, sau đó từ trên cao một lớp đất đá đổ ập xuống, Minh Anh bị chôn vùi, cô không chết dù có trải qua bao nhiêu ngày tâm trí cô vẫn tỉnh táo, cô không có cảm giác đói, hay nói đúng hơn chỉ cần đói đôi tay cô sẽ tự động vươn dài ra tỏa đi khắp nơi hấp thu nguồn nước và dinh dưỡng đưa về nuôi cơ thể.
“Mình có lẽ đã không còn là con người.” Cô dần ý thức được sự thay đổi của bản thân, dù chưa một lần được nhìn thấy rõ hình dáng cơ thể hiện tại nhưng cô biết được mình đã không còn như trước kia.
Lớp đất phủ trên mặt cô ngày càng cứng hơn, cánh tay cô theo bản năng len lỏi qua những khe đất chui lên trên bề mặt hít thở cung cấp oxy cho cơ thể, cũng nhờ thế cô biết được mưa đã ngừng, không khí không còn oi bức.
Thời gian lặng lẽ trôi qua, mặt trời lên rồi lại mọc Minh Anh không ngừng đếm từng ngày, cô cố gắng để đầu óc của mình liên tục hoạt động cấm không để bản thân chìm vào giấc ngủ, cô sợ khi mình ngủ sẽ không tỉnh lại được nữa.
Khoảng ngày thứ 7 Minh Anh cảm nhận phía trên có thứ gì đó đang di chuyển, chúng càng ngày càng đông cuối cùng bao kín khu vực của cô bắt đầu sinh sôi. Minh Anh không xác nhận được chúng là gì nhưng cô biết được chúng đang hấp thu thứ gì đó từ cơ thể của cô, bởi cơn đói bắt đầu hành hạ cô thường xuyên hơn.
Ngày thứ 15 xung quan khu vực của cô mặt đất bỗng trở nên nóng bất thường không khí tăng cao còn có mùi hơi cay nồng, những sinh vật sống nhờ vào nguồn năng lượng hấp thu được từ trong cơ thể cô bị lửa đốt biến mất, cô nghe có tiếng nói.
“Đã xong.”
Minh Tiêu thu lại tóc đỏ, phủi tau nhìn toàn bộ tro đen do cô bé tạo ra trước mặt, một khoảng rừng lớn đều bị cô đốt trụ, toàn bộ lũ Ve chó bự cũng cùng số phận, may mắn còn một số con vẫn còn giữ được vài bộ phận như đầu hoặc chân để chứng tỏ với đời chúng đã từng tồn tại ở đây.
Anh Quân thở phào vui mừng vì đã an toàn vượt qua được khu vực gian nan này, nhưng phía chân trời hoàng hôn đã ghé tới, bây giờ nếu tiếp tục tiến lên e là không kịp.
“Minh Tiêu tối nay chúng ta có lẽ phải ở lại trong rừng, em có đói bụng không?”
Minh Tiêu xoa nhẹ bụng mình, gật đầu, cô chỉ về phía trước: “Em ngửi thấy có mùi thơm ở hướng đó.”
Anh Quân giật mình cầu cứu Biết Tuốt: “Mày mau giải thích hiện tượng này, sao con bé lại ngửi được mùi trong khi tao chẳng ngửi được gì.”
[Vì Minh Tiêu là Chủng Phàm ăn, tuy anh đã loại bỏ được ung nhọt đói khát của cô ấy nhưng vẫn không loại bỏ được thiên tính ngửi ra đồ ăn của chủng loài này. Đi theo cô bé đi, có đồ ăn ngon đấy.]
Minh Anh nghe thấy tiếng bước chân, hình như có người đang tiến về phía cô, đã bao lâu rồi cô mới nghe tiếng động quen thuộc này, lòng Minh Anh bỗng hồi hộp lạ thường, cảm giác hệt như ngày đầu tiên cô nhập học tại trường công an.
Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?