Kỷ Tiến Hóa: Ta Thống Nhất Loài Người

Chương 54: Hy vọng đến từ bầu trời?



Phó Thành Quang mang theo Phó Lan Lan bay trên không tìm kiếm những cành cây cao để dừng chân, thân cao su thẳng đứng đâm về hướng trời cành nhánh của nó quá ít, không thể chứa hai người.

“Cha bỏ con xuống đi, với thiên phú ‘thế giới giả lập’ có thể con sẽ thắng được bọn chúng.”

“Đừng ngốc, con quên mất rồi sao, muốn đánh thắng được kẻ địch thì phải hiểu rõ được độ linh lực của họ, độ linh lực của bản thân phải cao hơn thì may ra mới có thể đánh thắng đối thủ. Nhờ thiên phú ‘cảm nhận linh lực’ của Quách Kỳ cha biết lũ bên dưới một con chỉ có 80 linh lực, nhưng chúng đông, 80 nhân lên hàng ngàn thì đó là một con số đến hai Tiến hóa giả cấp A 8000 cũng phải co giò bỏ chạy, con thì có thể làm gì.”

“Nhưng cha thì sao, linh lực của cha còn yếu hơn con nếu cứ mang con bay như vậy cũng không phải là cách hay.” Lan Lan nhìn cha mình, cô thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên thái dương ông.

“Những kẻ có linh lực yếu!” Lời nói này lại vang lên trong đầu Lan Lan, cô muốn mình mạnh hơn muốn được tăng linh lực nhưng trên đời này đã có kẻ nào làm được điều đó đâu.

Lan Lan nghiến răng tức giận vì bản thân mình vô dụng.

“Thấy rồi.” Thành Quang hô lên. “Chúng ta trú tạm ở kia.”

Hắn mang con gái tới một thân cây có cành khá lớn vững chắc cách mặt đất hàng chục mét, ở vị trí này bọn họ có thể quan sát sát sao tình trạng bên dưới, lũ chuột chũi bao vây lấy thân cây, dùng đôi bàn tay sắc nhọn của mình bắt đầu cào thân cây, tiếng ‘răng rắc’ vang lên.

“Không xong rồi, nơi này cũng không thể trụ được.” Lan Lan nắm tay thành đấm.

Thân cây rung lên dữ dội, Lan Lan nghe thấy âm thanh kỳ lạ phát ra trong thân cây, từ nách cành cây một hợp chất màu trắng rỉ ra trông như nhựa cây cao su.

Cô chớp mắt mở thiên phú ‘thế giới giả lập’ nhìn xem đặc tính của cây cao su. Đặc tính của loài cây này là: [cây uốn éo.]

Vừa nhìn thấy ba chữ ấy, cơ thể Lan Lan liền trượt dài tới vị trí của cha mình, may mắn Thành Quang có thiên phú ‘phù không’ nên dễ dàng mang cô rời xa nơi nguy hiểm.

Thân cây cao su uốn éo, từ dưới lớp vỏ một lớp nhựa cao su màu trắng chảy ra không ngừng nhuộm trắng thân cây, chảy xuống chạm vào người lũ chuột.

Mắt Lan Lan mở to trong con người đen sì hiện rõ cảnh tượng những chất nhựa màu trắng hóa thành hàng ngàn sợi tơ lao về phía lũ chuột chũi, chúng dính tất cả lại đặt xuống mặt đất, đỉnh cây cúi mạnh xuống đập nát từng con một.

Thành Quang mang Lan Lan bay xa khỏi khu vực của thân cây tàn bạo kia, đưa mắt nhìn quanh, hắn phát hiện xung quanh toàn là cây cao su.

“Cha!” Lan Lan cũng nhận ra điều này. “Lũ cây cao su này không lẽ đều là cây biến dị.”

Thành Quang lắc đầu. “Cha không biết.”

Bên dưới lũ chuột chũi hoàn toàn bị thân cây cao su đánh bại, chúng thu lại những sợi tơ màu trắng, chất nhựa từ từ lui về thân cây, bám lên vỏ.

Nơi những sợi trắng đi qua xác chuột chũi đều phân hủy thành một chất mùn màu đen ngấm dần xuống đất trở thành chất dinh dưỡng cho thân cây cao su, quả là một cách giết người nhẹ nhàng sạch sẽ không để lại dấu vết.

Nhựa cây bắt đầu bị hút hết vào thân cây, trả lại cho thân cao su hình dáng ban đầu - vô hại.

Thành Quang hạ xuống đất, với linh lực 100 hắn không thể duy trì khả năng ‘phù không’ quá lâu, như thế này đã tới giới hạn của hắn.
“Đi bộ thôi con, đi nhẹ chân đừng làm kinh động tới lũ cao su.” Thành Quang nhỏ giọng nói.

Lan Lan gật đầu, toàn bộ lũ chuột chũi đã bị tiêu diệt bây giờ họ không cần phải lo lắng về chúng nữa, thế nhưng lũ cao su lại xuất hiện, chúng nhiều vô kể, nếu bị một cây phát hiện cả hai bọn họ chắc chắn sẽ biến mất khỏi cõi đời này ngay lập tức.

Òng ọc.

Âm thanh đó lại vang lên, đây chính là tiếng kêu kì lạ Lan Lan nghe được khi ở trên cây cao su, cô nắm lấy tay cha mình. “Cha hình như có thân cây đang sống lại.”

Òng ọc.

Âm thanh đó tiếp tục vang lên và ngày càng dồn dập hơn và gần như xung quanh họ.

Thành Quang lạnh sống lưng, da gà hắn nổi lên, nhịp tim trong lồng ngực đập thình thịch.

“Chạy thôi!” Hắn kéo tay Lan Lan chạy đi. Phía sau lũ cây cao su thả ra chất dịch màu trắng của mình, thân cây dẻo quẹo uốn éo hướng về phía hai cha con.

Nhựa trắng lan nhanh như một cơn lũ chẳng mấy chốc toàn bộ mặt đất nơi hai cha con Lan Lan có thể chạy tới đều ngập tràn màu trắng. Nhựa trắng dính vào chân ghim chặt họ lại, chúng như keo 502 cố định vô cùng chắc.

“Cha.” Lan Lan không thể kéo chân mình lên khỏi lớp nhựa trắng, đối diện cha cô cũng đồng cảnh ngộ.

Khu rừng đang sống lại cơ hội để sống sót của họ là con số không. Lan Lan nhớ lại cảnh tượng lũ chuột chũi bị giết chết, cô nhìn đỉnh cây cao su uốn éo, nuốt nước bọt, cúi xuống nhìn qua cha mình, ông đang loay hoay muốn thoát ra khỏi lớp nhựa trắng.

“Cha!” Lan Lan dịu dàng gọi cha mình. “Cảm ơn cha vì đã chăm sóc con suốt bao nhiêu năm qua, con hy vọng cha sẽ luôn hạnh phúc!”

“Lan Lan con nói chi đó?” Thành Quang ngừng động tác nhìn cô.

Nhựa trắng sôi lên sùng sục, từ trong những hạt bong bóng đang nổi lên hàng ngàn tơ trắng vươn lên hướng về phía hai cha con, đan thành một cái nơm với ý định bắt hai con cá lớn.

Lan Lan mỉm cười, nước mắt ầm ập trong khóe mắt, vươn tay chỉ về phía cha mình. “Thế giới giả lập khai triển: ông ấy là thân cây cao su già.”

Một loạt hình vuông bé tí như các điểm pixel bay ra từ tay Lan Lan bao trùm toàn thân Thành Quang.

“Lan Lan không được con!”

Ầm!

Toàn bộ nhựa trắng đổ xuống, nửa đường số nhựa trắng đang hướng về phía Thành Quang đổi hướng cong nhẹ về phía Lan Lan, cuộn thành từng vòng xoay quanh người Lan Lan nhấn cô xuống lòng đất.

Sau khi ăn xong con mồi nhựa cây rút đi, thân cây uốn éo thẳng đứng trở lại, cả khu rừng quay về trạng thái bình thường, trên mặt đất một người đàn ông đứng như trời trồng.

“Lan Lan!” Đôi mắt Thành Quang đỏ chót, hắn run rẩy quỳ sụp xuống, hai tay chạm vào mặt đất cào mạnh.

“Lan Lan!” Hắn hét lớn, đôi vai run rẩy. “Tại sao?”

Trên đỉnh đầu hắn là dòng chữ [thân cây cao su già] chính dòng chữ này khiến cho lũ cây cao su nhận lầm hắn là người thân và không gây hại cho hắn.

“TẠI SAO!!!” Hắn gào lên như một con thú bị thương. “Vì sao vậy con, đồ ngốc này!”

Hắn co người nằm vật xuống, ánh mắt vô hồn nhìn lên bầu trời. “Này cao su, đưa tao đi luôn đi, con bé là lẽ sống của tao, nó đi rồi tao còn sống làm gì nữa!”

Ông khép mắt lại như thể chờ đợi cái chết.

“Ông có muốn mạnh hơn không?”

Giọng nữ nhẹ nhàng vọng xuống từ trên cao.

Thành Quang mở mắt nhìn lên, từ trên đó một người khoác áo choàng trắng bay xuống, trông người đó như thiên thần giáng xuống từ trời cao. Cô ta hạ cánh đứng xuống mặt đất, xung quanh cơ thể phát ra một vòng hoàng quang chói lọi.

“Ông có muốn trở nên mạnh mẽ hơn không?” Người nữ hỏi, ánh sáng vàng chói lọi dần tan đi.

Khuôn mặt cô ta giấu sau mũ trùm, chỉ để lộ đôi môi đỏ đầy quyến rũ. Cô ta bước về phía hắn.

Thành Quang ngồi dậy, cười nhạt: “Mạnh để làm gì khi con gái ta đã chết.”

“Không.” Cô ta lắc đầu. “Con gái ông không hề chết, nó sẽ được tái sinh khi ông mạnh hơn.”

“Cô nói thật?” Thành Quang nhìn chằm chằm vào cô ta, với tư thế từ dưới lên hắn có thể thấy đôi nét khuôn mặt phía trong mũ trùm. Đây là một cô gái trẻ rất đẹp.

“Tôi không hề lừa ông, hay nói đúng hơn ‘vùng đất thánh’ không bao giờ lừa lọc con chiên của mình.” Cô vươn tay về phía hắn. “Vùng đất thánh’ sẽ cho ông cơ hội nếu ông chấp nhận trở thành con chiên của họ.”

Lời nói của cô ta cứ như thể chứa một chất thôi miên cực mạnh, Thành Quang từ từ vươn tay về phía cô gái, đứng lên.

“Cô sẽ cho tôi sức mạnh chứ?”

“Vùng đất thánh có phương pháp cấy ghép thiên phú, chỉ cần ông ưng ý thiên phú nào chúng tôi sẽ giúp ông cấy ghép nó vào cơ thể ông, từ đó ông sẽ trở nên mạnh hơn.”

“Cấy thiên phú có thể làm tăng linh lực không?” Ông vô cùng ám ảnh với lượng linh lực thấp lè tè của mình.

“Đúng rồi, ông lấy thiên phú của kẻ có linh lực càng cao thì linh lực của ông càng cao.”

Đầu Thành Quang hiện lên hình dáng Quách Kỳ và Phan Yến, đôi mắt ánh lên nét tàn độc, khóe môi bệch bạc kéo nhẹ lên. “Nếu vậy… phiền cô giúp tôi cấy ghép những thiên phú sau: Sao chép, vật sao chép, cảm nhận linh lực và băng hóa.”

“Được, chỉ cần là thứ ông muốn Vùng đất thánh đều ban cho ông, hỡi con chiên ngoan đạo!” Đôi môi màu đỏ kéo lên thật cao, gió thổi qua mũ trùm để lộ ra con ngươi màu vàng kim đang ánh lên nét vui sướng như gặp được món đồ quý giá, vạc áo choàng của cô ta hất nhẹ lên trong gió ở sau lưng là hình thêm hai cánh chim bao lấy hình cầu.


Mây xanh đỉnh núi sát liền nhau
Nam Bắc phân chia cửa ải đầu
Sống chết bao người còn khiếp đảm
Đi về mấy kẻ được nhìn nhau
Ẩn tàng cọp rắn đường gai phủ
Lởn vởn quỷ thần nhiễm khí đau
Xương trắng đìu hiu phơi gió buốc
Hán quân tài cán có gì đâu?