Chương Ba:
Tôi sẽ không để mất em
Lát sau Trương Kì bước ra từ phòng thay đồ. Tiểu Manh hô réo nhìn chăm chăm ra sau lưng cô. Khiết Băng cười mờ ám quay lại, áo hồng áo hồng, xem anh ta còn đẹp trai lịch làm được nữa không!
Cô hoàn toàn á khẩu. Cứ tưởng anh mặc áo màu này sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Nhưng không, chiếc áo vừa vặn ôm lấy thân hình cường tráng rắn chắc của anh, vô cùng hợp. Quả nhiên là người đẹp mặc gì cũng đẹp!
“ Ái chà, Tiểu Bạch thật có con mắt tinh đời. Tiểu Trương, hợp với cậu lắm đó!”, Vị chủ tịch lại bắt đầu tiểu này tiểu nọ, cười đến tít cả mắt lại.
“ Hai người yêu nhau thật đấy à!”, Vị Giản giám đốc của công ty đối tác bất mãn nói.
“ Tiểu Băng, em thật quá đáng, có người yêu rồi mà không nói. Em cứ im hơi lặng tiếng thế làm anh tưởng em vẫn đang một mình. Báo hại anh vất vả theo đuổi em lâu như thế!”
Khiết Băng cười khổ, chẳng biết nên nói thế nào. Giản Phong năm nay 35 tuổi, là giám đốc công ty đối tác, đã có một đời vợ và con gái 8 tuổi! Từ lần khảo sát thị trường cùng cô tháng mười năm ngoái đã đem lòng yêu cuồng si, rồi theo đuổi từ đó đến giờ. Khiết Băng thường tránh né và từ chối không thương tiếc, nghĩ gì khi hắn theo đuổi cô, bắt cô phải làm vợ hai, lại còn phải nuôi con gái lớn từng đấy tuổi ?
Trương Kì ôm lấy Khiết Băng từ đằng sau, cười nói:
“ Đúng đấy, cũng được sáu năm rồi”
Khiết Băng giật mình, chỉ hận không để đạp cho anh một cái. Sáu năm rồi ?
Trời ơi , anh ta đang nói gì thế.
“ Trương tổng, hình như chỉ có anh đơn phương thôi?” Khiết Băng cười cứng đơ, “ Anh còn nói thế là mọi người tưởng thật đấy!”
Trương Kì buông cô ra, bất mãn trả lời:
“ Sara, nếu như em chưa sẵn sàng… chúng ta có thể tạm gác chuyện này lại. Được không?”
Khiết Băng bực mình nhưng không biết làm thế nào, liền kiếm cớ tránh đi chỗ khác.
Dù sao cô cùng là giám đốc bộ phận, phải uống rượu nhiều. Tửu lượng của cô cũng tạm, nhưng hôm nay tâm trạng không tốt đã uống hết ba chai, sau đó hoàn toàn không ý thức được gì. La hét rồi làm đủ trò, Tiểu Manh không đỡ nổi cô liền buồn bực phát khóc.
Lúc đó cũng 12 giờ kém, mọi người hầu như về gần hết. Trương Kì bảo ban phục vụ dọn dẹp đống chén đĩa Khiết Băng làm vỡ xong, quay ra liền thấy Tiểu Manh và Mai Linh đang đỡ lấy cô gái không ngừng la hét.
“ Trời ơi là trời, bình thường mặt lạnh như ma, rượu vào liền biến chất thế này đây!”, Mai Linh than thở.
“ Mỗi người chỉ có một trái tim, tôi yêu tôi còn chưa xuể, nếu không yêu lấy mình, thì ai sẽ yêu tôi…? Hớ hớ…”, Khiết Băng giơ tay giật tóc Tiểu Manh.
“ Á á, sếp làm gì thế!”, Tiểu Manh kêu thét lên
Trương Kì đành tiến lại đỡ lấy Khiết Băng:
“ Cô ấy đã uống bao nhiêu ?”
“ Tầm trên dưới ba chai ạ”, Mai Linh ngẫm nghĩ
“ Được rồi, cũng không c̣n sớm nữa, để tôi đưa cô ấy về, hai người cũng về nghỉ ngơi đi.”
Mai Linh và Tiểu Manh bắt đầu suy nghĩ mờ ám, nán lại vài giây rồi bắt đầu ra về. Trước khi về còn tụ tập ở bụi cây tán phét bịa đặt hồi lâu, chắc mẩm ngày mai sẽ có chuyện vui để buôn đây.
Về phần Trương Kì, anh đã thay chiếc áo hồng ra, nhìn người con gái mềm mại trong tay, khuôn mặt cô đỏ hồng vì rượu, luôn miệng nói đi nói lại cái câu mà anh đã nói với cô dưới ánh chiều tà mùa hè sáu năm trước:
“ Mỗi người chỉ có một trái tim, tôi yêu tôi còn chưa xuể, nếu không yêu lấy mình, thì ai sẽ yêu tôi ???”
Trương Kì khẽ cười, cô gái ngốc, nếu cô không yêu lấy mình, thì hãy để anh yêu cô, bảo vệ, chăm sóc cô đến cuối đời. Anh bế cô lên, cầm túi xách của cô rồi bước vào thang máy. Nhìn cô như con mèo nhỏ cuộn tròn trong tay anh, mái tóc búi quý phái đã bị xổ tung ra, những lọn tóc mềm mại màu nâu tím khẽ cọ vào cánh tay anh…
Anh chợt nhớ sáu năm trước, khi anh đứng trên tầng ba kí túc xá nam, thường nhìn thấy cô đứng nép vào bức tường của dãy phòng thí nghiệm. Cô thường nhìn anh si mê, mái tóc ngắn ngang vai bay bay trong gió. Thật sự anh đã yêu cô, anh thường đứng ngoài lan can mỗi buổi chiều tà, nhìn cô gái đang e thẹn nép vào bức tường phía dưới, trong lòng dậy nên những cảm xúc kì lạ, ngọt ngào, đắng cay.
Khiết Băng gào thét mỗi lúc một to:
“ Trương Kì, tên khốn nạn chết tiệt, chính anh chà đạp lên tình yêu thơ ngây của tôi. Anh phải biết rằng 20 năm trời tôi chưa từng đồng ý yêu ai! Anh từ chối tôi…” Cô khóc nấc lên: “ Tôi hận anh, tôi đã cố quên anh. Vậy mà anh từ đâu xuất hiện, đùa cợt tôi, anh thấy hay lắm sao khi mà lấy tôi ra làm trò đùa như thế! Sao anh không chết gí ở Mỹ đi, còn trở về làm gì hả !”
Trương Kì dở khóc dở cười, nhìn cô gái đang đạp linh tinh trong xe của anh. Anh đành dừng xe gấp bên vệ đường, giữ chặt người cô lại:
“ Sara, em nói anh hãy quên đi, nhưng em xem,em vốn dĩ không quên được chuyện này. Nếu anh đã làm tổn thương em nhiều như thế, thì bây giờ anh trở về rồi, hãy để anh bù đắp cho em?”
Khiết Băng mơ màng nhìn cười trước mặt, khẽ đẩy cánh tay anh ra nhưng không thể đẩy được, cô liền hét lên:
“ Anh là ai? Lại là fan hâm mộ của tôi hả! Thật mệt với mấy người, tôi chỉ yêu Kiro thôi, mấy người mau bỏ cuộc đi. Thả ra, tôi muốn xuống xe!”
Trương Kì cảm thấy vô cùng ấm áp, quả nhiên cô vẫn còn yêu anh. Anh ôm cô vào lòng, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của cô:
“ Ngoan nào, tôi cũng yêu em…”
Đôi môi anh khẽ đặt lên môi cô. Cô kêu ‘ư’ một tiếng, muốn đẩy anh ra nhưng anh càng giữ cô chặt hơn, Cơ thể cô nóng rực, cô khẽ gọi:
“ Trương K…”
Lời chưa nói hết đã bị anh chặn lại, Đầu lưỡi anh đưa vào khuôn miệng cô, dịu dàng, đam mê, mãnh liệt. Cô thả lỏng người, dựa hẳn vào anh, cơn buồn ngủ ập đến. Dưới ánh đèn đường vàng nhạt, đôi trai gái ôm nhau đầy say đắm. Trương Kì ôm chặt cô như ôm bảo bối, dịu dàng nói:
“ Tôi sẽ không để mất em lần nữa, không bao giờ.”