Ký Ức Của Hoa Đào

Chương 7: Chướng ngại



Tôi không thể thoát khỏi những ký ức. Cũng không thể chạy trốn quá khứ. Tôi chỉ có thể đối diện với nó.

* * *

Ở cái tuổi vẫn còn trên ghế nhà thường, mọi người thường khuyên con của mình không nên yêu sớm. Cũng có ba mẹ cho con cái yêu đương. Nhưng cũng có ba mẹ cấm đoán. Đời trước, họ quá bảo thủ. Họ chỉ dạy con cái của mình né tránh tình cảm. Lại chẳng dạy con cái mình cách yêu đúng cách. Hoặc là một quan điểm tình yêu đúng nghĩa. Đôi khi, họ định hướng cho con cái yêu sẽ ảnh hưởng đến học tập.

Họ lo sợ tôi sẽ ảnh hưởng đến học tập của anh.

Sau khi nghe anh nói giữa tôi và chỉ là bạn thì ba mẹ mới yên tâm.

Dù là thế giữa nam và nữ cũng có khác biệt. Mà con trai và con gái ở cạnh nhau cũng là một vấn đề khiến mọi người bàn tán.

Riêng tôi và anh thì có một chút khác. Anh thường xuyên chỉ dạy tiếng anh cho tôi. Tôi cũng giúp anh ôn lại kiến thức đã học.

Nhưng người ngoài họ lại nhìn khác. Họ nói chúng tôi yêu nhau. Họ nghĩ một người con gái ra vào nhà một người con trai là không tốt. Là một người con gái không có người dạy bảo. Một người con gái mặt dày mày dạn. Không biết ngượng ngùng. Một người con gái hư hỏng.

Mọi người nói đến chính là tôi. Tôi cũng không thể thay đổi quan điểm của họ. Nếu tôi chưa từng nghe thấy thì không sao nhưng khi những lời nói đó đến được tai của tôi thì mọi chuyện không còn là chuyện nhỏ nữa.

Anh bảo:

- Em ít đến nhà anh thôi. Mọi người sẽ bàn tán không hay về em. Anh không thích họ nói xấu về em. Sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của em.



Tôi thẳng thắn trả lời anh:

- Vậy anh có nghĩ như vậy không?

- Không. Anh cũng trả lời dứt khoát. Tôi hài lòng với câu trả lời đó của anh.

- Em không sợ họ nói về em. Nhưng nếu anh muốn thì em sẽ không đến nữa.

Anh rất buồn. Tôi biết. Người ta không nói thẳng với tôi. Nhưng họ nói với gia đình anh.

Tôi biết anh đã cãi nhau với họ. Anh lên tiếng bảo vệ cho tôi. Và tôi cũng muốn bảo vệ anh. Tôi không muốn anh gặp khó xử.

Chúng tôi không gặp nhau thường xuyên nữa.

Ban đầu, tôi và anh vẫn thường xuyên liên lạc với nhau. Nhắn tin với nhau mỗi ngày. Nhưng rồi lịch học khác nhau. Hai chúng tôi dần liên lạc ít hơn.

Không biết có phải có duyên với nhau hay không. Mà tôi và anh thường online luôn gặp nhau.

Anh kể về một ngày của anh. Tôi kể về một ngày của tôi.

Có đôi khi, tình cờ anh và tôi gặp nhau trên hành lang của trường. Tình cờ lớp tôi học đối diện với lớp anh.

Anh vẫn như ngày nào. Vẫn với làn da nâu và nụ cười thân thiện. Luôn khiến tôi cảm thấy an toàn và ấm áp.

Tôi thấy anh nói sai rồi. Anh mới là mặt trời. Mặt trời lên cao sưởi ấm trái tim của tôi.

* * *

Lần đầu, tôi đi chơi với nhóm bạn của anh. Anh chở tôi đi trên chiếc xe mà anh thích nhất. Anh gọi nó là người yêu bé nhỏ.

Dù không phải là một chiếc xe đắt tiền nhưng mỗi ngày anh đều tắm cho nó. Nhìn nó như một chiếc xe mới. Anh bảo:



- Em là người con gái đầu tiên được ngồi trên nó.

Trời rất lạnh. Anh khoác cho tôi một chiếc áo dày của anh. Tôi biết anh rất thích chiếc áo này.

Anh nói:

- Da thịt anh dày, anh không sợ lạnh.

Thế nhưng khi bạn anh nói thích tôi. Anh lại do dự.

Anh sợ tôi không thích anh.

Anh sợ tôi thích người bạn thân của anh.

* * *

Anh nghĩ nếu cô ấy thích ai đó. Anh sẽ chúc phúc cho cô ấy.

* * *

Đúng là tôi có thiện cảm ngay từ đầu với bạn anh trước.

Nhưng người mà tôi ở bên cạnh nhiều nhất và thường xuyên nhất là anh.

Người cùng tôi nói chuyện là anh.

Anh đã từng nghe nói tôi và bạn anh cùng đi chơi. Nhưng anh lại không biết lúc đó cũng có bạn của tôi. Chúng tôi cùng nhau đi chơi.

Anh luôn do dự. Anh không dám bước tới nữa. Anh sợ hãi.

Và tôi là người đã không cho anh được niềm tin đó. Tôi không cho anh hy vọng. Thì anh sẽ không dám bước đến. Anh đứng đó yên lặng nhìn tôi.

Yên lặng quan tâm đến tôi. Yên lặng hỏi thăm tin tức của tôi.

Tôi biết anh vẫn đứng đó.

* * *

Có người bảo, anh đã có người khác.

Có người nói, anh đã yêu người khác.

Anh cũng nói anh để ý một người. Tôi có chút ghen tị với người con gái đó.

Được anh yêu chắc chắn sẽ hạnh phúc lắm. Tại sao ư? Tôi cũng không biết tại sao tôi luôn khẳng định như vậy nữa.

Tôi nghĩ nếu như anh đã tìm được hạnh phúc rồi thì tôi không nên làm phiền anh nữa. Từ đó, khoảng cách giữa anh và tôi càng ngày càng xa.

Tôi biết anh online nhưng tôi không muốn nói chuyện.

Anh biết cô ấy online nhưng anh sợ cô ấy lại nhắc đến một người khác. Anh lại đau lòng.