Sáng hôm sau Giai Tuệ đến trường cũng không nói câu nào với Dương Hạo Hiên, anh cũng không nói với cô câu nào. Khải Trạch thấy vậy liền hỏi:
"- Cái bầu không khí này là sao đây? Hai người các cậu xảy ra chuyện gì à?"
"- Không có gì!"
Dương Hạo Hiên đáp. Suốt cả buổi học hai người chẳng nói câu nào, cũng không cười đùa như trước nữa. Cô nhìn dáng vẻ lạnh lùng của chàng thiếu niên đó trong lòng có chút đau. Giờ ra chơi Nhã Tịnh cùng Giai Tuệ ra ngoài nói chuyện riêng.
"- Giai Tuệ cậu với Hạo Hiên làm sao vậy?"
"- Cậu nói xem Dương Hạo Hiên có thích tớ không?"
"- Theo như tớ quan sát thì chắc có."
"- Nhưng mà hôm qua, tớ đã cố tình gợi ý cho cậu ấy hiểu, vậy mà cậu ấy lại chẳng có thái độ gì đáp lại tớ cả."
"- Giai Tuệ tớ với cậu bày trò thử cậu ấy đi."
"- Trò gì?"
"- Lại đây tớ nói cho nghe."
"- Giai Tuệ, Nhã Tịnh hai cậu xầm xì cái gì lâu vậy? Mau vào lớp đi."
"- Biết rồi tụi tớ vô liền đây."
Nhiều ngày sau đó Bạch Giai Tuệ cố tình làm ngơ Dương Hạo Hiên.
Mọi chuyện đều được Hạo Hiên nhìn thấy anh lộ rỏ vẻ không vui, Khải Trạch ngồi cạnh bên liền lên tiếng trêu chọc.
"- Hạo Hiên cô bạn gái nhỏ của cậu sắp bị người khác lấy mất rồi kìa."
"- Khải Trạch cậu đừng ăn nói lung tung."
( Bạch Giai Tuệ lại bày trò gì vậy chứ, tại sao bài khó lại không hỏi mình mà đi qua đó) Hạo Hiên thầm nghĩ. Sau khi hỏi bài Cảnh Nghi xong Giai Tuệ trở về chỗ ngồi.
"- Giai Tuệ sao dạo này tớ thấy cậu với Cảnh Nghi thân thiết quá vậy hả?"
"- Thì dù sao tụi mình cũng là bạn cùng lớp với nhau mà, thân thiết một chút có sao đâu! Cậu ghen à."
Giai Tuệ nói với vẻ khiêu khích.
"- Cậu đừng ăn nói lung tung, tớ không có."
Sau khi dứt lời Hạo Hiên lập tức nhìn ra chỗ khác, còn Giai Tuệ cô liền cười đắc ý cô đã xác định được là trong lòng Hạo Hiên cũng có một vị trí nhỏ nào đó dành cho cô. Cô cũng sẽ còn cơ hội. Cảnh Nghi nghĩ rằng Bạch Giai Tuệ còn chút cảm tình với cô nên mấy ngày sau đó anh cứ dính với Bạch Giai Tuệ suốt.
"- Giai Tuệ đi ăn cơm với tớ không?"
"- Được đó, Hạo Hiên cậu đi không?"
"- Không đi."
Nói xong Hạo Hiên với vẻ mặt tức giận bước ra khỏi lớp. Giai Tuệ nhìn thấy vẻ mặt anh cô liền đoán được là kế hoạch của cô và Nhã Tịnh đã thành công được một nửa. Hạo Hiên rời đi cô cùng Cảnh Nghi xuống căn tin trường ăn cơm trưa cùng nhau mục đích của cô là để cho Hạo Hiên nhìn thấy.
"- Khải Trạch, Nhã Tịnh tớ ăn no rồi hai cậu từ từ ăn đi."
"- Nấm lùn cậu với Giai Tuệ bày trò gì để trêu chọc Hạo Hiên phải không?"
"- Cậu nói tào lao gì vậy hả? Lo ăn đi."
Giờ ăn trưa kết thúc cô giáo vào lớp để sinh hoạt và thông báo một thông tin mới.
"- Các em trật tự! Nhà trường sắp tổ chức một buổi cắm trại đi chơi xa. Các em về chuẩn bị một chút cuối tuần chúng ta sẽ xuất phát."
"- Yeah! Yeah."
"- Tớ với cậu đi mua sắm đi."
Cả lớp cứ nháo nhào lên, đến khi thầy cô tiết sau vào thì lớp mới trật tự được.
"- Giai Tuệ....Giai Tuệ chiều tớ với cậu đi mua sắm nha."
"- Oke."
"- Hai em kia trật tự cho tôi."
"- Dạ dạ."
Kết thúc buổi học cô cùng Nhã Tịnh đi đến trung tâm thương mại để mua sắm.
"- Giai Tuệ kết hoạch thành công không?"
"- Tớ thấy Hạo Hiên có chút tức giận khi tớ và Cảnh Nghi thân thiết với nhau."
"- Hahahahahahah thấy chưa tớ nói rồi mà."
"- Trời ơi! Cậu cười nhỏ thôi người ta nhìn kìa."
"- Rồi, rồi tớ biết rồi mà, thôi đi thôi."
Trong lúc hai người đang xem quần áo thì vô tình gặp Khải Trạch đang đi với một cô gái nhìn có vẻ nhỏ tuổi hơn.
Giai Tuệ và Nhã Tịnh liền rời trung tâm thương mại trở về nhà. Nhã Tịnh cũng không biết tại sao trong lòng lại cảm thấy khó chịu khi bên cạnh Khải Trạch có người con gái khác, mà còn là thanh mai trúc mã được hứa hôn với nhau nữa.