"- Có cầnvì một người con gái mà hành hạ bản thân ra nông nỗi vậy không."
"- Đừng bao giờ nhắc tên cô ấy trước mặt tớ nữa."
Rồi anh quay lưng bước đi, Nhã Tịnh liền nói lớn.
"- Giai Tuệ đi Mỹ du học rồi."
"- Mặc kệ cậu ta."
Lễ tốt nghiệp kết thúc anh trở về nhà, lòng nặng trĩu.( Giai Tuệ cậu là đồ lừa đảo, tại sao lại đến rồi rời đi không một lời từ biệt vậy hả?). Thời gian dần qua đi anh thi đổ vào trường cảnh sát, Khải Trạch thì theo học bác sĩ còn Nhã Tịnh cô mở một tiệm hoa lớn trong thành phố để kinh doanh. Kể từ ngày đó Khải Trạch và Nhã Tịnh cũng ít khi nhắc tới tên Giai Tuệ trước mặt của Hạo Hiên nữa. Năm năm sau đó Khải Trạch trở thành một bác sĩ giỏi, anh làm việc cho một bệnh viện lớn có tiếng trong thành phố, Hạo Hiên trở thành một chàng cảnh sát điển trai lập được nhiều thành tích và thường xuyên xuất hiện trên báo chí. Nhã Tịnh cũng trở thành một bà chủ tiệm hoa xinh đẹp. Giai Tuệ và Cảnh Nghi cũng trở về nước, cô trở về để đảm nhận chức vị phó giám đốc ở công ty phụ cho anh trai mình, trên đường trở về cô chạy xe với tốc độ cao nên xảy ra xô xát nhẹ với một chiếc xe hơi khác.
"- Đội trưởng có một chiếc xe hơi khác đã đụng vô xe chúng ta."
"- Xuống xem thử đi."
"- Dạ vâng."
Hai người ngồi trên chiếc xe hơi kia, mở cửa bước xuống. * Cốc cốc*. Một người đàn ông gõ cửa xe của cô.
"- Cô kia đi xe không nhìn đường à, cô biết đụng trúng ai không hả?"
Cô cúi đầu xin lỗi, cô liền lập tức ngửi thấy mùi bạc hà, lúc ngước mặt lên cô nhìn thấy dáng vẻ quen thuộc đó. Là Dương Hạo Hiên, năm năm rồi anh vẫn như vậy không một chút thay đổi gì. Anh nhìn thấy người mà năm năm trước đã bỏ anh đi, là nỗi ám ảnh trong suốt khoảng thời gian dài của anh. Đúng chính là cô người mà anh vẫn thường mơ thấy trong mỗi giấc mơ. Đôi khi có một số chuyện kể cả thời gian cũng không thể nào thay thế được, cũng chẳng thể chữa lành.
"- Lâu rồi không gặp Bạch Giai Tuệ."
Đã quá lâu cô không nghe thấy giọng nói anh, giọng nói ấy vẫn trầm ấm như vậy. Cô không đáp lại lời nào, rồi đồng đội của anh bắt cô về đồn vì tội chạy xe quá tốc độ.
"- Mời cô về đồn để nộp phạt."
"- Dạ vâng."
Cô bị bắt xe rồi trở về đồn, một lúc sau đó Cảnh Nghi chạy tới bảo lãnh cho cô.
"- Giai Tuệ em sao rồi hả?"
"- Em không sao!"
Hạo Hiên nhìn Cảnh Nghi và Giai Tuệ thân thiết như vậy lòng anh đau vô cùng. Vết thương trong lòng anh một lần nữa lại đau, giây phút ấy anh mới nhận ra vết thương lòng của mình thì ra qua bao năm qua vẫn chưa hề được chữa lành.
"- Giai Tuệ anh đưa em về, mau đứng lên đi."
Nói rồi Cảnh Nghi đưa Giai Tuệ rời khỏi đồn trở về nhà.
"- Giai Tuệ chào mừng em trở về."
"- Anh hai, em nhớ anh lắm đó, chị dâu đâu?"
"- Đang ở trong bếp, nghe tin em về cô ấy tự tay xuống bếp nấu những món em thích đó."
"- Em có đem quà cưới cho hai người đây, em xin lỗi vì đã không thể tham dự đám cưới của anh chị được."
"- Không sao đâu em."
Tiếng chị dâu từ trong bếp vọng ra. Bữa cơm cũng bắt đầu, cô cũng chạm mặt ông Bạch sau nhiều năm xa cách thế nhưng hai người lại chẳng nói câu nào. Bữa cơm kết thúc cô phụ chị dâu dọn dẹp rồi trở về phòng mình. Bỗng tiếng điện thoại vang lên.
"- Alo! Giai Tuệ cậu về nước khi nào thế hả? Sao không nói tớ, Hạo Hiên nói thì tớ mới biết."
"- Tớ xin lỗi, tớ bận quá nên chưa kịp liên lạc với cậu."
"- Bữa nào rảnh cậu ghé tiệm hoa tớ chơi nhé."
"- Ừm."
Nói xong cô cúp máy. Cô vẫn đang suy nghĩ về Hạo Hiên, cô không biết mấy năm nay anh sống thế nào? Đã có bạn gái chưa? Cô có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi anh thế nhưng với tư cách gì đây? Hạo Hiên anh vẫn vậy, vẫn giữ lấy hình của cô trong bóp của mình. Mùa hạ năm đó cô và anh đã yêu hết mình với thứ gọi là thanh xuân, đó cũng là mùa hạ không thể nào trở lại nữa. Trong lúc đang ngồi uống rượu một mình thì Khải Trạch tới.
"- Hạo Hiên sao thế? Sao lại ngồi đây uống rượu một mình vậy?"
Hạo Hiên không đáp gì chỉ lẳng lặng ngồi đó uống.
"- Cô ấy về nước rồi, cậu có phải vẫn chưa quên được hình bóng cô ấy phải không?"
"- Đã quên lâu rồi."
"- Tôi còn chưa nói là ai mà."
Đúng vậy sau khi cô đi anh đã yêu đương với rất nhiều người, chỉ mong họ có một chút gì đó giống cô thôi.
"- Năm năm rồi, tôi vẫn chưa dứt cô ấy ra khỏi tâm trí mình được. Khoảnh khắc gặp được cô ấy tôi thật sự muốn ôm chầm lấy cô ấy nói với cô ấy bao nhiêu năm nay nay tôi nhớ cô ấy thế nào nhưng với tư cách gì đây? Khải Trạch nếu thời gian quay trở về lúc đó tớ nhất định sẽ giữ tay cô ấy lại, không để cô ấy đi thì bây giờ có lẽ mọi chuyện sẽ khác rồi"
"- Hạo Hiên đừng uống nữa. Cậu biết không trên đời này nếu mà thời gian có thể quay trở lại, thì sẽ đâu có tiếc nuối và con người sẽ không bao giờ nói ra câu giá như."
Hai người họ cứ như thế mà uống cho say khướt. Khải Trạch vì say quá nên không thể nào lái xe về được nên anh đành điện Nhã Tịnh ra đón anh về.
"- Khải Trạch sao mà anh uống nhiều vậy hả?"
"- Vợ ơi! Anh chỉ uống một ít thôi à!"
"- Ai là vợ anh."
Nói rồi Nhã Tịnh và Hạo Hiên đưa Khải Trạch lên xe.
"- Hạo Hiên cảm ơn cậu nha! Tạm biệt."
"- Tạm biệt."
Anh một mình đi bộ về nhà, hai năm trước bác anh đã mất vì bệnh nên căn nhà của bác đã để lại cho hai đứa con trai. Sau khi lên đại học anh cũng dọn ra ở riêng, anh đang một mình lê bước trên đường thì thấy Giai Tuệ cô đang ngồi trên chiếc xích đu trong công viên. Anh nhìn thấy cô vô thức mà bước đến.
"- Anh có thể ngồi được không?"
Cô giật mình ngước lên nhìn anh, cô cảm thấy trong nhà mỗi giây, mỗi phút đều phải đối mặt với ba tâm trạng không tốt nên mới tản bộ ra đây.
"- Anh ngồi đi, anh vừa uống rượu sao?"
"- Ừm, có một chút. Cuộc sống của em vẫn ổn chứ!"
"- Vẫn ổn!"
Mấy năm ở nước ngoài cô thật sự nhớ anh, nhờ có Cảnh Nghi luôn bên cạnh động viên, an ủi cô mới được như bây giờ. Hai người ngồi đó hồi lâu, trời cũng đã khuya nên cô đứng lên ra về.
"- Khuya rồi em về trước, anh về nghĩ ngơi đi."
Cô đứng lên định rời đi, thế nhưng anh lại quàng tay ôm chặt lấy cô.
"- Giai Tuệ anh thực sự rất nhớ em, Bạch Giai Tuệ anh nhớ em đến phát điên rồi em biết không hả?"
Cô cũng rất nhớ anh, những hồi ức liên quan đến anh chưa bao giờ cô quên cả. Nhưng làm sao cô đối diện với anh ngay lúc này đây, cô nợ Cảnh Nghi rất nhiều, cô cũng nợ cả anh nữa.
"- Hạo Hiên xin lỗi chúng ta đã kết thúc từ năm năm trước rồi."
Nói xong cô đẩy tay anh ra rồi bỏ đi. Đúng cô vẫn bỏ rơi anh như cái cách mà năm năm trước cô làm vậy. Anh ngẩn người ở đó hồi lâu nhìn theo bóng cô khuất xa dần, rồi lẳng lặng trở về nhà. Căn nhà của anh im ắng và trống vắng vô cùng.