Sau khi tiễn Tử Vi ra khỏi cửa, Giai Tuệ quay vào nhà. Cô nhìn Hạo Hiên rồi bèn lên tiếng.
"- Dương Hạo Hiên tối nay anh về phòng mình ngủ đi, không được qua chỗ em."
"- Vợ ơi anh sai rồi mà."
"- Ai là vợ anh."
Giai Tuệ tỏ ý giận dỗi trở về phòng, tối đó anh ngủ một mình, trong lòng tỏ ra bực bội.
"- Tự nhiên con nhỏ Tô Tử Vi đó tới đây chi, báo hại Giai Tuệ không cho mình ngủ chung nữa."
Sáng hôm sau anh tỉnh dậy thấy cô đang chuẩn bị bữa sáng.
"- Giai Tuệ em đang nấu đồ ăn sáng à."
"- Em làm gì biết nấu chứ, em xuống dưới mua đó."
Cô dìu Hạo Hiên qua rồi lấy đồ ăn sáng cho anh. Sau khi dùng xong bữa sáng cô chuẩn bị đến công ty.
"- Hạo Hiên anh ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi cho em, em phải đến công ty đây."
Anh đột nhiên ôm lấy cô.
"- Giai Tuệ em không cần đi làm đâu, ở nhà anh nuôi em được mà."
"- Ở nhà hoài em cảm thấy chán lắm, anh ngoan ngoãn ở nhà dưỡng thương đi."
Sau đó cô chào tạm biệt anh rồi đến công ty, anh ở nhà cảm thấy vô cùng buồn chán cứ đi qua đi lại trong nhà rồi lại xem đồng hồ. Tới tận tối cô trở về nhà thì thấy anh đang ngồi trên sofa đợi mình.
"- Giai Tuệ sao em về trễ vậy? Em tính bỏ đói chồng em à."
Anh nói với vẻ mặt giận dỗi nhìn cô.
"- Em còn tí việc chưa xử lý xong, nên mới ở lại làm cho xong rồi về."
Anh không thèm đáp lại lời cô tiếp tục giận dỗi Giai Tuệ, cô bèn ngồi xuống dỗ lấy anh. Thời gian gần trôi vết thương của anh cũng lành, không khí giáng sinh cũng đã tràn về, tuyết rơi khắp thành phố. Khoảng thời gian này anh lại nhớ về lần gặp đầu tiên của anh với cô.
"- Giai Tuệ em nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?"
"- Nhớ chứ, lần đó em gặp anh em cảm thấy anh rất ngốc."
"- Em dám nói anh vậy sao?"
Anh lập tức bồng cô ngồi lên đùi mình Hạo Hiên ôm lấy cô mà hôn.
"- Còn dám nói anh ngốc nữa không?"
"- Em không dám nữa đâu."
Cô lắc đầu lia lịa. Hạo Hiên nhẹ nhàng ôm lấy cô.
"- Giai Tuệ có muốn ra ngoài chơi không."
"- Dạ."
Hạo Hiên đưa cô ra ngoài chơi, lúc này thành phố đã khoác lên mình tấm áo giáng sinh lộng lẫy vào giữa tháng 11, những trung tâm thương mại bắt đầu được lấp đầy bởi những cây thông được trang trí cầu kì. Tuyết rơi phủ trắng khắp thành phố.
"- Giai Tuệ cẩn thận."
"- Hạo Hiên mau đến đây, tuyết rơi đẹp thật đó."
Cô cùng anh nhìn ngắm tuyết rơi, Giai Tuệ không cần biết gặp được Hạo Hiên là đúng hay sai, cô chỉ cần biết gặp được anh, ở bên cạnh anh là cô đã rất vui rồi.
"- Giai Tuệ qua đây anh choàng khăn lại cho em."
Anh nhẹ nhàng thắt khăn lại cho cô, Giai Tuệ nhìn anh khoảnh khắc có anh bên cạnh thật tốt.
"- Hạo Hiên để em sưởi ấm cho anh."
Giai Tuệ trườn lên ôm lấy Hạo Hiên, anh cảm nhận được hơi ấm của cô, cảm nhận được sự ấm áp từ cô. Giai Tuệ chính là giới hạn, là chấp niệm, và là ngoại lệ của anh. Đời này ngoài cô ra, tất cả đều là tạm bợ cả.
"- Hạo Hiên có anh bên cạnh thật tốt quá đi."
"- Ngốc quá."
Anh nhẹ nhàng búng lên trán của cô. Anh nguyện ý cho cô tất cả mọi thứ trên cuộc đời này, đổi lại được nhìn thấy nụ cười của cô, được nắm tay cô vậy là đủ.
"- Giai Tuệ chúng ta trở về thôi khuya rồi."
"- Mau cõng em về."
"- Bảo bối mau lên đây."
Hạo Hiên cõng cô trở về nhà, cô ngủ thiếp trên vai của anh.
"- Nhã Tịnh mau qua đây ăn cơm đi."
"- Khải Trạch những món này đều là anh làm hết sao."
"- Đúng vậy, anh còn có một món quà bất ngờ cho em nữa."
Khải Trạch nhẹ nhàng lấy trong túi ra chiếc nhẫn cầu hôn nhẹ nhàng quỳ xuống bên cạnh cô, Nhã Tịnh bất ngờ nhìn về phía anh.
"- Nhã Tịnh gả cho anh nhé."
"- Ừm...em đồng ý."
Anh nhẹ nhàng hôn lên trán Nhã Tịnh, cuối cùng anh với cô cũng có thể đường đường chính chính ở bên nhau rồi.
"- Vài tháng nữa ba mẹ anh sẽ qua nhà để thưa chuyện với nhà em."
"- Thật vậy sao?"
"- Anh có lừa em bao giờ chưa?"
Nhã Tịnh liền lắc đầu lia lịa.
"- Được rồi em mau ăn đi để đồ ăn nguội không ngon."
"- Dạ."
Sau khi Hạo Hiên cõng Giai Tuệ trở về, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường đắp chăn cho cô. Nửa đêm khi anh đang ngủ, anh liền phát hiện Giai Tuệ nằm cách xa mình. Hạo Hiên ôm lấy cô nhích lại, cô mơ mơ hồ hồ vô thức nằm vào lòng anh. Hạo Hiên xoa đầu cô.
"- Giai Tuệ cô ấy đáng yêu quá."
Anh cứ thế ôm cô ngủ suốt đêm, sáng hôm sau tỉnh dậy Giai Tuệ đã thấy Hạo Hiên chuẩn bị bữa sáng cho cô rồi.
"- Giai Tuệ em đi đánh răng đi, anh làm bữa sáng rồi đây."
Cô nhẹ nhàng bước vào nhà vệ sinh để đánh răng, rồi ra ăn sáng với anh.
Thời gian cứ thế trôi đi, cô cùng anh trở về nhà cũ đón tất niên cùng chị dâu. Còn Khải Trạch anh cùng gia đình Nhã Tịnh và ba mẹ anh đón tất niên bên cạnh nhau.
"- Giai Tuệ, Hạo Hiên hai đứa về rồi mau vào nhà đi."
Chị dâu cô mở cửa chào đón hai người.
"- Dạ."
Anh và cô vào nhà dùng cơm, rồi cả nhà cùng nhau ngắm pháo hoa.
"- Hai đứa tính khi nào thì kết hôn đây."
Chị dâu cô hỏi.
"- Tụi em còn lâu mà chị."
Giai Tuệ đáp lại lời chị dâu.
"- Nhưng anh thấy Hạo Hiên nó nôn lắm rồi."
Cẩn Du lên tiếng trêu ghẹo bọn họ, bữa cơm tối kết thúc cô phụ chị dâu dọn dẹp. Hạo Hiên và Cẩn Du thì lên phòng khách ngồi uống trà với nhau.
"- Hạo Hiên Giai Tuệ là một người con gái tốt, con bé thật sự yêu cậu. Thế nên sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với nó."
"- Dạ em biết."
Anh nhẹ nhàng đáp lại lời Cẩn Du. Thời gian thấm thoát trôi, chẳng mấy chốc hôn lễ của Nhã Tịnh và Khải Trạch diễn ra. Nhã Tịnh cô khoác lên mình chiếc áo cưới xinh đẹp và lộng lẫy, nhìn cô lúc này chẳng khác gì một nàng công chúa bước ra từ cổ tích vậy. Trong lúc ngồi trong phòng chờ Giai Tuệ vào chúc mừng cô.
"- Nhã Tịnh hôm nay cậu thật xinh đẹp đó nha."
"- Giải Tuệ cảm ơn cậu."
"- Cậu với Khải Trạch nhất định phải hạnh phúc đó."
"- Ừm."
Nhã Tịnh mỉm cười với Giai Tuệ.
Cánh cửa lễ đường mở ra Nhã Tịnh nắm tay ba bước về phía Khải Trạch, những cánh hoa hồng rơi xuống khắp cả khán phòng. Khải Trạch nhìn thấy Nhã Tịnh anh thật sự rất hạnh phúc, cô thật sự là nàng công chúa đẹp nhất trong cuộc đời anh. Còn đối với Nhã Tịnh thì đây chính là giây phút hạnh phúc nhất cuộc đời cô. Cuối cùng thì cô và Khải Trạch có thể bên nhau rồi. Ba cô đưa cô đến gần bên anh rồi nhẹ nhàng dặn dò.
"- Khải Trạch tôi giao con gái mình cho cậu, cậu nhất định phải chăm sóc nó thật tốt đó."
"- Dạ."
Rồi Khải Trạch nhẹ nhàng đón lấy tay cô, họ thực hiện lời thề ước với nhau dưới sự chứng kiến của rất nhiều người. Cuối cùng anh đeo nhẫn lên cho cô, Nhã Tịnh nhìn thấy những giọt nuớc mắt của anh.
"- Khải Trạch xem anh kìa, sao lại mít ướt như vậy chứ."
"- Nhã Tịnh anh hạnh phúc quá, cuối cùng anh cũng lấy được em rồi."
Khải Trạch ôm lấy cô, nhẹ nhàng trao cho cô nụ hôn.
"- Nhã Tịnh em mệt không?"
"- Không mệt chút nào."
Khải Trạch quỳ xuống bên cạnh cô, anh nhẹ nhàng cởi giày giúp cô.
"- Nhã Tịnh hôm nay là đêm đầu tiên của chúng ta, em sẵn sàng chưa."
"- Ừm."
Nhã Tịnh nói với vẻ mặt xấu hổ. Khải Trạch nhẹ nhàng bồng cô về phòng, rồi anh tắt đèn đi.
"- Khải Trạch em sợ đau."
"- Ngoan, anh hứa sẽ nhẹ nhàng."
"- Ừm."
Bên phía này Hạo Hiên đang cùng Giai Tuệ đi dạo quanh bờ hồ.
"- Giai Tuệ khi nào thì em mới chịu gả cho anh đây."
Cô quay lại nhìn anh, cơn gió nhẹ nhàng thổi qua anh ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên người cô.
"- Hạo Hiên cho em một chút thời gian nữa đi em chưa sẵn sàng."
"- Được."
Anh biết cô chưa sẵn sàng, anh sẵn sàng đợi cô thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc cô cam tâm tình nguyện gả cho anh. Anh đưa cô trở về nhà nghỉ ngơi.
"- Nhã Tịnh em ngủ say thật đó."
Nhã Tịnh cô từ từ mở mắt ra nhìn anh. Cô xấu hổ cuộn tròn lại trong chăn.
"- Tối qua cái gì nên thấy anh cũng thấy hết rồi, đừng xấu hổ nữa."
Cô mở chăn ra nhìn anh, Khải Trạch bồng cô ra phòng bếp dùng bữa sáng. Giai Tuệ sau khi thức dậy thì Hạo Hiên đã rời khỏi nhà từ sớm vì công việc rồi, anh đã chuẩn bị bữa sáng sẵn để trên bàn cho cô rồi. Bỗng nhiên cô phát hiện bản thân bị chảy máu cam. Cô vội vàng lấy khăn giấy lau đi.
"- Chắc dạo này mình không chăm sóc bản thân kĩ rồi."
Cô cũng không để ý gì cũng không đến bệnh viện để kiểm tra lại sức khỏe. Vài tuần sau đó, cô rụng tóc nhiều hơn, máu cam cũng thường xuyên chảy. Bản thân thì lúc nào cũng cảm thấy mệt mỏi, và ăn không ngon miệng.
"- Giai Tuệ dạo này em sao vậy? Sắc mặt kém quá."
"- Chắc em thức khuya để hoàn thành công việc nên có chút xanh xao."
Giai Tuệ sợ Hạo Hiên lo lắng cho mình nên cô cũng không nói thêm gì với anh.