Doãn Khả Vy không chần chừ thêm nhanh chóng mở tin nhắn xem.
Nhìn những hình ảnh hiện thị trên màn hình điện thoại, toàn thân cô chết lặng tại chỗ.
Đích thực cô không nhớ sai, cô và Anthony đã làm ra những hành động vượt quá giới hạn mà cô lại là người khởi xướng.
Hai chân run rẩy đứng không vững, cô khụyu gối ngã phịch xuống thảm trải sàn.
Chẳng lẽ đêm qua người cùng cô triền miên trên chiếc giường này thật sự là Anthony?
Cô lắc đầu nguầy nguậy không muốn tiếp nhận sự thật này. Hai hàng lệ trong suốt chảy xuống từ lúc nào không hay.
Làm sao cô có thể đối mặt cùng Lữ Thiên Luân đây? Nếu như hắn biết sự thật này, hắn có còn muốn cô nữa hay không?
Đêm qua cũng chính vì một cuộc điện thoại kia đã khiến cô đau khổ như thế nào, còn muốn cùng hắn đối chất để làm sáng tỏ. Bây giờ cô lại cùng người đàn ông khác xảy ra quan hệ, cô nào còn mặt mũi đi tìm hắn đối chất?
Khó khăn lắm mới đi được đến ngày hôm nay, cô còn phải trải qua một kiếp mới được ở bên cạnh hắn, chẳng lẽ cuối cùng chỉ là công cốc, như muối bỏ biển, kết quả vẫn là không có duyên phận hay sao?
Đôi tay run rẩy tìm đến nhật ký cuộc gọi, cô cứ nhìn chằm chằm dãy số lạ vừa gọi đến không lâu, cuối cùng cũng hạ quyết tâm ấn vào dãy số đó gọi đi.
Điện thoại rất nhanh liền thông, thanh âm trầm đục cùng tiếng cười ngả ngớn của gã đàn ông kia vang lên: "Đúng là rất nhanh so với tưởng tượng của tôi đấy!"
"Tôi muốn gì sao? Câu hỏi hay đấy nhưng tôi nghĩ là không nên nói qua điện thoại nhỉ? Tôi gửi địa chỉ cho cô, tôi sẽ đợi cô một giờ. Nếu cô không đến vậy thì... Haha..."
Gã nói nửa chừng rồi cười lớn, tiếng cười ngả ngớn khiến Doãn Khả Vy cả người sởn gai ốc.
Cô còn chưa kịp nói thêm câu nào thì gã đã ngắt điện thoại. Không lâu sau đó thì tin nhắn được gửi tới.
Mở tin nhắn lên, bên trong quả nhiên là một dòng địa chỉ lạ lẫm kèm theo lời nhắn: "Đến một mình."
Không muốn mất thêm thời gian, Doãn Khả Vy mau chóng ổn định tâm tình, chạy nhanh vào nhà vệ sinh tắm rửa, sau đó tìm kiếm trong phòng xem có bộ quần áo nào có thể mặc tạm để rời khỏi nơi này hay không.
Rất may bên trong phòng thay đồ có vài bộ quần áo cho cả nam và nữ. Có lẽ do quá vội vàng và tâm trí đang bị bấn loạn, cô không còn có thể nghĩ ngợi gì thêm về việc tại sao trong phòng khách sạn lại có quần áo để thay, cũng không suy nghĩ vì sao đã có quần áo lại còn vừa khít size của cô, hơn cả là cô càng không chú ý trên ngón vô danh bàn tay trái có một chiếc nhẫn đang hiện hữu.
Mặc xong quần áo, Doãn Khả Vy cầm theo điện thoại nhanh chóng rời khỏi căn phòng khiến cô từ nay về sau chịu ám ảnh. Nếu cô chịu quay lại nhìn số phòng trên cửa, biết đâu những sự tình phát sinh phía sau đã không xảy ra.
Cửa thang máy vừa khép lại, một bóng người đàn ông xuất hiện tại ngã rẽ chầm chậm bước ra. Anh ta nhanh chóng gọi đi một cuộc điện thoại.
"Ông chủ, người vừa vào thang máy."
Dứt lời, anh ta liền cúp điện thoại sau đó bước về phía cuối hành lang dài, tìm đến vị trí thang máy khác rời đi.
Doãn Khả Vy sau khi rời khỏi khách sạn liền bắt một chiếc taxi ngồi vào.
Cô đọc địa chỉ cho bác tài rồi cứ thế nhìn ra ngoài cửa kính nhìn dòng xe đang lưu thông bên ngoài.
Khoé miệng bác tài khẽ nhếch lên nở nụ cười gian xảo, sau đó chuyên tâm lái xe đến địa chỉ mà cô mong muốn.
Chiếc taxi chạy không quá nhanh nhưng càng chạy càng xa rời trung tâm thành phố.
Doãn Khả Vy lúc này đã nhận ra điểm bất thường liền lên tiếng hỏi gã tài xế: "Bác tài, ông có đi đúng địa chỉ hay không? Nơi này đã là vùng ngoại ô rồi."
Gã tài xế vẫn hiển nhiên cười ngạo nghễ, bình thản đáp: "Không sai đâu. Địa chỉ mà cô vừa đọc đích thị là hướng này. Tôi lái xe mấy chục năm rồi, cũng quen thuộc mọi ngóc ngách của thành phố này lẫn những thành phố lân cận, không sai đâu. Cô xem, trước sau đều có xe cộ lưu thông mà."
Gã nói vậy nhưng cô vẫn cảm thấy có điểm bất thường, vội vàng lên tiếng: "Được rồi, không cần đi tiếp nữa đâu, bác cho tôi dừng ở đây đi."
Gã tài xế khẽ nhướn mày nhưng cũng không từ chối, gật đầu cười: "Được, tôi sẽ táp xe vào lề, cô chú ý một chút."
Gã không hề nói ngoa, chầm chậm lái xe rời khỏi làn đường chính rồi dừng lại bên lề đường, làm thủ tục trả tiền qua app điện thoại như thể bản thân chính là một gã tài xế chuyên nghiệp.
"Vậy cô quét mã vào đây là được."
Doãn Khả Vy phối hợp làm theo, sau đó hướng gã nói cảm ơn rồi bước xuống xe.
Chiếc taxi cũng không hề nán lại thêm lập tức phóng nhanh rời khỏi.
Cô đứng một mình bên đường, định bụng gọi một chiếc taxi khác nhưng ngay lúc này, một chiếc xe kiểu dáng du lịch cỡ lớn dừng lại trước mặt cô. Cô còn chưa kịp kinh ngạc thì cửa xe liền được mở ra, hai cánh tay lực lưỡng thò ra nhanh chóng kéo cô vào bên trong rồi đóng cửa lại, sau đó lao vun vút trên đường. Không lâu sau thì một chiếc điện thoại được ném ra từ cửa sổ xe, theo lực quán tính của vận tốc xe mà văng xa về phía sau, vỡ vụn.
Lữ Thiên Luân rời khỏi phòng làm việc trở về phòng khách sạn thì cũng đã gần tám giờ. Hắn cũng không ngờ trong lúc lơ đãng mà mất nhiều thời gian đến vậy.
Hai năm trước cũng tại nơi này, lúc hắn xử lý vụ việc xong trở lại cô vẫn còn say giấc, có lẽ hôm nay cũng không sai biệt lắm.
Mở cửa phòng bước vào, thân ảnh lẽ ra phải đang nằm trên giường lại không thấy bóng dáng. Hắn ba bước thành hai bước chạy vào nhà vệ sinh nhưng bên trong không một bóng người. Hắn lại chạy nhanh về phía phòng thay đồ, Doãn Khả Vy vẫn là vô tung vô ảnh.
Chậm chạp mở tủ quần áo, bên trong quả nhiên mất đi một bộ, hắn chợt thở phào nhẹ nhõm. Xem ra là cô đã thay đồ rồi tự mình rời đi, không cần phải quá lo lắng.
Lấy điện thoại ra gọi cho cô, thế nhưng không có thanh âm đổ chuông mà là tiếng máy móc vang lên: "Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được..."
Hắn kiên nhẫn gọi thêm một lần nữa, bên trong điện thoại vẫn là giọng nói máy móc.
Đi đi lại lại trong phòng thay đồ suy nghĩ lý do vì sao Doãn Khả Vy lại khoá điện thoại, Lữ Thiên Luân lại chẳng thể tìm ra được lý do bất thường nào ngoài việc điện thoại của cô hết pin.
Trăn trở một hồi hắn quyết định gọi cho ba mẹ Doãn hỏi thăm, kết quả nhận được là hôm qua cô đi dự tiệc tất niên của công ty còn chưa trở về.
Hắn lại gọi cho Anthony, vẫn là câu trả lời tương tự, cô không hề liên lạc với anh ta. Hắn bỗng nhiên có dự cảm không lành.
Anthony đề nghị: "Tôi vẫn còn ở tại khách sạn, để tôi đến phòng giám sát xem qua CCTV rồi gọi cho anh."
Hắn không suy nghĩ thêm liền đồng ý: "Anh qua đó đi, tôi cũng sẽ tới ngay."
Tắt điện thoại, Lữ Thiên Luân liền đi thẳng đến phòng giám sát, Anthony cũng vừa vặn chạm mặt hắn tại đó.
Hắn nhanh chóng tìm đến camera gắn tại hành lang tầng cao nhất. Sau một hồi xem xét, cuối cùng cũng nhìn thấy Doãn Khả Vy rời khỏi phòng vào lúc bảy giờ. Xem thêm một lát, hình ảnh người đàn ông khả nghi cũng thấp thoáng xuất hiện nhưng không nhìn rõ mặt.
Lữ Thiên Luân và Anthony đồng thời quay sang nhìn nhau trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu ý đối phương.
Là một trợ lý chuyên nghiệp, Anthony rất nhanh bắt tay vào tra cứu vị trí điện thoại của Doãn Khả Vy, không lâu sau cũng định vị được vị trí trên bản đồ.
Cả hai người một lần nữa đưa mắt nhìn nhau, cũng đồng thời nảy sinh một cỗ bất an: Doãn Khả Vy rất có thể đã gặp bất trắc.
Chợt nhớ đến chiếc nhẫn mới vừa đeo cho cô trước khi rời đi, Lữ Thiên Luân như thể tìm được một phao cứu sinh, lập tức chạm đến bàn phím, liên tục gõ tràng mã code dài vô tận.
Bên trong chiếc nhẫn có gắn một con chip siêu vi gắn định vị, hắn chính là phòng ngừa những trường hợp không may xảy ra như hiện tại, có thể tùy thời tùy lúc biết được cô đang ở nơi nào. Cũng may hắn đã kịp đeo vào tay cô, chỉ mong kẻ đứng phía sau chỉ xem nó như một chiếc nhẫn bình thường, có như vậy hắn mới có thể tìm được cô một cách nhanh nhất.
Lữ Thiên Luân rất nhanh tìm được vị trí của chiếc nhẫn, so với vị trí của điện thoại cách nhau khá xa. Điều này chứng minh điện thoại đã bị đối phương ném bên đường, mà cô, đích thực là gặp bất trắc.
Lưu vị trí của chiếc nhẫn vào trong điện thoại của mình, Lữ Thiên Luân quay sang nói với Anthony: "Tôi gửi vị trí cho anh rồi, lập tức điều động nhân lực theo sau hỗ trợ tôi."
Anthony không chần chừ liền gật đầu: "Được, anh cẩn thận một chút, tôi sẽ lập tức đến chi viện."