Một đêm không mộng mị, Doãn Khả Vy ngủ ngon đến sáng khi nghe đồng hồ báo thức điểm đúng bảy giờ.
Tối qua sau khi trở về, Lữ Thiên Luân gọi điện thoại cho cô nói sáng mai tám giờ mới đến đón để cô ngủ nhiều thêm một chút không cần dậy sớm, đợi đến công ty cùng nhau ăn sáng do nhà hàng của hắn mang đến là được.
Sau khi làm vệ sinh cá nhân rồi thay đồ tươm tất, cô rời khỏi phòng mới chỉ bảy giờ ba mươi, định bụng cùng ba mẹ Doãn nói chuyện một chút về việc cô chuyển đến sống cùng bạn trai.
Chỉ là, khi cô đặt chân xuống bậc cầu thang cuối cùng, ánh mắt đảo quanh kiếm tìm ba mẹ Doãn thì đã thấy người nào đó đang ngồi chễm trệ ở phòng khách cùng ba Doãn mắt đối mắt.
Có lẽ vì quá kinh ngạc cùng sợ hãi, Doãn Khả Vy xém sẩy chân té ngã, cũng may cô đã bước đến bậc cuối cùng, lại đang đứng ở mép cầu thang nên bám được vào tay vịn, nếu không, chờ đón cô sẽ là đất mẹ mát lạnh và cái kết là mất mặt trước mặt người nào đó khi bị hắn chứng kiến cảnh cô máu me đầm đìa và trao một nụ hôn chào buổi sáng với "tiểu tam" mà hắn không cách nào đánh ghen được.
Nở nụ cười gượng gạo nhìn hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau cách chỗ cô đứng không xa, cô từng bước đi về phía họ lên tiếng chào hỏi: "Ba, chào buổi sáng. A Luân, sao anh đến sớm vậy? Chẳng phải hẹn tám giờ sao?"
Lữ Thiên Luân nhìn cô nở nụ cười ôn nhu: "Anh sợ kẹt xe nên đến sớm một chút."
Cô gật đầu: "Vâng. Hai người đang nói chuyện gì vậy?"
Hắn khẽ liếc mắt nhìn ba Doãn một cái, điềm tĩnh trả lời: "Anh và ba em đang nói chuyện về em."
Cô tỏ ra kinh ngạc: "Về em? Về chuyện gì?"
"Mối quan hệ của chúng ta."
Hắn vẫn tỏ ra bình thản trả lời, không hề có ý che giấu. Chẳng qua hắn còn chưa kịp nói gì thì cô đã xuất hiện rồi.
Sáng nay hắn đến nhà cô sớm nhưng lại không có ý định gọi điện thoại cho cô vì sợ cô còn chưa dậy nên cứ đậu xe trước cổng nhà cô chờ đợi.
Mới chỉ đợi được tầm mười phút thì ba Doãn không biết từ nơi nào đi đến gõ cửa xe của hắn khiến hắn sửng sốt không thôi, thế nên chỉ có thể bước ra khỏi xe cùng ông nói chuyện. Điều mà hắn không ngờ là ông không hỏi han gì ngay mà gọi hắn vào trong nhà. Hắn đương nhiên không thể từ chối cho nên hiện tại mới có mặt tại phòng khách nhà cô.
Ba Doãn sau khi "điều tra" hộ khẩu của hắn vô cùng khéo léo xong thì bắt đầu chuyển đề tài hỏi về công việc, hắn đương nhiên có sao nói vậy không dám giấu giếm bất cứ điều gì, kể cả việc hiện tại hắn là cấp trên trực tiếp của cô.
Đang khi hỏi đến trọng tâm của câu chuyện là về mối quan hệ của cô và hắn, mà hắn còn chưa kịp trả lời thì cô đã xuất hiện nên cuộc nói chuyện tạm thời bị đình trệ. Cho nên khi cô hỏi đến, hắn quyết định giao quyền trả lời câu hỏi này cho cô.
Hắn không phải nhút nhát đến độ sẽ lảng tránh câu hỏi của trưởng bối mà hắn tôn trọng quyết định của cô, cô muốn công khai với họ như thế nào hắn không ý kiến, bởi nếu hắn trả lời thì sẽ không chỉ dừng lại ở tầng quan hệ là người yêu mà sẽ là tiến tới hôn nhân trong một tương lai gần.
Nghe câu trả lời của Lữ Thiên Luân, Doãn Khả Vy chỉ khẽ nhướn mày nhìn hắn, xong lại liếc nhìn ba Doãn thăm dò. Thấy ông chỉ nhìn mình chăm chú nhưng lại không hề có chút biểu cảm kinh ngạc hay không vui gì, cô nhanh chóng đi về phía hắn ngồi xuống bên cạnh hắn.
Chủ động nắm lấy bàn tay hắn đan chặt, cô hướng ánh mắt kiên định nhìn ba Doãn lên tiếng: "Ba, hôm qua con chưa gặp ba nên còn chưa kịp nói với ba. Bây giờ anh ấy ở đây rồi thì con cũng muốn chính thức giới thiệu với ba mẹ. Anh ấy là Lữ Thiên Luân, trước kia là bạn học thời Trung học của con, hiện tại là cấp trên của con đồng thời cũng là bạn trai của con. Mong ba mẹ không phản đối chúng con đến với nhau."
Người nào đó bất ngờ bị nắm tay, lại nghe những lời khẳng định từ chính miệng cô thì tâm không khỏi chấn động. Có trời mới biết hắn vui mừng đến mức nào. Hắn còn đang lo lắng không biết ngày tháng năm nào cô mới chịu cùng hắn công khai thân phận trước mặt người nhà. Hoá ra hắn lại lo xa, hay nói đúng hơn là hắn trong hoạ có phúc, nhờ bị ba Doãn bắt gặp nên mới được sớm ra mắt trưởng bối.
Sắp tới hắn cũng phải sắp xếp một chút đưa cô sang Mỹ gặp gia đình hắn mới được. Nếu để bà nội hắn biết hắn đã có bạn gái, lão nhân gia chắc là mừng đến phát khóc luôn cũng không chừng.
Ba Doãn nghe con gái trịnh trọng tuyên bố như vậy thì cũng chỉ khẽ nhướn mày, dù sao ông cũng đã gặp qua hắn, tối qua cũng đã nghe mẹ Doãn đề cập qua. Nhưng là về vấn đề con gái muốn cùng bạn trai sống chung, ông vẫn cần phải cân nhắc, cũng gặp riêng cô để hỏi han lại rồi quyết định sau cũng không muộn.
Ba Doãn cười hoà ái: "Ừm, con gái ba có bạn trai, ba phải vui mừng chứ sao lại phản đối?"
Doãn Khả Vy vui mừng cười: "Vâng, con cám ơn ba."
Ba Doãn nhìn con gái gật đầu, xong lại nhìn qua cậu thanh niên ngồi cạnh cô nói: "Vậy sau này nhờ con chiếu cố con gái bác."
Lữ Thiên Luân siết chặt tay cô, ôn nhu nhìn cô rồi mới hướng ba Doãn kiên định đáp: "Vâng, con cảm ơn bác trai. Bác cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, sẽ không để bác thất vọng đâu ạ!"
"Ừm, vậy thì tốt."
Ngay lúc này, mẹ Doãn rốt cuộc cũng xuất hiện. Khẽ liếc nhìn sang hai đứa trẻ đang nắm tay nhau cười vui vẻ, bà âm thầm nở hoa trong lòng, xong mới lên tiếng: "Bữa sáng xong rồi, cả nhà vào ăn thôi."
Ba Doãn đứng lên trước tiên, đối hai người ngồi đối diện cất giọng: "Hai đứa vào trong ăn sáng thôi. A Luân, đừng khách sáo, cứ xem như nhà mình là được."
Hắn cùng cô đứng lên, mỉm cười nói: "Vâng, con cám ơn hai bác."
Ba Doãn cùng mẹ Doãn đi vào phòng ăn trước, cô và hắn mới chậm rãi nối gót theo sau, vừa đi cô vừa lên tiếng hỏi: "Anh đến bao lâu rồi?"
Hắn thành thật trả lời: "Mới đến không lâu. Ba em cũng chỉ hỏi vài câu thì em đã xuống rồi."
Doãn Khả Vy ậm ừ gật đầu nhưng lạ không nói gì. Hắn xoa đầu cô sủng nịnh nói: "Sợ anh nói lung tung à?"
Cô lắc đầu: "Không có. Em chỉ đang nghĩ cần phải nói thêm những gì để ba mẹ em tin tưởng về mối quan hệ của chúng ta."
Hắn khẽ cười: "Vậy thì em cần phải nói nhiều lắm, bởi vì anh còn chưa nói được gì cả đã bị em cướp lời rồi. Người đang sợ mất điểm là anh đây này. Lỡ đâu ba mẹ em lại nghĩ anh không yêu em thì anh biết làm sao?"
Ăn sáng xong, Doãn Khả Vy và Lữ Thiên Luân chào ba mẹ Doãn rồi cùng nhau đi ra khỏi nhà.
Cửa ghế phụ đã mở, cô bỗng nhiên đứng khựng lại nhìn hắn lên tiếng: "Anh chờ em một lát, em rất nhanh sẽ trở lại."
Hắn nhíu mày một chút nhưng cũng không có ý định đào sâu, gật đầu một cái.
Trở lại phòng ăn, ba mẹ Doãn vẫn ngồi ở đó chưa rời đi. Cô nhìn mẹ Doãn rồi lại nhìn ba Doãn, ngập ngừng lên tiếng: "Ba, không biết mẹ đã nói gì với ba về chuyện của con chưa?"
Ba mẹ Doãn nhìn nhau trao đổi ánh mắt. Tối qua hai người nói chuyện với nhau, cũng đã cân nhắc về vấn đề này, chỉ là chưa có quyết định có nên hay không nên cho hai đứa nhỏ sống chung. Tuy rằng con gái cũng sắp bước sang tuổi hai mươi sáu, cũng không còn nhỏ, đã có thể tự chịu trách nhiệm về cuộc sống sau này của mình nhưng hai người vẫn cho là quá sớm bởi vì hai đứa chỉ mới công khai quan hệ.
Ban nãy cũng đã nói chuyện với hắn, xem như đã hiểu tương đối hoàn cảnh gia đình, đích thực so với gia đình họ chênh lệch rất nhiều, sợ rằng khi về làm dâu sẽ chịu ủy khuất nhưng khi nghe lời khẳng định từ phía hắn, cũng ít nhiều nhìn ra tình cảm mà hắn đối với cô vô cùng chân thật, nên cũng không còn đắn đo nhiều nữa.
Lại nói, khi cô còn hôn mê nằm trong bệnh viện, hắn đã lo lắng và âm thầm đến thăm mà không phải chỉ để cho họ nhìn. Chỉ riêng điều này đã khiến cho họ có cái nhìn khác và càng thêm tin tưởng vào tình cảm mà hắn giành cho cô.
Được rồi, nếu như cô đã quyết định, thân làm cha mẹ thì cũng nên tôn trọng và tin tưởng.
Ba Doãn lặng lẽ thở dài, sau đó nhìn con gái thêm một lần. Thấy cô vẫn kiên định như thế, ông lên tiếng: "Con đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Cô gật đầu: "Vâng, con đã suy nghĩ kỹ càng rồi."
"Về phía cậu ta thì sao? Lý ra người nói là cậu ta chứ không phải là con."
Cô vẫn giữ nguyên dáng vẻ kiên quyết: "Anh ấy không biết việc này. Đây là quyết định của một mình con."
Ba Doãn khẽ nhíu mày: "Ba muốn biết lý do."
"Một phần vì công việc, phần lớn là con muốn ở cạnh anh ấy nhiều hơn để bồi đắp tình cảm. Con chưa bàn với anh ấy là vì muốn tạo bất ngờ."
"Bất ngờ này cũng quá lớn rồi đi. Được rồi, khi nào con chuyển đi."
Lòng Doãn Khả Vy đột nhiên nhẹ nhõm hẳn, vui vẻ trả lời: "Cuối tuần được không ạ?"
"Được. Ba hy vọng sẽ sớm gặp lại cậu ta bằng thân phận khác."