Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 139: Đến nhà hắn



Thứ bảy cuối tuần, Doãn Khả Vy sau khi ăn sáng liền bắt taxi đi một vòng trung tâm thương mại mua sắm.

Tối qua mở toang tủ áo để soạn đồ, cô mới biết quần áo của mình nghèo nàn bảo thủ đến mức nào. Ngẫm lại mới biết cả năm rồi cô chưa mua sắm gì. Cũng phải thôi, nằm trên giường bệnh hôn mê mấy tháng, cô đi mua sắm bằng niềm tin à?

Được rồi, xem như tự thưởng cho bản thân đi, tự sắm mới toàn bộ rồi chuyển đến nhà người nào đó luôn, khỏi mất công cô phải gói ghém vào vali mang đến.

Vào bất cứ cửa hàng nào, nhìn thấy đồ ưng ý là cô liền đóng gói rồi cho chuyển thẳng đến địa chỉ nhà Lữ Thiên Luân. Cô định đến nhà hắn vào buổi chiều cho nên yêu cầu cửa hàng chuyển đến lúc sáu giờ, vừa vặn thời điểm cô cùng hắn chuẩn bị ra ngoài ăn tối.

Cô thật sự mong chờ nhìn thấy vẻ mặt của hắn khi biết từ hôm nay cô sẽ chuyển đến sống chung với hắn, chắc là thú vị lắm đây.

Mất buổi sáng mới xem như mua sắm đầy đủ, Doãn Khả Vy trở về nhà ăn trưa cùng ba mẹ Doãn sau đó cùng hai người nói lời tạm biệt rồi lại bắt taxi đi đến một tiệm spa chăm sóc da. Khi hoàn tất cũng đã năm giờ chiều.

Nhìn đồng hồ nơi cổ tay, cô khẽ nhoẻn miệng cười sau đó lấy điện thoại trong túi xách ra gọi đến dãy số quen thuộc.

Điện thoại rất nhanh liền có người nhận, Doãn Khả Vy nhẹ giọng nói: "A Luân, anh hiện tại đang ở nhà sao?"

Lữ Thiên Luân trả lời: "Ừm, anh đang ở nhà. Làm sao vậy?"

"Có ai đang ở cùng anh không?"

Đầu bên kia, Lữ Thiên Luân đang ngồi ở phòng làm việc xem văn kiện bên Mỹ vừa đưa đến. Có trời mới biết cả ngày nay hắn đợi điện thoại của cô đến phát sầu, rất nhiều lần muốn gọi cho cô để hỏi thăm nhưng lại không muốn làm phiền cô nên lại thôi. Bây giờ cô gọi điện thoại rồi, hắn nào còn tâm trí nghĩ đến việc khác.

Bây giờ nghe cô hỏi như thế, hắn thật sự có chút không hiểu. Chẳng lẽ cô nghi ngờ hắn ở sau lưng cô làm điều gì mờ ám sao? Hắn thật sự oan uổng mà.

"Không có. Cả ngày nay anh đều ở trong nhà xem văn kiện, chưa từng rời khỏi nhà."

Doãn Khả Vy khẽ cười: "Vậy bữa sáng cùng bữa trưa thì sao? Anh giải quyết như thế nào?"

Hắn nhanh nhẩu trả lời: "Có giúp việc trong nhà làm."

"Được. Vậy anh cứ ở trong nhà đi nhé, em hiện tại liền đi đến nhà anh."

Lữ Thiên Luân lập tức nhảy dựng lên, trên mặt là sự hưng phấn cực độ: "Em đang ở nơi nào, anh lái xe qua đón em?"

Đúng lúc này, taxi mà cô gọi cũng đã đến, cô nhanh chóng mở cửa xe ngồi vào rồi mới lên tiếng trả lời: "Không cần đâu, em đang ngồi trên taxi rồi, chắc tầm mười lăm phút nữa sẽ đến nơi."

Bên kia, Lữ Thiên Luân cũng chỉ đành thoả hiệp cho ý nghĩ muốn đi đón cô. Thôi thì đành đợi cô đến chứ biết làm sao hơn? Chẳng lẽ bảo cô xuống xe rồi ở đó đợi hắn? Nghe thật không tinh tế chút nào. Trong khoảng thời gian chờ đợi, hắn nên đi tắm rửa thơm tho rồi cùng cô hưởng thụ buổi tối cuối tuần cũng không tệ.

"Được, anh ở nhà đợi em."



Cúp điện thoại, hắn nhanh chóng đi xuống nhà gặp thím Ngô dặn dò làm bữa tối dựa theo sở thích của Doãn Khả Vy, sau đó lập tức trở về phòng tắm rửa thay đồ chỉn chu. Xong xuôi đâu đấy, hắn lại chạy nhanh xuống nhà đứng ở cửa lớn chờ.

Hẹn mười lăm phút sẽ đến nhưng trên đường bất ngờ kẹt xe nên cô phải mất thêm mười phút nữa mới đến nơi. Người nào đó sốt ruột đứng ngồi không yên, cứ chốc chốc lại nhìn ra cửa lớn ngóng cổ chờ.

Mãi đến khi một chiếc taxi dừng lại trước cổng, Lữ Thiên Luân thở phào một hơi, liền sau đó chạy nhanh ra cổng đón Doãn Khả Vy.

Sau khi đóng cổng, hắn lập tức ôm cô vào lòng: "Em làm anh lo chết mất!"

Cô vỗ về tấm lưng rộng lớn của hắn, trong lòng ấm áp vô cùng, nhẹ giọng nói: "Trên đường đến bị kẹt xe một chút mà thôi."

Hắn gật đầu: "Ừm, vào trong nhà nghỉ một lát đi."

Dứt lời, hắn buông cô ra rồi nắm tay cô đi về hướng cửa lớn ngôi biệt thự.

Khi đi đến chân cầu thang, Doãn Khả Vy bỗng nhiên đứng khựng lại quay sang Lữ Thiên Luân lên tiếng hỏi: "A Luân, giúp việc trong nhà anh đang ở đâu vậy?"

Hắn khẽ nhướn mày: "Đang ở trong bếp. Có chuyện gì sao?"

Cô mỉm cười: "Em có việc cần nhờ. Anh dẫn em đi gặp người đó đi."

"Đi theo anh."

Lữ Thiên Luân không hỏi gì thêm liền quay gót kéo cô đi về hướng nhà bếp.

Thím Ngô lúc này đang tất bật ở bên trong chuẩn bị bữa tối theo dặn dò của hắn.

Trước đây ở Mỹ, thím Ngô vẫn hàng ngày chăm sóc cho sinh hoạt thường ngày của hắn, hiện tại hắn trở về đây, bà cũng theo hắn trở về. Những ngày đến công ty, hắn hầu như chẳng ăn ở nhà bữa nào, chỉ có cuối tuần bà mới có cơ hội nấu cho hắn ba bữa. Tuy có hơi nhàm chán nhưng bà vẫn luôn làm tròn chức trách của mình.

Nửa tiếng trước hắn bất ngờ muốn bà làm bữa tối cho hai người, lại nói bạn gái sẽ đến, bà mừng đến phát khóc. Nhìn hắn từ nhỏ đến lớn, bà xem hắn như con trai mà đỗi đãi, nay nghe tin hắn có bạn gái rồi, bà xem như cũng thấy an ủi.

"Thím Ngô." Lữ Thiên Luân bước vào nhà bếp lên tiếng gọi.

"Có chuyện gì sao?"

Thím Ngô đang rửa rau, nghe hắn gọi thì liền dừng lại công việc, quay lại hỏi. Khi nhìn thấy cô bé tay trong tay đứng bên cạnh hắn, hai mắt bà lập tức sáng hẳn ra.

Doãn Khả Vy nhìn thấy thím Ngô cũng không khỏi kinh ngạc trợn tròn mắt.

Cả tên lẫn gương mặt phúc hậu của bà giống y hệt người cô đã gặp trong giấc mơ khi mà cô sang Mỹ gặp hắn. Cô thật sự có chút nghi ngờ về giấc mơ quá đỗi chân thật của mình, tự hỏi liệu đó chỉ là giấc mơ hay cô thật sự đã trọng sinh quay về quá khứ rồi lại trở về thực tại.

Quá hoang mang rồi! Nếu như khi cô gặp được Lữ Ánh, Anthony, Tracy cùng với những người chưa từng gặp trong giấc mơ đó thì có phải sẽ chứng minh được điều cô đang suy nghĩ không?



Thấy cả hai người phụ nữ một lớn một nhỏ cứ trố mắt nhìn nhau, Lữ Thiên Luân hắng giọng một cái sau đó lên tiếng: "Thím ngô, đây là bạn gái con Doãn Khả Vy."

Quay sang người đứng bên cạnh, hắn nói tiếp: "Vy Vy, đây là thím Ngô, người đã chăm sóc cho anh từ nhỏ đến lớn."

Cô ngẩng đầu nhìn hắn, gật đầu mỉm cười: "Vâng, em biết."

Lại nhìn về người đang đứng cách đó một đoạn, cô nở nụ cười hoà ái: "Thím Ngô, con là Doãn Khả Vy, thím cứ gọi con là Vy Vy là được rồi."

Thím Ngô cũng tỏ ra vô cùng hài lòng, gật đầu: "Ừm. Thím đang làm cơm. Con có muốn ăn gì không để thím làm?"

Cô lắc đầu: "Không cần đâu ạ, thím cứ làm như bình thường là được rồi ạ!"

"Được. Vậy con cùng a Luân hàn huyên đi. Khi nào thím nấu xong sẽ gọi hai đứa."

"Vâng, cám ơn thím. Lát nữa có người đến giao đồ, thím nhận giúp con nhé."

"Được."

Chào thím Ngô xong, Lữ Thiên Luân dẫn Doãn Khả Vy đi lên lầu vào phòng ngủ của hắn.

Căn biệt thự này hắn mua từ lúc về nước, đã cho sửa chữa lại theo ý hắn. Cả tầng một là phòng ngủ chính, bên trong bao gồm cả phòng làm việc, phòng thay đồ và phòng giải trí, đương nhiên không thể thiếu chiếc giường ngủ king size.

Cửa phòng vừa khép, Lữ Thiên Luân lập tức ép Doãn Khả Vy vào cánh cửa ấy hôn ngấu nghiến.

Từ lúc cô xuất hiện trước cửa nhà, hắn đã muốn làm điều đó rồi, hắn chính là không muốn để người ngoài nhìn thấy cảnh tượng hắn "ức hiếp" người phụ nữ của hắn nên đã cố gắng kiềm chế, đến bây giờ hắn mới bộc phát cũng xem như vô cùng nhẫn nại rồi.

Doãn Khả Vy dù vô cùng kinh ngạc nhưng cũng không có ý định tránh né, cô thế nhưng lại hùa theo hắn, hai cánh tay đưa lên vòng qua cổ hắn, đáp lại nụ hôn mạnh bạo.

Cảnh tượng quen thuộc này không biết diễn ra bao nhiêu lần trong giấc mơ của cô, bây giờ được tự mình cảm nhận, cô không hề bài xích mà vô cùng hưởng thụ.

Đã quyết định đến nơi này, cô dĩ nhiên đã chuẩn bị tâm lý sẽ bị hắn "ăn" sạch, vậy thì bắt đầu sớm hay muộn thì cũng như nhau cả thôi, đều chạy không thoát, mà cô cũng không có ý định chạy.

Thấy Doãn Khả Vy đáp lại, Lữ Thiên Luân cao hứng vạn phần, lý trí cũng dần mất kiểm soát, tay hắn bắt đầu không an phận lần mò khắp cơ thể cô. Chiếc váy xoè rộng càng tạo điều kiện cho hắn khám phá nơi tư mật của cô.

Môi hắn dời đi môi cô, di chuyển đến chiếc cô thiên nga trắng muốt rồi đến xương quai xanh tinh xảo, đến khi chạm phải lớp vải che đi bờ ngực cao ngất, hắn khẽ "sít" một tiếng rồi đưa tay về phía sau lưng cô tìm đến khoá kéo, nhẹ nhàng kéo xuống.

Vải lụa trơn nhẵn không còn thứ gì giữ lại cứ thế tuột xuống nằm lây lất dưới sàn, trên người cô giờ chỉ còn bộ đồ lót càng tôn thêm từng đường cong mê người của cô.

Hai mắt Lữ Thiên Luân đỏ lên trông thấy, dục vọng của hắn chính là khó lòng kiềm chế, một lần nữa cúi xuống ngậm lấy đôi môi kiều diễm, bàn tay tiếp tục di chuyển trút đi vật cản cuối cùng trên người cô, chỉ là lần này hắn không kéo xuống mà mạnh mẽ xé tan thành hai mảnh.