Thấy Doãn Khả Vy ngoan ngoãn gật đầu, Lữ Thiên Luân rốt cuộc cũng chịu buông tha. Hắn đưa tay lên xoa đầu cô, cất giọng sủng nịnh: "Quần áo của em anh đã chuẩn bị từ sớm, đều ở trong phòng thay đồ."
Khoé miệng cô chợt co rút: "Anh âm mưu từ sớm rồi phải không?"
Cúi đầu nhìn chính mình, xong cô lại ngẩng đầu nheo mắt nhìn hắn nói tiếp: "Anh làm sao biết size đồ của em?"
Hình ảnh khiếm nhã ngày nào đó chợt xẹt qua trong đầu. Không chỉ một lần hắn ôm cô, hôn cô rồi tay không an phận sờ mó lung tung.
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn trân trối, nói không nên lời: "Anh... anh... anh..."
Người nào đó lại tiếp tục trêu chọc, đưa tay lên chạm vào bờ vai trần của cô vuốt ve mơn trớn, cười như không cười: "Anh làm sao?"
Doãn Khả Vy á khẩu phồng má. Hắn chính là biết còn cố tình hỏi, còn làm ra vẻ oan ức lắm vậy, da mặt dày cũng không phải vừa đâu.
Lữ Thiên Luân phì cười thành tiếng: "Ha ha... được rồi, anh không chọc em nữa. Mau đi tắm rồi xuống dưới ăn tối thôi, thím Ngô đợi lâu lại tưởng chúng ta ở trên này làm đại sự."
Cô trợn tròn mắt nhìn hắn sau đó định bụng ôm chăn chạy đi. Nhưng là cô chỉ vừa kéo chăn nhích đi một chút, hạ bộ người nào đó liền loã lồ đập vào mắt khiến cô xém chút ngã nhào xuống giường, cũng may hắn nhanh tay đỡ lấy kéo cô trở về vị trí cũ.
Một người xấu hổ đỏ mặt đến thất thố, một người thì mặt dày ngồi cười đến nỗi phải ôm bụng, Doãn Khả Vy càng thêm tức giận nhưng chỉ biết trừng mắt với hắn, sau đó ôm toàn bộ chăn quấn lên người quay lưng bước nhanh về phía nhà vệ sinh mặc kệ người phía sau có ra sao đi chăng nữa.
Lữ Thiên Luân nhìn theo bóng dáng cô rời đi, nụ cười trên môi càng thêm ngả ngớn. Người phụ nữ ủa hắn da mặt mỏng, hắn đành phải buông tha chứ biết làm sao? Đợi sau này về một nhà có danh phận hẳn hoi rồi, hắn uốn nắn lại vẫn chưa muộn. Người của hắn, hắn đương nhiên kiên nhẫn có thừa.
Cúi xuống nhìn chính mình trần trụi, mà nơi nào đó vẫn cứ đứng thẳng, hắn lại lắc đầu cảm thán, sau đó bước xuống giường nhặt lại quần áo rơi tứ tung trên thảm trải sàn mặc lại. Xong xuôi, hắn đi vào phòng thay đồ lấy ra một bộ quần áo khác rồi rời phòng ngủ lên lầu trên tắm nước lạnh cho hạ nhiệt.
Khi hắn trở lại phòng ngủ của mình, Doãn Khả Vy cũng vừa vặn tắm xong, tóc cũng đã được sấy khô.
Hắn nhìn cô mỉm cười: "Cùng anh vào phòng thay đồ đi."
Cô gật đầu tiến về phía hắn, cùng hắn đi vào căn phòng kế bên.
Phòng thay đồ rộng gần trăm mét vuông, bốn bề là tủ bằng kính trong suốt, có thể nhìn rõ ràng bên trong chứa những gì. Hai tủ lớn nằm hai bên tường là tủ áo, kế bên là tủ giày, kế bên nữa là túi xách, bóp ví nam nữ các kiểu. Giữa phòng là tủ trang sức đồng hồ cũng bằng kính, chia thành nhiều tầng nhiều ngăn.
Nhìn toàn bộ gian phòng, Doãn Khả Vy không khỏi choáng ngợp. Này thật sự quá xa hoa rồi. Cô chỉ nhìn thấy phòng thay đồ như thế này trên ti vi, bây giờ chứng kiến tận mắt đúng thực là quá đỗi kinh ngạc.
Khoé miệng cô chợt co rút, trong lòng cũng xoắn xuýt một hồi. Cô thế nhưng mất cả buổi sáng đi mua một đống đồ để dùng khi ở nhà hắn, cuối cùng lại thành công cốc. Nhìn mọi thứ trước mắt mà xem, quần áo, giày dép, túi xách, trang sức... Nào có thiếu thứ gì? Thậm chí đồ lót đồ ngủ cũng có đủ, đã vậy còn toàn là hàng hiệu nữa chứ!
Cô không thể không tặc lưỡi a! Đúng là đại gia có khác.
Nắm tay cô kéo đến trước cánh cửa treo đồ nữ, Lữ Thiên Luân mở ra nhìn cô mỉm cười: "Em chọn một bộ đi."
Cô liếc mắt nhìn hắn, xong quay đầu nhìn tủ đồ trước mắt, khoé miệng lại một lần nữa co rút.
Lại quay sang nhìn hắn, cô cười gượng: "Anh mua cả shop của người ta về nhà à?"
Hắn khẽ nhún vai một cái: "Anh cũng không biết em thích kiểu cách cũng như thương hiệu nào nên cứ mỗi một thương hiệu anh lấy mười mẫu thịnh hành nhất. Em thích đồ của hãng nào, lần tới anh cho người chuẩn bị lại. Giày dép, túi xách cũng vậy luôn."
"A Luân, chỗ này là quá nhiều rồi đấy. Làm sao dùng hết được?"
Hắn không cho là đúng nói: "Không nhiều, mỗi ngày mặc một bộ, chừng ba bốn tháng là hết à."
"Sao lại lãng phí? Anh kiếm tiền là để vợ anh tiêu xài cơ mà. Nhiêu đây thì thấm vào đâu so với tủ đồ của mẹ anh? Không nhiều!"
Doãn Khả Vy giơ tay đầu hàng. So sánh với mẹ hắn thì cô thật không dám rồi. Nữ chủ nhân đương nhiệm của gia tộc Lauder, còn là một nữ cường nhân có sự nghiệp riêng của mình, há lại thiếu tiền sao?
"Em không ở đây, vậy anh chuẩn bị nhiều đồ như thế để làm gì?"
Lữ Thiên Luân khẽ nhướn mày, nhe răng cười: "Thì hôm nay chẳng phải có cơ hội dùng đến rồi à?"
Doãn Khả Vy cười như không cười: "Anh lại âm mưu từ trước rồi phải không?"
Hắn siết lấy eo cô, cất giọng sủng nịnh: "Bày mưu thì cũng phải có những người phối hợp mới được chứ, em nói có phải không?"
Không chờ cô trả lời, hắn gảy nhẹ mũi cô một cái, nói tiếp: "Được rồi, để anh chọn cho em vậy."
Dứt lời, hắn buông cô ra, đứng trước tủ quần áo nhìn ngắm một hồi, sau đó lấy ra một chiếc váy lụa xoè trễ vai màu xanh đen, ở eo đính hoa pha lê làm điểm nhấn.
Đặt chiếc váy vào tay cô, hắn nhẹ giọng nói: "Hợp với áo anh đang mặc, trông khá giống đồ đôi đấy. Em thay đồ đi, ăn tối xong chúng ta đi hẹn hò."
Doãn Khả Vy nhìn chiếc váy, sau đó nhìn đến màu áo sơ mi Lữ Thiên Luân đang mặc, khoé miệng bất giác cong lên.
Đồ đôi sao? Cũng giống thật đấy. Hắn đây là đang muốn tuyên bố chủ quyền? Được thôi, cô theo hết, dù sao tối nay cô còn có một bất ngờ cho hắn, nhưng là đối với hắn thì sẽ cao hứng hay ngược lại, cô thật sự có chút chờ mong nha.
Cô còn chưa nói được câu nào, Lữ Thiên Luân tiếp tục chọn cho cô một đôi cao gót màu xanh đen hợp với chiếc váy cô đang cầm, sau đó lại đi đến tủ đồ bên cạnh chọn ra một chiếc túi xách đồng màu, cuối cùng là đến tủ đựng trang sức lấy ra một bộ đầy đủ bao gồm dây chuyền, lắc tay, hoa tai và nhẫn đính kim cương sáng bóng, điểm nhấn là viên ruby màu xanh dương đậm hình trái tim.
Một dàn màu xanh ở trên người, thật sự quá chói lóa rồi. Cũng may bây giờ là buổi tối, màu sắc khá nhu hoà, nếu mà diện nguyên một cây màu xanh đậm này đi vào ban ngày, thật sự không còn lời nào để nói. Lại nói, da của của cô còn rất trắng, màu sắc đậm này còn tôn thêm vẻ đẹp của cô gấp bội, cho dù có là buổi tối thì vẫn không hề bị lu mờ.
Đem toàn bộ phụ kiện đặt trước mặt Doãn Khả Vy, Lữ Thiên Luân tỏ ra vô cùng tự hào nói: "Em thay đồ đi."
Lại chỉ vào phía ngăn tủ bên dưới, nơi duy nhất không phải là cửa kính, hắn nói tiếp: "Chỗ này là đồ lót, em tự lấy hay để anh giúp em?"
Gò má cô vì câu nói này của hắn mà đỏ lên trông thấy, cô nhanh chóng đẩy hắn đi về phía cửa phòng, cười gượng: "Anh ra ngoài đi, để em tự lấy."
Hắn cười thành tiếng sau đó cũng chiều theo ý cô, để lại cô một mình trong phòng thay đồ, còn mình đi ra phòng ngủ thu thập quần áo vương vãi trên sàn.
Tầm mười lăm phút sau, cửa phòng thay đồ rốt cuộc cũng được mở ra, Lữ Thiên Luân nhìn Doãn Khả Vy từ đầu đến chân, xong lại kéo cô trở về bên trong dừng lại trước tấm gương lớn, bên cạnh là tủ trang sức.
Hắn không nói lời nào mà trực tiếp động thủ, lấy trang sức mà khi nãy đã đặt trên mặt tủ đeo lên cho cô.
Hiểu ra hắn định làm gì, cô vội vàng ngăn cản: "A Luân, không cần đâu, em không có thói quen đeo trang sức."
Hắn không có ý định nhân nhượng, vừa đeo dây chuyền lên cho cô vừa nói: "Ngoan, nghe lời, tập dần đi. Anh đã mua rồi, không dùng chẳng lẽ để làm kiểng?"
"Nhưng mà..."
Hắn không cho cô nói, lập tức cắt ngang: "Không nhưng nhị gì cả?"
Tay hắn không dừng lại, tháo khuyên tai cô đang đeo xuống, sau đó lấy khuyên tai trong bộ trang sức kia đeo lên cho cô, rồi đeo vòng, cuối cùng là xỏ nhẫn vào ngón giữa trên bàn tay phải.
Xong xuôi, hắn tỏ ra hài lòng gật đầu: "Hoàn hảo. Vợ của anh phải như vậy mới xứng."
Nhìn ngắm cô một lần nữa, hắn ra điều cân nhắc: "Sau này hẳn phải tìm một người makeup làm tóc nữa mới được."
Doãn Khả Vy lắc đầu nguầy nguậy: "A Luân, em không phải nghệ sĩ, không cần phô trương như vậy có được không?"
Hắn đưa tay lên vuốt cằm suy nghĩ, gật đầu tán thành: "Ừm, cũng phải. Tóc tự nhiên thế này cũng đủ đẹp rồi. Mặt cũng vậy, cũng không cần phải trang điểm vẫn có thể câu hồn người khác. Vy Vy, anh thật sự muốn đem em giấu đi, không muốn chia sẻ sắc đẹp của em với người khác chút nào."
Lời hắn nói tuy thật sự khoa trương nhưng vào tai cô như rót mật vậy. Phụ nữ mà, ai lại không muốn được khen ngợi đây?
Cô nhe răng cười: "Vậy thì ở nhà thôi, không cần đi đâu hết."