Hôm sau, Lữ Thiên Luân và Doãn Khả Vy trở về nhà ba mẹ Doãn ăn bữa cơm tất niên sau đó hai người lên máy bay đi đến Maldives đón giao thừa.
Máy bay tư nhân của gia tộc Lauder đáp thẳng xuống khoảng trống trước căn biệt thự ven biển thuộc sở hữu của Lữ Thiên Luân. Bên ngoài lúc này là hai hàng người đứng xếp hàng chỉnh tề bao gồm cả vệ sĩ lẫn giúp việc đang đứng nghênh đón chủ nhân trở về.
Hai người bước xuống máy bay, vị quản gia lớn tuổi nhanh chóng bước đến cung kính chào hỏi: "Mừng cậu chủ trở lại."
Hắn bỏ lại một từ rồi nắm tay cô đi vào bên trong ngôi biệt thự sáng đèn, hướng về phía thang máy đi lên tầng năm cũng là tầng cao nhất và chỉ có một phòng duy nhất vô cùng rộng lớn.
Mở cửa phòng, hắn dẫn cô đi về phía nhà vệ sinh, mỉm cười nói: "Em trước đi tắm cho thoải mái đi. Bên trong có áo choàng tắm. Lát nữa anh mang đồ cho em sau."
Doãn Khả Vy không nói gì chỉ khẽ gật đầu, sau đó mở cửa nhà vệ sinh bước vào bên trong.
Cô vào trong rồi, Lữ Thiên Luân đi ra khỏi phòng xuống lầu bên dưới tắm rửa, sau đó lại trở về đi vào phòng thay đồ bên cạnh phòng ngủ chính.
Mặc âu phục rồi chải đầu tươm tất, Doãn Khả Vy cũng vừa lúc tắm xong. Hắn nhanh tay cầm máy sấy hong tóc cho cô. Xong xuôi, hắn dẫn cô đi vào phòng thay đồ.
Chỉ vào chiếc váy dạ hội màu xanh bích đang được treo trên giá, hắn nhìn cô dịu dàng cất giọng: "Em thay đồ đi, anh đợi bên ngoài."
Doãn Khả Vy khẽ nhướn mày. Cô còn tưởng hắn sẽ như mọi ngày nói rằng "để anh mặc giúp em", không ngờ hắn lại ngoan ngoãn đi ra bên ngoài chờ, này thật sự khiến cô thấy hơi kinh ngạc nha.
Chỉ là cô không biết, hắn thật ra cũng muốn làm điều đó lắm chứ nhưng hắn lại sợ bản thân trong lúc nhất thời không kiềm chế được mà "ăn" cô ngay tại chỗ, cho nên đành phải miễn cưỡng buông tha cho cái suy nghĩ không đứng đắn kia.
Hắn lấy điện thoại gọi cho quản gia phân phó xong, rất nhanh cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Hắn ra mở cửa cho người vào sau đó lại đi đến phòng thay đồ mở cánh cửa đó ra.
Doãn Khả Vy vừa hay đang kéo khoá, hắn bước nhanh về phía sau lưng giúp cô làm việc đó.
Chiếc váy dạ hội bó sát ôm trọn đường cong cơ thể, chân váy xẻ cao ngang đùi phô diễm đôi chân dài thẳng tắp, rãnh ngực xẻ sâu lộ ra nửa vùng tròn đầy cao ngất, xương quai xanh tinh tế cùng đôi vai thon gầy khiến đàn ông khi nhìn vào sẽ không thể nào rời mắt mà muốn phạm tội...
Lữ Thiên Luân nhìn thân hình yểu điệu của Doãn Khả Vy qua tấm gương lớn, không nhịn được khẽ cúi xuống hôn lên bờ vai trần của cô mút mạnh một cái. Da thịt trắng tuyết tức thì hiện lên một vệt ửng đỏ vô cùng chói mắt.
Nhìn thành quả do mình lưu lại, khoé miệng hắn cong lên nở nụ cười đắc ý.
Người phụ nữ diễm lệ này là của hắn, hắn đã tuyên bố chủ quyền cho nên đừng ai mơ tưởng đến.
Doãn Khả Vy bị hành động này của hắn làm cho á khẩu không thốt nên lời, chỉ có thể âm thầm đón nhận sự thân mật của hắn.
Siết chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, hắn thủ thỉ: "Vy Vy, anh thật sự muốn lặp tức "ăn" em!"
Xúc cảm đang dâng trào, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên phá vỡ không gian ái muội giữa hai người.
Doãn Khả Vy thông qua tâm gương lớn trước mặt nhìn thấy rõ ràng gương mặt hắn đang chuyển sang tối sầm. Hắn thế nhưng lại quên mất bên ngoài có cả một đám người đang đợi. Chỉ có thể trách người phụ nữ của hắn quá kiều diễm mê người, chỉ cần nhìn thấy cô là hắn ngay lập tức muốn vồ đến.
Buông cô ra, hắn nghiến răng nói với người bên ngoài: "Vào đi."
Hít một hơi sâu ổn định tâm tình, hắn nhẹ giọng nói với người trong lòng: "Anh đợi em ở bên dưới."
Dứt lời, Lữ Thiên Luân quay lưng bước ra khỏi nơi đó, cũng ra khỏi phòng ngủ đi tới thang máy xuống tầng trệt.
Hắn đi rồi, đám người vừa đi vào liền thở phào nhẹ nhõm. Sắc mặt ông chủ của họ thật sự quá đỗi doạ người, tim bọn họ nhỏ bé lắm, không chịu nổi trận đàn áp này đâu.
Một người nhanh nhẹn lấy ghế đưa đến chỗ Doãn Khả Vy đang đứng, thân thiện cất giọng: "Tiểu thư, xin mời ngồi."
Cô mỉm cười gật đầu rồi ngồi xuống ghế, sau đó cả đám người bu xung quanh bắt đầu makeup cho cô từ trên xuống dưới, từ đầu tóc, trang điểm, đến móng tay móng chân cũng không từ.
Doãn Khả Vy bất chợt nhớ đến cảnh tương tự thế này xuất hiện trong giấc mơ, cũng là tại căn biệt thự của Lữ Thiên Luân ở Maldives này. Cô càng lúc càng cảm thấy mơ hồ, chẳng biết đâu là thực đâu là mơ nữa.
Bị dày vò hơn một tiếng đồng hồ cuối cùng cô cũng được giải thoát.
Nhìn chính mình trong gương, mái tóc dài được bới cao, hai bên thái dương thả rơi vài lọn tóc trông vô cùng quyến rũ, gương mặt được trang điểm cầu kỳ nhưng lại tinh tế, nhất là cặp mắt to tròn vô cùng hút hồn, cô không dám tin người đang xuất hiện trong gương chính là hình ảnh phản chiếu của mình.
Là do cô thực sự xinh đẹp hay do tay nghề của bọn họ cao nên mới có thể biến một Doãn Khả Vy bình thường chân chất thành một Doãn Khả Vy xinh đẹp diễm lệ? Thật sự quá khác biệt rồi. Chính bọn họ cũng không thể tin tay nghề của mình lại có biến ra một người phụ nữ quá mức kinh diễm như thế này.
Thợ trang điểm cũng không thể không lên tiếng tán thưởng: "Tiểu thư, cô thật sự quá xinh đẹp rồi!"
Lời khen tặng khiến cô thật sự vui vẻ, khẽ mỉm cười: "Cảm ơn, nhưng là do tay nghề của mọi người rất cao mà thôi."
"Vâng, cảm ơn tiểu thư."
Một người khác lấy đôi cao gót đã được chuẩn bị cùng với bộ váy cô đang mặc trên người đưa đến dưới chân cô, nhẹ giọng nói: "Tiểu thư, để tôi giúp cô mang giày."
Vốn cô định tự mình mang lấy nhưng khi nhìn đến chiếc váy đang mặc, cô liền bỏ qua cái ý nghĩ của mình, cười gượng đáp: "Vậy phiền cô."
Đi giày xong, cả đám người nhanh nhẹn đứng sang một bên. Cô bé giúp cô mang giày lại lên tiếng: "Vậy tiểu thư, mời cô đi xuống bên dưới. Thiếu gia đang chờ rồi ạ."
Thang máy dừng lại tại tầng trệt, Doãn Khả Vy nâng váy đi về phía sofa nơi Lữ Thiên Luân đang ngồi xem tạp chí.
Nghe tiếng thang máy mở ra, hắn lập tức gấp tạp chí lại đứng lên nhưng chân lại chẳng thể bước được bước nào. Hắn chính là bị thân ảnh kiều diễm động lòng của cô hớp hồn mà sững sờ tại chỗ.
Người phụ nữ của hắn bình thường đã đủ khiến hắn hô hấp khó khăn, tối qua trang điểm nhẹ một chút thì đã xinh đẹp rạng ngời rồi nhưng hiện tại trang điểm cầu kỳ hơn lại không khác gì tiên nữ giáng trần, càng giống như Hồ yêu câu mất hồn phách hắn khiến hắn cam nguyện dâng hiến cả bản thân.
Nhìn vẻ mặt ngây ngốc của người nào đó, khoé miệng Doãn Khả Vy khẽ cong lên, từng bước đi đến trước mặt hắn rồi dừng lại, dịu dàng cất giọng: "A Luân!"
Thanh âm trong trẻo quen thuộc vang lên bên tai kéo hắn từ trong mê man tỉnh lại. Hắn nhanh chóng vòng tay siết lấy eo cô, hít thở khó nhọc: "Vy Vy, làm sao đây? Anh hiện tại chỉ muốn bắt nhốt em lại để không ai có thể chiêm ngưỡng được vẻ đẹp của em."
Cô cười ngọt ngào: "Vậy sao? Vậy thì ở đây thôi là được."
Hắn làm bộ thở dài: "Nhưng mà những thứ anh dày công chuẩn bị thì sao đây? Cứ thế bỏ biển à?"
Doãn Khả Vy khẽ nhướn mày nhưng còn chưa kịp nói tiếng nào, Lữ Thiên Luân nở nụ cười xấu xa: "Cũng may anh bao trọn rồi, sẽ không có ai ảnh hưởng đến chúng ta hết."
Cô liếc hắn một cái từ chối cho ý kiến. Cô đương nhiên không lạ gì tính khí của hắn, tính chiếm hữu mạnh này nếu hắn xếp thứ hai thì không ai dám xưng thứ nhất. Cô nên cảm thấy may mắn hay là bất hạnh đây?
Ôn nhu nhìn cô thêm một chút, Lữ Thiên Luân co tay lại chừa khoảng trống nhỏ giữa khủy tay và hông, Doãn Khả Vy vô cùng phối hợp khoác lấy cánh tay hắn, mỉm cười ngọt ngào.
Hắn cũng đối cô mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Vậy đi thôi."
Cô gật đầu, cùng hắn đi về phía cửa lớn căn biệt thự.
Bên ngoài đã có một chiếc ô tô sang trọng đỗ tại đó, cửa ghế lái và phụ lái cũng đã được mở ra. Hắn dìu cô ngồi vào trong xe, thắt dây an toàn cho cô rồi đóng cửa lại, còn chính mình đi về phía bên ghế lái, ngồi vào trong đóng cửa rồi thắt dây an toàn.
Quay sang nhìn người ngồi cạnh thêm một lần, hắn mới bắt đầu cho xe lăn bánh đi về hướng cảng biển, nơi chiếc du thuyền sang trọng đang sáng đèn.
Vị quản gia trước đó đón tiếp hai người lúc này lại xuất hiện ở ngay cổng cảng chờ, thấy họ đi tới thì cung kính cúi chào, sau đó đi trước dẫn đường cho hai người họ tiến vào du thuyền.
Nhân vật chính đã xuất hiện, chiếc du thuyền rất nhanh liền di chuyển trên mặt biển, thời gian vừa vặn còn mười lăm phút là đến giao thừa.
Đón mừng năm mới trên biển thật sự là một ý tưởng không tồi.