Là Anh Hết Mực Nuông Chiều

Chương 39: Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn, nếu không anh sẽ cho thư ký Trương xuống xe đấy



Người đàn ông điềm nhiên nhìn cô, lời giải thích ở trong xe ngày đó với cô hóa thành công cốc rồi à?

Chu Tự Tề lấy điện thoại ra khỏi túi áo vest, yên lặng xử lý công việc, không buồn để ý đến Từ Niệm Bắc.

Từ Niệm Bắc nhíu mày, trừng mắt lườm anh một cái, trong lòng có chút bực bội không tên, nhìn sang phía cửa sổ trong suốt bên cạnh. Bên ngoài nắng nóng, tia nắng phản chiếu lên tấm kính của tòa nhà văn phòng đối diện, từ xa nhìn vào vừa nóng bức vừa ngột ngạt.

Từ Niệm Bắc di chuyển tầm mắt, nhìn thấy một người đàn ông đang đứng ở cửa sổ đối diện, trên tay cầm camera, đang chụp về phía bọn họ.

“Anh nhìn cửa sổ đối diện kìa, là chụp chúng ta sao?”

Chu Tự Tề rời mắt khỏi điện thoại, ngón trỏ thon dài đẩy nhẹ gọng kính trên mặt, nhìn theo hướng cô nói rồi híp mắt lại: “Không cần quan tâm đến hắn ta, cứ để hắn chụp.”

Từ Niệm Bắc uống một hớp nước chanh đá, nếu không phải do khoảng cách xa, cô đã lao tới đập máy ảnh của tên đó rồi.

Chưa được bao lâu, nhân viên phục vụ liền mang đồ ăn lên.

Chu Tự Tề gắp một miếng thịt cá, gỡ xương một cách thuần thục, Từ Niệm Bắc vừa ăn cơm vừa nhìn anh, có chút ngây người.

Đột nhiên, anh đặt miếng cá đã được gỡ xương vào trong bát của cô, Chu Tự Tề không nhìn cô, chỉ gắp miếng thịt bò vào bát của mình, tao nhã ăn cơm.

Từ Niệm Bắc nuốt đồ ăn trong miệng xuống: “Tôi có thể tự gắp được.”

“Đối diện có phóng viên.”

“Chẳng có vợ chồng nào cưới được một năm mà vẫn ở bên ngoài gắp đồ ăn qua lại cho nhau đâu, cũng không phải là không tự gắp được.” Từ Niệm Bắc gắp cá trong bát cho vào miệng, mặt dù ba mẹ cô ở nhà rất hay thể hiện tình cảm, nhưng cũng không có thói quen gắp đồ ăn cho nhau, trừ khi tụ tập nhiều người, mẹ cô gắp không tới hoặc không thể thì ba cô mới gắp giúp mẹ.  

“Chúng ta làm như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy rất giả, như đang diễn trò.”

Chu Tự Tề giương mắt nghe cô nói, ung dung hỏi: “Phải không?”

Nói xong, anh lại gắp một miếng thịt cá đặt vào bát của cô, miếng thịt lần này còn to hơn lần trước.

Từ Niệm Bắc hơi chau mày, sao nói mãi mà người đàn ông này chẳng chịu hiểu vậy? Nhưng nhìn miếng thịt cá trắng muốt trong bát, Từ Niệm Bắc lại không nhịn được mà cho vào miệng, cô thích ăn cá nhưng lại hay bị mắc xương.

Ăn cơm xong, hai người uống nốt phần canh giải nhiệt rồi xuống lầu.

Thư ký Trương dừng xe trước cửa, hạ cửa kính xuống: “Tổng giám đốc Chu và phu nhân lên xe đi ạ.”

Chu Tự Tề mở cửa ghế sau để Từ Niệm Bắc ngồi vào, thư ký Trương ngồi ở ghế lái khẽ tặc lưỡi, giọng nữ ngày đó mà mình nghe được từ điện thoại của tổng giám đốc chắc hẳn là của phu nhân rồi.

Hai người này, rốt cuộc là ly hôn rồi hay chưa ly hôn?

Chu Tự Tề ngồi vào chỗ, giọng điệu lạnh lùng: “Lái xe đến đài truyền hình, Thẩm Mộng bên kia thế nào?”

Thư ký Trương tập trung tinh thần, lái xe đến tuyến đường chính, trả lời: “Thẩm Mộng đã ăn trưa ở đó, đang nghỉ ngơi trong buổi tổng duyệt của đài truyền hình, nhưng sáng hôm nay tôi mới biết được khách mời đặc biệt có Tư Không.”

Nhắc đến Tư Không, giọng nói của thư ký Trương nhỏ dần.

Lúc Từ Niệm Bắc nghe được hai chữ Tư Không, trong lòng đập thịch một tiếng.

Mấy ngày nay, fan hâm mộ của Tư Không mắng cô không ra cái gì, vốn dĩ là cô u mê giá trị nhan sắc cũng như tài năng. Nhưng u mê nhan sắc cũng không phải chỉ có mình Tư Không, các sao nam có người nào có nhan sắc khó coi?

Hơn nữa, mặc dù Chu Tự Tề đã 32 tuổi nhưng vẫn giữ gìn nhan sắc rất tốt, trông đẹp hơn các sao nam hạng A kia nhiều.

Vậy nên, Từ Niệm Bắc thoát fans* rất nhanh chóng.

*Thoát fans: Không còn hâm mộ một người nào đó.

Ánh mắt Chu Tự Tề sâu xa nhìn cô: “Đừng nói là em còn muốn gặp mặt cậu ta, sau đó nói rằng em đã thích anh hai năm, muốn được anh ký tên đấy nhé?”

Từ Niệm Bắc cuối đầu nghịch điện thoại của mình: “Em đã thoát fans rồi.”

“Thoát fans?”

“Không còn thích anh ấy nữa.” Quả thật, ngày xưa cô không thích những “Tuyển tập mỹ nam” trên mạng.

Chu Tự Tề “Ừ” một tiếng, khóe môi hơi cong lên, cơ thể thoải mái dựa ra sau ghế.

“Nằm nghỉ một chút đi, tối hôm qua ngủ muộn, đài truyền hình lại cách khá xa, trên đường đi sẽ kẹt xe, khoảng hai tiếng nữa mới có thể tới nơi.”

Người đàn ông cởi áo vest ra, vòng tay ôm lấy Từ Niệm Bắc vào lòng, anh ngồi dịch sang bên cạnh cửa sổ xe, để lại phần lớn chỗ ngồi cho cô nằm, lấy đùi mình làm gối kê đầu cho cô.

Từ Niệm Bắc bị anh khóa chặt, cả người ngã nhào vào lòng anh.

Cô “Ui da” một tiếng, đôi mắt ngấn nước nhìn anh.

“Anh làm gì thế, em không muốn ngủ, em ngồi được rồi!”

“Bỏ móng vuốt của anh ra khỏi người em mau lên, đỡ em dậy…”

Chu Tự Tề cúi đầu, nheo mắt nhìn cô, Từ Niệm Bắc gối đầu lên đùi anh, ngọ nguậy không ngừng.

Anh véo nhẹ hai bên má cô, có chút thịt, khi bóp lại thì môi chu ra, giọng nói cũng mềm đi vài phần.

“Em ồn ào thật đấy, có thể yên lặng một tí được không, em không mệt nhưng anh mệt, em nói xem tối hôm qua em ngủ mấy giờ?”

“Ai bảo anh lái xe về muộn như vậy…” Cô gái trừng mắt, nhỏ giọng lầu bầu, cực kỳ giống lúc Từ Niệm Nam làm nũng.

Chu Tự Tề cố nén cười, nghiêm túc nói: “Không được lộn xộn, kêu em ngủ thì em không chịu, thế thì tối nay không được ngủ.”

Từ Niệm Bắc nổi giận đùng đùng, trợn mắt nhìn anh: “…”

Điều hòa trong xe khá lạnh, Chu Tự Tề đắp áo vest lên người Từ Niệm Bắc, thương lượng nói: “Anh sẽ buông em ra nhưng em không được nói chuyện, đồng ý thì chớp mắt hai cái.”

Từ Niệm Bắc chớp chớp mắt: “…”

Chu Tự Tề hơi cong môi, đột nhiên cúi đầu nói thầm bên tai cô: “Tốt nhất là em nên ngoan ngoãn, nếu không lát nữa anh sẽ cho thư ký Trương xuống xe đấy…”

Gương mặt của Từ Niệm Bắc chậm rãi đỏ lên, lông mi dài khẽ run rẩy.

Chu Tự Tề buông tay ra, quả nhiên Từ Niệm Bắc không ầm ĩ nữa, chỉ là khi cô muốn ngồi dậy thì bị Chu Tự Tề kéo ngược trở về.

“Nhắm mắt ngủ.”

Thư ký Trương ngồi ở ghế lái không ngừng đổ mồ hôi hột, này này này… Vừa rồi anh ta nghe thấy gì vậy?

Những chuyện thế này cũng không cần tránh mặt anh ta sao? Thật sự không coi anh ta là người ngoài sao?

Thư ký Trương cảm thấy hoang mang trong lòng.

“Lái xe từ từ thôi, chỉ cần đến trước bốn giờ là được, tăng điều hòa lên một chút.”

“Vâng.” Thư ký Trương nhỏ giọng đáp.

Tối qua mệt mỏi như vậy, phải ngủ một giấc dài mới có thể bù lại.

Quả thật từ trung tâm thành phố đến đài truyền hình sẽ tắc đường, nhưng ba giờ là có thể đến nơi, chỉ là anh ta vẫn phải chậm rãi lái xe đến bốn giờ.

Bên trong xe yên tĩnh, tốc độ cũng rất ổn định, dù dừng chờ đèn tín hiệu cũng không hề có cảm giác xóc.

Chu Tự Tề nhẹ nhàng đặt hai tay lên eo Từ Niệm Bắc, dựa lưng vào cửa, yên lặng ngắm nhìn cô gái trên đùi mình, sau đó nhắm mắt lại.

Nếu một năm nay anh không bận rộn như thế, thì cô gái nhỏ này sẽ không mang nhiều gai góc như vậy phải không?

Một tiếng thở dài bật ra từ đôi môi mỏng của người đàn ông.

Khoảng ba giờ năm mươi phút, thư ký Trương đỗ xe ở bãi đậu xe bên ngoài đài truyền hình, anh ta quay đầu nhìn Chu Tự Tề phía sau, vừa định nói thì bị anh “Suỵt” một tiếng ngăn lại.

Thư ký Trương đành phải ngoan ngoãn ngồi vào ghế lái, sợ tiếng động phát ra từ nơi nào đó sẽ làm Từ Niệm Bắc thức giấc.

Chu Tự Tề cũng không nhúc nhích, anh không ngủ, nửa người dựa vào cửa xe, cúi đầu nhìn người con gái trên đùi mình.

Từ Niệm Bắc ngủ rất say, còn chảy cả nước miếng, làm ướt một mảng quần của Chu Tự Tề, màu sắc nơi này đậm hơn một chút so với những phần còn lại.

“Đưa khăn giấy cho tôi.”

Thư ký Trương đưa khăn giấy ra phía sau, điện thoại chợt vang lên: “Tổng giám đốc Chu, điện thoại của trợ lý Thẩm Mộng.”

Chu Tự Tề cầm lấy khăn giấy, khẽ nói: “Cậu xuống xe tiếp bọn họ, hỏi thăm tiến độ của chương trình, nhân tiện hỏi hôm nay Tư Không biểu hiện như thế nào.”

Thư ký Trương gật đầu rồi bước xuống xe, sau đó cẩn thận đóng cửa lại.

Trong xe, Chu Tự Tề lấy khăn giấy lau nước miếng bên miệng Từ Niệm Bắc, rồi mới ấn khăn giấy lên quần mình, thật ra nước miếng đã thấm vào trong, không thể lau được.

Cũng may, nó chỉ bằng một ngón tay cái, nhìn từ xa sẽ không thấy được.

Con ngươi của Từ Nam Bắc di chuyển qua lại dưới mí mắt, Chu Tự Tề không nhịn được cười, vỗ nhẹ lên khuôn mặt mềm mại của cô: “Dậy rồi thì đừng giả vờ nữa.”

Từ Niệm Bắc khịt mũi rồi từ từ ngồi dậy, hai tay dụi mắt: “Tôi thèm vào giả vờ, là do tôi bị anh đánh thức.”

Ngay tại thời điểm xe dừng lại, Từ Niệm Bắc đúng lúc thức dậy, cô cũng nghe thấy Chu Tự Tề hỏi thăm tình hình của Tư Không, nhưng không biết anh muốn làm gì.

Cô lấy chiếc gương nhỏ trong túi ra, lấy bông tẩy trang lau miệng rồi trang điểm lại.

Thư ký Trương đứng ở lối vào đài truyền hình, trên mặt đất có rất nhiều trà sữa và đồ ăn vặt, chờ hai người đi qua: “Thẩm Mộng bên kia đã kết thúc công việc.”

Chu Tự Tề gật đầu, một thực tập sinh của đài truyền hình dẫn ba người vào trong.

Gameshow mà Thẩm Mộng ghi hình chủ yếu là chơi trò chơi và biểu diễn tài năng. Thẩm Mộng có một bộ phim cổ trang sắp phát hành trên TV, tham gia chương trình giải trí là để tăng độ hot cho bộ phim cũng như diễn viên.

Thực tập sinh dẫn đường ở phía trước, Chu Tự Tề nắm tay Từ Niệm Bắc đi ở phía sau.

“Sao vậy?” Chu Tự Tề cúi đầu nhìn người con gái bên cạnh.

Từ Niệm Bắc thấp giọng nói: “Anh buông tôi ra đi.”

“Đài truyền hình có rất nhiều phóng viên, bây giờ em muốn anh buông em ra ư?”

Gương mặt của Từ Niệm Bắc đỏ lên, liếc nhìn lối đi bên cạnh: “Trời ạ, tôi muốn đi vệ sinh, anh muốn đi cùng tôi hay gì?”

Chu Tự Tề: “…”

Từ Niệm Bắc nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh, Chu Tự Tề đứng bên ngoài chờ, nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt của cô, anh chợt muốn cười.

Thư ký Trương cầm theo túi lớn túi nhỏ, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, thực tập sinh rốt cuộc cũng không nhịn được: “Thư ký Trương, hay để tôi cầm giúp anh nhé?”

“Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu nhiều!” Thư ký Trương cũng không khách khí, nhanh tay chuyển một nửa cho thực tập sinh.

Hai phút sau, Từ Niệm Bắc và Tư Không lần lượt bước ra khỏi nhà vệ sinh, sắc mặt của cô vẫn còn hơi đỏ.

Tư Không khẽ nhìn ba người, gật đầu rồi sải bước đi khỏi.

Từ Niệm Bắc đi đến bên cạnh Chu Tự Tề, nhẹ nhành nói: “Đi thôi?”

Giọng điệu của người đàn ông có chút hờ hững, nhưng bàn tay vẫn không quên nắm tay cô: “Thế nào, định thành fan trở lại?”

“À… Không có.” Từ Niệm Bắc lắc đầu, ánh mắt hơi sáng lên: “Chỉ là cảm thấy nhân phẩm của Tư Không khá tốt.”

“Chỉ gặp nhau trong nhà vệ sinh thì có cái gì tốt?” Người đàn ông lạnh lùng mắng, đưa tay bẹo má cô, Từ Niệm Bắc đau đến mức trợn mắt anh mới buông tha, sau đó nắm tay dẫn cô vào trường quay.

Bước vào cửa, địa điểm ghi hình rất rộng, nhân viên công tác đang sắp xếp đạo cụ, đạo diễn bên này đang thương lượng với khách mời.

Nhìn thấy Chu Tự Tề dẫn Từ Niệm Bắc đi vào, đạo diễn mỉm cười chào hỏi.

Thư ký Trương phân phát café và điểm tâm cho mọi người, Thẩm Mộng đi tới, cầm lấy một ly café: “Sao đến muộn thế, lúc đầu nói buổi sáng, sau đó lại đẩy sang buổi chiều, bây giờ công việc cũng gần xong rồi?”

Thư ký Trương đưa cho cô một miếng bánh quy không đường: “Tổng giám đốc Chu đột nhiên có việc đột xuất.”

Nói xong, anh ta lại đi phân phát đồ uống cho thợ chụp ảnh.

Thẩm Mộng mấp máy môi, đi về phía của Chu Tự Tề.