Là Anh Hết Mực Nuông Chiều

Chương 50: Chu Tự Tề, anh có thể chịu được không?



“Chu Tự Tề…”

Một âm thanh nhỏ phát ra từ dưới gầm giường trong phòng ngủ, Chu Tự Tề đi tới vén tấm gra trải giường lên, liền nhìn thấy một bàn tay trắng nõn thò ra từ dưới gầm giường.

Anh nhanh chóng nắm lấy, kéo Từ Niệm Bắc ra ngoài: “Tiểu Bắc, em không sao chứ?”

Từ Niệm Bắc chỉ hơi choáng, thuốc mê lúc nãy vẫn chưa tan hết, cả lồng ngực đều ngột ngạt và buồn nôn.

Sau khi được Chu Tự Tề kéo ra ngoài, cô mới nhận ra anh có điều gì đó không ổn, trong lòng chợt căng thẳng.

“Anh bị sao vậy…”

“Anh không sao, chúng ta đi bệnh viện.”

Hai mắt Chu Tự Tề như bốc lửa, trong mắt tràn đầy dục vọng không thể che giấu, anh cố gắng không nhìn cô, khó khăn đứng dậy khỏi mặt đất.

“Chu Tự Tề, anh có thể chịu được không?”

Bàn tay nóng rát bị một bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo bắt lấy, Chu Tự Tề rùng mình một cái, vô thức siết chặt tay cô, một lúc sau mới thả ra.

“Mau lên, nhanh đến…” Bệnh viện.

Từ Niệm Bắc nắm lấy tay anh lần nữa, nhịp tim cũng từ từ tăng nhanh.

Sợ không?

Cô rất sợ.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng không kiềm chế nổi của Chu Tự Tề, cô lại càng sợ hãi anh xảy ra chuyện.

Từ Niệm Bắc dùng sức kéo người đàn ông về phía mình, phía sau cô là chiếc giường êm ái, âm thanh quần áo cọ xát vào nhau, cả hai cùng ngã xuống giường.

Chu Tự Tề không nhịn được ôm chặt người con gái vào lòng.

“Tiểu Bắc, em có sợ không?”

Từ Niệm Bắc nhìn vào đôi mắt đỏ rực của anh, dùng răng cắn chặt môi trong, hít thở sâu hai lần, sau đó nhẹ nhàng cong môi: “Em không sợ.”

Từng đợt lửa nóng thi theo nhau kéo đến.

Cửa phòng ngủ không đóng, âm thanh kích tình của đôi nam nữ truyền vào phòng khách vô cùng rõ ràng.

Khuôn mặt gầy gò của Tề Bạch Nhu đã đầy nước mắt, sắc mặt ngày càng nhăn tợn, cố gắng vùng vẫy để thoát khỏi sợi dây thừng.

Không, cô ta không muốn nghe những âm thanh này!

Chu Tự Tề là của cô ta, cô ta yêu Chu Tự Tề!

Trên miệng bị dán nhiều lớp băng dính, nên Tề Bạch Nhu chỉ có thể phát ra tiếng khóc ấm ức.

Một đêm này, dài đến lạ thường…

Chu Tự Tề bước ra khỏi phòng ngủ, ánh mắt sắc bén nhìn người phụ nữ nằm cứng đờ trên ghế sô pha.

Tề Bạch Nhu không nhúc nhích, hai mắt đờ đẫn, giống như một con búp bê bị hỏng, thấy Chu Tự Tề cũng coi như không thấy, Chu Tự Tề ngồi xuống đối diện nhìn cô ta, nhìn chằm chằm cô ta hồi lâu.

***

Lúc Từ Niệm Bắc tỉnh dậy, nhìn thấy trần nhà quen thuộc mới nhận ra đây là phòng ngủ trong căn hộ ở trung tâm thành phố của Chu Tự Tề.

Lại nhớ đến chuyện tối qua, hai má cô lại nóng như bếp lò, xấu hổ trốn dưới chăn bông.

Với hai tháng trị liệu tâm lý của Đỗ Tinh Nguyệt, cô đã trở nên ít nhạy cảm hơn với các vấn đề về tình dục, nhưng để thực hành với Chu Tự Tề thì lại là một vấn đề khác nữa.

Từ Niệm Bắc vỗ nhẹ mặt mình, tự nhủ rằng không cần nghĩ nhiều về những chuyện đó.

“Tiểu Bắc?”

Chăn bông bị kéo ra, Từ Niệm Bắc lúc này mới hít thở được không khí trong lành, nhưng vừa nhìn thấy gương mặt của Chu Tự Tề, cô lập tức nhắm mắt lại.

“Xấu hổ à? Có gì mà xấu hổ chứ?” Người đàn ông vừa cười vừa vỗ mông cô.

Từ Niệm Bắc hờn dỗi, ôm gối trừng mắt lườm nhìn anh.

Chu Tự Tề khẽ nuốt nước bọt.

“Được rồi, bây giờ đã là ba giờ chiều, anh có nấu món sủi cảo nhân tôm yêu thích cho em đấy.”

Từ Niệm Bắc ngượng ngùng nói không đói bụng, nhưng Chu Tự Tề lại như vớt tôm dưới nước, trực tiếp bế bổng cô lên rồi bước vào phòng tắm: “Sao lại không đói, ngày thường đi bộ một chút là than đói mà, hôm nay bữa sáng và bữa trưa cũng chưa ăn, anh nấu nhiều lắm, ngoan ngoãn ăn no đi.”

“Ăn no?” Từ Niệm Bắc đỏ mặt.

Chu Tự Tề cắn nhẹ lên vành tai yêu kiều của cô: “Ăn no để cho anh ăn.”

Cho anh ăn ư?

Cô giả vờ như không hiểu, “Anh bao nhiêu tuổi rồi chứ, ăn cơm còn muốn em đút?”

Chu Từ Tề bóp kem đánh răng: “Em yêu, đánh răng rồi đi ăn cơm nào.”