Ánh mắt anh đầy đau khổ ngồi đối diện với Khả Hân, đôi môi mấp máy nhưng lại khó nói ra. Khả Hân nhìn anh.
- Anh muốn nói gì không? Nếu không em đi về phòng trước.
- Từ đầu tiên anh muốn nói với em là xin lỗi. Ngàn lần vạn lần xin lỗi em cho dù em có tha thứ hay không. Em vào nghề cũng hơn một năm rồi, có lẽ em cũng thấy. Showbiz không hề dễ dàng. Muốn tồn tại được trong thế giới của nó. Em phải có người nâng đỡ. Anh cũng không ngoại lệ. Em còn có mẹ là người thân. Anh không có ai cả. Chỉ là một đứa trẻ mồ côi, nhờ trung tâm xã hội nuôi nấng. Anh gặp hắn, hắn giúp anh từng bước đi lên, anh cảm kích vô cùng. Nhưng không ngờ... Đó là cả một cạm bẫy để anh bước vào. Em oán hận anh cũng được, nhưng xin em hãy tin anh. Anh sẽ bảo vệ em đến hơi thở cuối cùng để chuộc lại lỗi lầm này. Khả Hân nghe những lời anh nói, cô có thể cảm nhận được đó là lời nói tận đáy lòng. Tuy nhiên, lúc này cô vẫn còn rất giận anh. Bởi vì sự việc này khiến cô bị sốc. Anh là thần tượng của cô, là tấm gương để cô nhìn vào. Vậy mà giờ đây, mọi thứ xảy ra quá đột ngột khiến cho bản thân nhất thời chưa thể tiêu hoá nổi. Cô nói với anh.
- Em cần thời gian.
- Anh sẽ đợi, một ngày, một tháng, một năm hay một đời anh cũng sẽ đợi tới ngày nhận được lời tha thứ của em.
Ánh mắt bi lụy ấy khiến cô có chút động lòng. Nhưng nghĩ đến việc họ từng bước lừa cô, tiếng ân ái mặc cô ở ngoài khiến cô lại giận sôi người.
Quốc An có nhắc nhở cô. Quang Phong muốn ra oai với cô để thể hiện chủ quyền, nên lâu lâu có cơn hắn sẽ về ở cùng anh như để nhắc nhở cô vậy. Sau khi xong, hắn lại bắt cô dọn dẹp để thể hiện, cô cứ đồng ý cho hắn vừa lòng nhưng không cần dọn dẹp, anh sẽ tự dọn, vì nếu cô nhìn thấy hình ảnh bên trong, con mắt cô sẽ bị vấy bẩn và anh thì không thích điều đó. Bản thân anh thấy còn ghê tởm huống chi cô. Khả Hân vốn đơn thuần. Nên cô giận anh chứ không hận anh. Và cô cũng không muốn tìm hiểu sâu xa mọi việc. Có điều, mẹ cô hay hỏi cô về việc có con. Cô lấy cớ là sự nghiệp của mình đang đà đi lên nên chưa muốn.
Quả thực từ khi làm vợ anh, cô bắt đầu có nhiều tài nguyên hơn. Thái độ của các đạo diễn và đoàn làm phim với cô cũng khác. Cuộc sống của cô được cải thiện, độ phủ sóng của cô cũng được mở rộng. Một lượng lớn fan của anh đã trở thành fan của cô. Đương nhiên một lượng lớn fan còn lại thì nghĩ cô không có gì xứng với anh cả. Và anh cố gắng làm mọi việc để cô ngày một nổi tiếng hơn...
Có một lần say rượu, cô đã hỏi anh.
- Em chấp nhận anh ở cùng hắn. Nhưng có thể cho em một đứa con được không?
Bỗng dưng anh nổi khùng như một thằng điên. - Đừng bao giờ nhắc đến việc con cái trước mặt tôi.
Cô sợ anh, ghét anh, giận anh. Ánh mắt của anh lúc đó đầy lửa giận. Anh đùng đùng bỏ đi. Còn cô, cô lẳng lặng lấy lọ thuốc ngủ ra uống sạch.
Anh chạy ra ngoài cho nguôi giận, rồi bỗng thấy hối hận vì hành động của mình. Anh vội chạy về xin lỗi cô. Khi đó cô đã rất mệt và thở dốc
Anh gọi 115 nhưng lúc đó đường đang kẹt, họ không thể tới nhanh được, anh liền bế cô xuống xe đưa cô tới bệnh viện. Nhưng khi tới đường lớn thì đã kẹt xe không thể nhích nổi. Anh nhìn cô ngáp ngoải mà trong lòng đầy lo lắng. Nếu không kịp anh sợ cô không cầm cự nổi. Anh liền xuống xe, dùng hết sức lực bế cô chạy tới bệnh viện. Cũng may tới kịp. Lâu hơn chút nữa e rằng thuốc sẽ ngấm hết vào lục phủ ngũ tạng không thể cứu chữa. Truyền thông khi ấy đã chụp được hình anh bế cô tới bệnh viện. Nhưng Quang Phong lo hết mọi việc. Còn tung tin cô bị sảy thai trong đêm đó. Để sau này khi họ không có con cũng không bị tin đồn lung tung.
Sau đợt đó, anh đã xin lỗi và động viên cô rất nhiều. Chuyện cô tự sát ngoài bác sĩ ra chỉ có ba người họ biết. Mẹ cô cũng không biết. Quang Phong cũng bớt hách dịch với cô lại và cho cô nhiều lợi ích hơn. Cô sau khi chết đi một lần, cũng biết trân trọng cuộc sống, vì mẹ của mình. Cô tiếp tục làm người vợ danh nghĩa của anh, và vai diễn này cô đã làm rất xuất sắc.
P/s. Hết chương này thôi, chương sau sẽ tươi mới hơn, và cặp đôi chính bắt đầu xuất hiện với nhau nhiều hơn nha.