- Quỳnh là em gái thất lạc của con. Chuyện này dài lắm.
Quốc An nói chuyện này khiến bà Nhung cảm giác như một câu chuyện đùa vậy. Trái đất rộng lớn thế này. Sao có thể trùng hợp vậy chứ?
- Dài thì mẹ cũng nghe nãy giờ rồi. Thêm chút nữa có sao đâu.
Cái cách mẹ Nhung nói chuyện với anh, vừa tình cảm, vừa gần gũi. Lại biết lắng nghe, biết chia sẻ. Cuộc đời anh, có lẽ mẹ Nhung là người đầu tiên để anh chút hết nỗi lòng mình ra. Đây cũng là lần đâu tiên anh chia sẻ nhiều như vậy.
Có chút tia sáng loé lên trên mắt Quốc An, bởi vì, anh không ngờ, cuộc đời vẫn rất công bằng với anh. Trước khi từ giã cõi đời này, anh được gặp lại em gái của mình, và biết sự thật về cha mẹ của mình. Họ không phải ghét bỏ anh mà ngược lại, họ yêu anh rất nhiều. Anh chưa từng nghĩ đến việc mình có một đứa em. Nhưng ông trời lại tặng cho anh một món quà vô giá. Bù lại cho những năm tháng cô đơn lủi thủi của mình. Hai mẹ con đưa nhau đi dạo biển, vừa đi anh vừa kể cho bà nghe. Cuộc đoàn tụ này phần lớn nhờ Quang Phong.
Nói về gia đình của mình. Anh chưa bao giờ nghĩ lí do họ bỏ rơi mình là gì, mà chỉ nghĩ, bỏ rơi là bỏ rơi thôi. Nhưng vào một ngày khi anh đang đấu tranh với cơn đau của bệnh tật. Anh muốn buông xuôi, Quang Phong lại đem đến cho anh một tin động trời. Anh vẫn còn một đứa em gái. Còn cha mẹ anh thì đã ra đi cả rồi.
Ngày đó, ba anh rất nghèo, mẹ anh cũng vậy. Vì gia đình mẹ cấm cản, muốn gả mẹ cho người giàu có, chính là người cha mà Như Quỳnh vẫn ghét cay ghét đắng và nghĩ là cha ruột mình. Mẹ anh yêu ba anh, nên họ dắt díu nhau lên thành phố lập nghiệp, một đám cưới tử tế cũng không có. Rồi họ mang thai anh, những tưởng rằng đó là món quà ông trời ban tặng, ba mẹ anh nỗ lực làm việc nhiều hơn để có một số tiền nuôi anh. Nhưng người tính chả bằng trời tính. Mẹ sinh anh ra thì thấy anh rất yếu ớt. Bác sĩ nói anh bị dị tật tim bẩm sinh. Số tiền kiếm được không thể đủ để chữa cho anh, ba anh nghe ngóng được thông tin, đang có chương trình chữa trị miễn phí cho trẻ mồ côi. Vì vậy, để anh được sống, họ dứt lòng dứt ruột đưa anh tới trung tâm cùng toàn bộ số tiền để dành cho anh, với hy vọng trung tâm sẽ cưu mang anh. Chính vì thế mà anh đã được phẫu thuật.
Ba mẹ anh ở đó thêm một thời gian nữa, nghe ngóng đến lúc anh phẫu thuật và khoẻ mạnh. Họ lại chả thể tới để đón anh về được, vì lúc đó anh cần phải chăm sóc đặc biệt. Kinh tế thì quá khó khăn nếu họ nhận anh về sợ là anh sẽ phải thiếu thốn, mẹ phải ở nhà chăm sóc anh, ba sẽ không gồng gánh nổi áp lực kinh tế thuốc men cho anh. Hàng tháng họ vẫn gửi một chút tiền cho trung tâm nhờ vậy mà anh được chăm sóc tận tình hơn.
Vài năm sau khi anh lớn lên, ba mẹ vẫn chỉ lén nhìn anh sau cánh cổng nơi trung tâm ấy, mọi người trong trung tâm đều biết ba mẹ anh, nhưng họ xin mọi người giấu kín. Họ sợ anh sẽ oán trách người cha mẹ này sinh anh ra mà đẩy anh vào đây, khi đó anh là một đứa trẻ. Anh chưa thể hiểu được gì nhiều. Thời gian ổn định nhất thì mẹ anh vỡ kế hoạch nên mang thai lần thứ hai, đúng lúc này, ba cũng phát hiện ra mình bị ung thư, lẽ ra lúc đó họ muốn đến tìm anh về vì kinh tế lúc đó khá hơn. Mẹ có thể ở nhà chăm sóc anh còn ba đi làm. Nhưng vì ông trời gieo thêm cho họ một tai hoạ, tiền bạc còn không đủ để chữa bệnh cho ba anh, huống chi là đón anh về, e là họ cũng không đủ khả năng nuôi nấng chăm sóc anh. Anh đã nghĩ mình rất bất hạnh vì bị cha mẹ bỏ rơi. Nhưng khi nghe được câu chuyện. Anh cảm thấy họ còn đau khổ hơn anh rất nhiều lần.