Khả Hân tỉnh dạy thấy đầu mình hơi ong ong một chút. Chợt nhận ra hôm qua mình đã uống rất nhiều. Cô bước ra ngoài thấy đồ cũ hôm qua đã được giặt sạch sẽ thơm tho, ủi phẳng phiu liền cảm thấy hài lòng với sự chu đáo của Quốc An. Chắc chắn anh đã ghé quầy lễ tân lấy lên cho cô. Rồi vô thức nhớ đến con bé dọn phòng tối qua. Hình như trong lúc say cô có trêu nó một chút. Cô tự cười bản thân, khi say thường hay làm những trò vớ vẩn. Nhưng được cái cô say cũng khá chừng mực, không đến nỗi quậy tung lên hay khóc lóc gì cả.
Chỉ là cô không ngờ hôm qua lại say xỉn đến mức chọc ghẹo một đứa con gái. Nhớ lại cái vẻ vừa sợ, vừa xấu hổ của nó cô bất chợt cười lên một chút. Đây là nụ cười không có kiểm soát, hiếm khi cô mới có. Bởi vì cô là một diễn viên, diễn viên trong cả phim ảnh lẫn ngoài đời. Khi nào cần cười thì cô cười, khi nào cần khóc thì cô khóc. Không ai có thể nhận ra nổi điểm giả chân này cả. Cô đi vào trong nhà vệ sinh để vệ sinh cá nhân, sau đó vào phòng ngủ để thay đồ. Khi cô bước ra thì gặp Quốc An và Quang Phong đang dắt nhau từ trong phòng bên kia đi ra. Cô đã quá quen với những lần như thế này rồi. Cô nhìn họ rồi cố gắng thảo mai cười một nụ cười chào buổi sáng. Quốc An nhìn cô đầy áy náy. Rồi quay sang nói với Quang Phong.
- Anh đi về cẩn thận em với cô ấy về sau.
- Ừm. Gặp lại sau nha.
Quang Phong mới nhẹ nhàng với Quốc An xong thì quay sang nói với Khả Hân giọng nói đầy uy quyền.
- Bên trong không được sạch sẽ lắm đâu, vào lau dọn trước đi, đừng để nhân viên dọn phòng phát hiện ra điều gì.
- Em biết rồi.
Quốc An nhìn Khả Hân đau lòng, đợi hắn đi rồi. Anh mới nói với Khả Hân.
- Em vào phòng của em nằm nghỉ ngơi thêm một chút đi. Để tôi dọn dẹp. Những thứ như này em không nên nhìn sẽ tốt hơn. - Được rồi.
Khả Hân nói rồi chạy vào phòng của mình. Quốc An rất tốt, lúc nào xong chuyện, cái tên khốn kia cũng bắt cô dọn dẹp, vì chuyện của hai người. Chỉ có cô với hai người đó biết. Vậy nên hắn luôn bắt cô dọn dẹp bãi chiến trường mà họ bày ra. Nhưng Quốc An thì khác. Anh không hề tỏ vẻ chống đối. Anh đợi hắn đi rồi sẽ kêu cô đi tới nơi khác để anh dọn dẹp. Cô vốn dĩ là một cô gái chưa trải qua ân ái tình trường nên anh không muốn ánh mắt của cô bị vấy bẩn vì những hình ảnh này. Đối với anh, cô thanh cao như ngọc ngà vậy.
Bãi chiến trường ấy tự anh còn cảm thấy nó bẩn và ghê tởm. Thì làm sao anh có thể để người ưa sạch sẽ như cô nhìn thấy chứ. Anh tỉ mỉ dọn dẹp rất lâu mới xong. Sau đó anh vòng tay qua eo cô để đi ra về. Họ cùng tay trong tay bước ra ngoài với con mắt ngưỡng mộ của bao nhiêu người. Anh mở cửa xe cho cô bước vào, còn cẩn thận để tay lên đầu cô để không bị đụng vào trần xe. Mọi người đều tấm tắc khen họ thật hạnh phúc. Và bản thân Quốc An cũng thấy bản thân được cùng cô nắm tay mỗi ngày đã là điều hạnh phúc nhất với anh rồi. Nhưng nếu cô tìm được người mà cô yêu thương, anh nhất định sẽ giúp cô giải thoát khỏi cuộc sống này. P/s. Tui mới viết mấy chương thôi mà ai đã nỡ lòng cho tui 1 * vậy. Tự nhiên muốn drop ghê luôn.