La Bàn Vận Mệnh

Chương 495: Bẫy rập



" Nhị công tử, đã chuẩn bị xong". Nói chuyện chính là một hình ảnh giả thuyết phát ra từ một khối ngọc bội. Mà người cầm khối ngọc bội này thì là một thanh niên lãnh khốc.

"Tốt lắm, cho ca ca yêu quý của ta một phần lễ ra mắt khó quên, mấy chục vạn năm không thấy, không biết hắn có thể thu được phần lễ ra mắt này không đây?" Người trẻ tuổi nửa căn dặn nửa lẩm bẩm.

Bản thân cảm giác, pháp lực đang ở đỉnh phong của hạ vị thần, tùy thời có thể đột phá, nhưng đột phá cũng không phải là nói đùa, có lẽ ngày mai liền có thể đột phá, có lẽ phải đợi tích lũy vài ngàn năm.

Biểu hiện của Dương Thiên Vấn vào hơn một tháng trước thật sự quá rõ ràng, cho nên sau khi hắn từ nhập định tỉnh lại, đã đưa tới sự chú ý của vô số người. Sự thật chứng minh, Dương Thiên Vấn lựa chọn phương thức hao phí pháp lực nhất, dùng pháp thuật oanh mở một con đường phá vòng vây là chính xác, ít nhất những ánh mắt chú ý này cũng không có vẻ tham lam. Đương nhiên, ánh mắt đố kỵ thì không thể thiếu, nhưng Dương Thiên Vấn không quan tâm, không bị người ghen thì là kẻ tầm thường.

Chỉ cần không bại lộ mấy thứ bảo vật mà mình có được, không làm cho mọi người động ý tham, những chuyện còn lại Dương Thiên Vấn không quan tâm.

Có điều, quả thật rất buồn bực, rõ ràng có phương pháp giải quyết tốt hơn, có thể dễ dàng giải quyết vấn đề, nhưng lại bởi vì cố kỵ không thể lộ tài mà không dùng được. Hết thảy đều vì thực lực chưa đủ lớn mạnh, nếu có thực lực đầy đủ, cho dù là bại lộ thần ấn Tiểu Bạch, cũng sẽ không đưa tới sự ngấp nghé của người khác.

Biện pháp đần cũng có chỗ tốt, phen toàn lực thi triển này, khiến cho Dương Thiên Vấn khống chế đối với lực lượng càng thêm thành thạo, đồng thời tiên nguyên lực cũng càng thêm tinh thuần, lý giải đối với lực lượng cũng sâu sắc hơn không ít.

Ưu thế của thương đội liên hợp, không chỉ là tốc độ đi đường nhanh, hơn nữa vì uy hiếp vũ lực cường đại, khiến vô số đội cường đạo không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Người đến thăm hỏi càng ngày càng nhiều, Dương Thiên Vấn không khỏi lần nữa lựa chọn nhập định mới tránh khỏi những người gọi là thăm hỏi thật ra là tới chiêu dụ này. Dương Thiên Vấn thầm muốn tự do tự tại, cũng không muốn bị người ta tiết chế. Cho dù là gia nhập thương đội của tên mập, cũng là do hứng thú, ý hợp tâm đầu.

Nhiều người đúng là tốt, có thể lâu lâu lười biếng, không cầng giống như trước, luôn phải đề cao cảnh giác.

Không biết qua bao lâu, Dương Thiên Vấn vào lúc tìm hiểu pháp tắc thần bí bao hàm trong Nguyên thần, đột nhiên trong lòng căng thẳng, từ trong nhập định tầng sâu của Nguyên thần tỉnh lại, nhìn khắp bốn phía.

Thương đội vẫn như cũ đi về phía trước, không có chút thay đổi.

"Lần này ta nhập định bao lâu?" Dương Thiên Vấn quay đầu lại hỏi.

" Không lâu, mới nửa tháng tôi, yên tâm đi, tên mập đã giúp ngươi ngăn cản toàn bộ phiền toái". Dư Nguyên Đông cười hì hì trả lời.

"Ồ". Dương Thiên Vấn gật đầu, nhìn về phía tên mập, thuận miệng nói: "Cảm ơn".

Tên mập tựa hồ có tâm sự khác, không nghe được lời cảm ơn của Dương Thiên Vấn.

"Này, mập mạp, đang suy nghĩ gì đấy?" Dư Nguyên Đông cũng chú ý tới vẻ mặt tên mập có cái gì đó không ổn, khẽ hỏi.

"hả?" Tên mập từ trong trầm tư bừng tỉnh, có hơi phản ứng không kịp, "À, không có gì, chỉ là nhớ lại chút chuyện cũ mà tôi. Ơ, ngươi đã tỉnh".

"Nghĩ gì mà nghĩ đến nhập thần như vậy?" Dương Thiên Vấn vừa hiếu kỳ vừa nhiều chuyện hỏi.

"Đúng rồi, chúng ta đang ở đâu? hẳn là sắp tới mới đúng chứ!" Tên mập dường như thật không muốn nhiều lời, nói sang chuyện khác.

Dương Thiên Vấn nghe xong lời của mập mạp, cổ cảm giác kỳ quái trong lòng càng ngày càng sâu, thần thức lộ ra, dò xét một phen, rốt cuộc phát hiện chỗ không đúng.

" Quả thật có cái gì không đúng, trong phạm vi mấy vạn dặm này, không ngờ không có tinh thú nào sống". Dương Thiên Vấn lại cẩn thận quan sát cảnh sắc bốn phương tám hướng.

Mọi người vừa nghe cũng cảm thấy có cái gì không đúng, "Đúng rồi, từ mấy ngày nay đều không phát hiện phía dưới có thần thức dò xét lên".

"Xem ra chúng ta đã tiến vào trong không gian trận pháp của người khác". Dương Thiên Vấn tự tin nói, sơ hở của không gian trận pháp này chính là cảnh sắc quá đơn điệu, tựa hồ là trọng điệp một khối khu vực không ngừng mà thành.

"Dừng!" Tên mập đem tin tức truyền cho thương đội khác, ở dưới sự chủ trì của bốn thương đội lớn dừng lại.

"Xem ra chúng ta đã gặp cao thủ". Dư Nguyên Đông thận trọng lấy Trảm Mã đao của mình ra, nắm thật chặt trong tay, nâng tính cảnh giác lên cao nhất.

Dương Thiên Vấn thì lại suy nghĩ một chút, lấy ra mấy trận kỳ, mấy miếng vuông. Căn cứ linh khí lưu động bên trong, diễn biến tính toán một phen, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, trận pháp này là một trận vây hãm, có thể bố trí loại trận pháp này nhất định là một vị tông sư trận pháp. Cũng may, không gian này cũng không biến hóa kinh khủng như Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận, cùng với lực sát thương cường đại như Thập Tuyệt đại trận.

" Thả lỏng một chút, trận pháp này chỉ là một trận vây hãm mà thôi". Dương Thiên Vấn thấy mấy chục người trên pháp khí phi hành khẩn trương giống như lâm đại địch.

"Trận vây hãm? Ngươi có phương pháp phá trận không?" Dư Nguyên Đông hỏi.

"Loại trận vây hãm đã hình thành không gian trận pháp như vậy, phương pháp phá trận duy nhất chính là oanh mở lá chắn không gian". Dương Thiên Vấn mở miệng trả lời.

Dương Thiên Vấn bây giờ rất buồn bực, nếu không phải là nhập định tìm hiểu pháp tắc, thả lỏng cảnh giác, dựa vào tu vi trận đạo của mình, làm sao lại mạc minh kỳ diệu mà xông vào trong trận pháp của người khác? Đúng là vớ vẩn, mình tu luyện chính là trận đạo thượng cổ, không ngờ bị người ta chơi. May là không có ai biết lai lịch mình, nếu không không phải bị cười chết sao, vậy quá mất mặt rồi.

Dương Thiên Vấn hung tợn mà nghĩ, tìm được người bày trận này, cần phải khiến hắn nếm thử lợi hại của Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận, dám chơi ta, không thiến ngươi không xong! Nhưng muốn phá vỡ lá chắn không gian để ra ngoài, lại nói dễ như vậy sao?

Dương Thiên Vấn chỉ hy vọng trận kỳ hoặc là trận bàn mà người này bày trận không phải quá trân quý, nếu không lá chắn không gian này càng khó có thể đột phá.

Giống như thần ấn Tiểu Bạch, theo tiến hóa của thần ấn, lá chắn không gian bên trong tất nhiên cũng càng chắc chắn. xem tại TruyenFull.vn

Tình huống trước mắt vô cùng không hay, mặc dù trận vây hãm này quả thật chỉ có hiệu quả vây khốn, không có năng lực sát thương, hơn nữa ở bên trong cũng không phải là người phàm, không cần ăn cơm. Nhưng ai nguyện ý mãi mãi ở trong này chứ?

Phần đông thần minh, đều là người có kiến thức rộng rãi, người nhận ra không gian trận pháp, cũng đồng dạng nói ra đáp án chỉ có phá vỡ lá chắn không gian mới có thể ra ngoài.

Mọi người đều từ trong pháp khí phi hành nhảy ra ngoài, một số trung vị thần thực lực mạnh mẽ bắt đầu thử đánh vỡ không gian.

Nhưng đều không thu hoạch được gì, Dương Thiên Vấn thì đang tiếp tục tính toán ảo diệu của trận này, giống như bọn họ mù quáng mà công kích trừ khi là có được lực lượng đỉnh phong của thượng vị thần, nếu không căn bản rất khó phá vỡ không gian.

Dương Thiên Vấn biết trong thương đội chắc chắn có cao thủ cấp thượng vị thần, nhưng cũng không chắc là cao thủ thượng vị thần đỉnh phong. Chênh lệch giữa bốn cảnh giới thượng vị thần sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ đỉnh phong vẫn không nhỏ.

Nếu là trận pháp không gian, liền nhất định sẽ tồn tại tiết điểm không gian, chỉ cần tìm được những tiết điểm này, dùng pháp lực của thượng vị thần sơ kỳ, toàn lực oanh kích, là có thể phá vỡ trận pháp không gian này.

Việc Dương Thiên Vấn cần phải làm là tìm ra tiết điểm này.

"Tí nữa ta chỉ cho ngươi vị trí tọa độ, ngươi bảo cao thủ thượng vị thần trong đại thương đội ra tay, toàn lực oanh kích vị trí kia". Dương Thiên Vấn vừa tính toán vừa phân tâm nói với tên mập. Sở dĩ có thể phân tâm, không phải không thể tập trung, mà là căn bản không cần, trận pháp này quá mức đơn điệu, căn bản không thể so sánh với Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận và Thập Tuyệt đại trận, nếu là diễn toán trận pháp dạng Cửu Khúc Hoàng Hà đại trận, ở điều kiện tiên quyết chưa lược trận, phải tính toán ra chút dấu vết để lại, chỉ sợ Dương Thiên Vấn toàn tâm toàn ý đầu nhập vào, chưa được mấy trăm năm thì đừng hòng có thể tìm ra đầu mối.

"Điều này không có vấn đề, cứ giao cho ta". Têp mập đáp ứng.

"Vưu Lý đại sư, trận pháp của ngài có thể vây khốn bọn họ bao lâu?" Một người trung niên khách khí hỏi một lão già thất tuần.

"Ha ha, xem ra bọn họ đã phát hiện, phản ứng không tính là quá chậm". Lão già không có trả lời, thoải mái mà cười nói.

"Ồ?" Người trung niên có hơi bất ngờ, trước kia những người bị vây trong đó, phát hiện sớm nhất cũng là hơn nửa tháng sau, lúc này mới mấy ngày đã bị phát hiện, nên rất bất ngờ.

" Không cần lo lắng, phát hiện thì đã sao, mặc dù lão phu không dùng toàn lực, trận này cũng không phải là dễ phá như vậy". Sự tự tin và kiêu ngạo của lão già, ai cũng nghe ra được.

"Tất nhiên rồi, ngài chính là đại sư trận đạo đệ nhất Thuận Dương phủ, tất nhiên không giống người thường". Người trung niên trả lời khách khí, "Nhân thủ của Nhị công tử an bài sắp tới, chỉ cần hai ngày, là có thể một mẻ hốt gọn bọn họ. Chỉ là không ngờ tới, người bọn họ lại nhiều hơn trong tưởng tượng một chút, bên trong còn có một số cao thủ không thể ra tay, nếu không cũng không cần ra hạ sách này".

"Hóa ra ở đây!" Dương Thiên Vấn nở nụ cười, dùng chưa tới nửa ngày, Dương Thiên Vấn đã tình toán ra tiết điểm không gian của trận này, người bố trí trận pháp này ngược lại là một cao thủ trận đạo không tệ, đáng tiếc chính là sức tưởng tượng kém một chút, chắc là tuổi quá lớn, đầu óc không đủ dùng.

Dương Thiên Vấn dùng phương pháp truyền âm nhập mật, dùng thần thức nói đáp án cho tên mập. Tên mập nghe xong trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, liếc Dương Thiên Vấn một cái thật sâu, đồng dạng truyền âm nói: "Thiên Vấn huynh, ngươi đến tột cùng có bao nhiêu bản lãnh chưa lộ ra thế?" Tên mập đã từng gặp thiên tài, hơn nữa gặp không ít, nhưng chưa từng gặp toàn tài!