La Bàn Vận Mệnh

Chương 546: Thương Lang Tiên Tôn



Lên tới lầu hai, nhìn qua nơi đây trang hoàng thật giống như một tửu phường cổ ở thế gian hạ giới. Chỉ có điều không gian bên trong vượt quá tưởng tượng mà thôi.

Dương Thiên Vấn có một loại bội phục nói không nên lời đối với người kiến tạo lầu này, có thể đem nắm giữ mở rộng không gian thành thạo như thế, hơn nữa ứng dụng ở tửu lâu này ở trong, Dương Thiên Vấn thật sự là xấu hổ không bằng!

"Mời ngài ngồi. Xin hỏi khách quan, muốn uống chút rượu gì không? Bổn điếm có mười tám loại thần tửu đỉnh cấp, ba mươi hai loại thần tửu cấp một, gần hai trăm loại mỹ tửu cấp một." Tiểu nhị nhẹ giọng giới thiệu.

"Cấp cao nhất, ngươi cảm thấy có loại nào thích hợp với bổn tọa, vậy lấy loại đó." Dương Thiên Vấn mỉm cười tùy ý nói.

"Vâng, ngài chờ một chốc." Tiểu nhị nói xong lui xuống.

Dương Thiên Vấn quét một vòng. Lầu hai có vẻ tương đối quạnh quẽ, nhưng cũng có thể có hơn hai trăm người. Hơn nữa những người này đa số có tu vi sâu không lường được. Có một vài người thậm chí không có gì khác so với người bình thường!

Dương Thiên Vấn âm thầm cảm thấy kinh ngạc. Trong tửu lâu nho nhỏ này an vị nhiều cao thủ như vậy, khiến cho người ta khó có thể tin. Dương Thiên Vấn từ khi đánh bại Huyết Sát môn ám sát đến đôi chút cảnh giác nhìn anh hùng thiên hạ, nhưng hiện tại mới biết được nước ở Thần giới còn sâu hơn so với trong tưởng tượng nhiều!

Một lát sau, tiểu nhị bưng một bầu rượu, một chén lưu ly rời đi lên trên, nói: "Khách quan, đây là Thất huyễn nhưỡng của bổn điếm, tin tưởng tuyệt đối sẽ không khiến khách quan thất vọng." Nói xong tiểu nhị lập tức lui xuống. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com

Dương Thiên Vấn mở ra xi phong kín bầu rượu, một mùi rượu bốc lên từ trong bầu bay ra ngoài, vừa ngửi lập tức cảm thấy thất khiếu sảng khoái, có một loại say mê khó tả --.

Dương Thiên Vấn cẩn thận thưởng thức hũ Trung Mỹ Tửu. Có thể nói đã say mê. Một bầu rượu đã uống hết một nửa.

Vừa lúc đó một người ngồi xuống phía đối diện, cắt ngang cảm hứng uống rượu của Dương Thiên Vấn. Điều này làm cho Dương Thiên Vấn rất không cao hứng. Không ngẩng đầu, Dương Thiên Vấn nhẹ giọng nói: "Vị bằng hữu này có phải không có chỗ ngồi hay sao. Mặt khác có nhiều vị trí trống như vậy. Tại hạ lại không biết các hạ...".

"Ngươi không biết ta. Nhưng ta chính là tới tìm ngươi" Người nọ ngồi xuống cắt ngang lời Dương Thiên Vấn.

Dương Thiên Vấn nghe xong ngẩng đầu, nhìn người ngồi đối diện. Ngồi đối diện với hắn là một vị lão giả. Một vị lão giả giống như đã từng quen biết rồi lại không nhớ ra được đã từng bái kiến ở đâu. Một đôi mắt sáng ngời mà trong, lóe ra một loại ánh sáng trí tuệ khó tả.

"Các hạ là?" Dương Thiên Vấn có chút chần chờ không dám quyết định. Chính mình không nhớ nổi đã gặp nhau ở nơi nào. Chỉ là có cảm giác quen thuộc mà thôi. Hơn nữa càng nhìn càng cảm giác quen thuộc.

"Tiểu tử, ngươi thật sự không thế nhớ sao?" Lão giả lắc đầu thở dài, biểu lộ cảm giác có chút buồn bực.

Đích xác Dương Thiên Vấn không nghĩ ra, chậm rãi nói: "Tại hạ mới đến, chưa từng gặp qua tiền bối" Dương Thiên Vấn không ngốc. Lão giả ngồi ở đằng kia, Dương Thiên Vấn coi như là dùng mắt thần cũng không nhìn thấu bất luận cái gì sâu cạn. Hiển nhiên không phải bảo hộ thân khác thường, lại có mật thuật gia trì, còn nữa cảnh giới đã vượt ra khỏi khả năng điều tra cực hạn của mình.

Vô luận loại nào, đều có chút không dễ chọc.

Lão giả trợn trừng mắt, tức giận đến dựng râu tóc dựng đứng. Cẩn thận ngẫm lại, đúng là hai người lần đầu tiên gặp mặt.

"Vô lượng Phá Thiên Giản!" Lão giả ném ra đáp án.

Dương Thiên Vấn nghe xong, lập tức hiểu rõ vì sao có cảm giác giống như đã từng quen biết, nguyên lai là...

"Thương Lang Tiên Tôn?Ngài lão, thật sự là..." Dương Thiên Vấn kinh ngạc suýt chút nữa kêu lên. Hắn cố sức áp chế kinh ngạc của mình, trong giọng nói hơi kích động. Người biết rõ Vô Lượng Phá Thiên Giản, trừ mình ra, người bên ngoài, cũng chỉ có luyện chế giả của bảo vật này, hơn nữa Dương Thiên Vấn cũng đã từng thấy qua hư ảnh Thương Lang Tiên Tôn, trách không được hắn cảm thấy giống như đã từng quen biết rồi.

"Đúng là lão phu" lão giả nở nụ cười, cười rất vui vẻ --.

------.

Đã có được đáp án chính xác, Dương Thiên Vấn vẫn không khỏi sững sờ trong chốc lát. Bởi vì điều này thật bất ngờ, Thần giới rộng rãi không giới hạn, rõ ràng có thể gặp gỡ một nhân vật truyền kỳ thời đại, tự nhiên cần một ít thời gian để tiêu hóa.

"Thế nhưng sao ngài tìm được tại hạ, lại chuẩn xác như này?" Dương Thiên Vấn không khỏi nhớ tới Tiên Thiên thuật số, không thể nào? Trên thế giới này thật sự có nhân vật có thể tính toán ngón tay, trước sau đều rõ ràng như này sao? Vậy thì thật là đáng sợ. Dù ngươi có thực lực mạnh, nếu như mọi chuyện đều bị người bấm đốt ngón tay, không sơ hở tý nào, người ta chỉ cần từ một nơi bí mật gần đó, dựa vào vô số loại phương pháp có thể đùa chơi chết ngươi!

"Kém cỏi, không phải là ta tới tìm ngươi, mà ngươi chạy tới bàn của ta. Vô Lượng Phá Thiên Giản tuy rằng đã bị ngươi luyện hóa, thế nhưng dù sao nó cũng đã từng là tác phẩm đắc ý nhất của lão phu. Làm sao có thể dấu diếm khí tức của nó với lão phu?" Thương Lang vuốt vuốt chòm râu mỉm cười cải chính.

Dương Thiên Vấn nghe xong, lập tức hiểu rõ. Thương Lang Tiên Tôn phi thăng Thần giới nhiều năm. Cho dù ông ta có thần thông cũng không có khả năng biết trước quá khứ trước đây, cho nên Vô Lượng Phá Thiên Giản chính là thần khí ông ta để lại, để mà ngày sau quen biết nhau. Nói thật ra, Dương Thiên Vấn đối với Vô Lượng Phá Thiên Giản căn bản không có nghiên cứu nhiều ngược lại hắn còn không để ý đến nó còn có loại tác dụng này.

"Tiền bối nói là, tửu lâu này là thuộc về sản nghiệp của tiền bối ngài?" Dương Thiên Vấn ngạc nhiên hỏi thăm. Nếu là như vậy, Thương Lang Tiên Tôn không hổ là nhân vật truyền kỳ Tiên Ma Yêu giới.

"Đúng vậy! Tửu trang trên đảo này có 50% đều là sản nghiệp của lão phu!" Thương Lang cười hì hì đáp: "Chẳng qua là lão phu cũng không nghĩ ra, chúng ta gặp mặt nhau nhanh như vậy.".

Tuy rằng đây mới thực là lần gặp mặt thứ nhất trên ý nghĩa, thế nhưng Dương Thiên Vấn thật tâm tràn đầy kính ý với cảm tạ đối với Thương Lang Tiên Tôn. Nếu như không được kế thừa Thương Lang tiên phủ, chỉ sợ quỹ đạo nhân sinh sẽ xảy ra độ lệch rất khác. Không có tiên phủ, có lẽ chính mình dựa vào vận mệnh la bàn cũng có thể có được thành tựu hiện tại, nhưng tuyệt đối phải trả một cái giá tâm lực với thời gian lớn hơn rất nhều nữa. Hơn nữa tất cả những gì đạt được hôm nay, kể cả Thông Huyền Linh tàng bi, Thời không bảo tháp, Phá Diệt chi thương, thậm chí còn Tiểu Bạch thần ấn nguyên đầu, đều bắt đầu đạt được từ Thương Lang tiên phủ.

Không có Thương Lang tiên phủ làm sao đến hư vô lao tù mạo hiểm? Không có hư vô lao tù mạo hiểm, tự nhiên sẽ không gặp Hắc Huyền phệ thần thú, cũng sẽ không đạt được Thông Huyền Linh tàng bi, bảo vật đã cứu chính mình vô số lần, càng không có bán hồ lô Hỗn Độn nguyên khí, bán khối trân lung kỳ bàn, càng làm cho chính mình gián tiếp bắt được Thời không bảo tháp, Phá Diệt chi thương, hai kiện chí bảo Thần giới này. Tựa hồ tất cả mọi thứ, đều là từ khi Thương Lang tiên phủ xuất hiện mà bắt đầu phát sinh chuyển hướng, hoặc là nói, đây là vận mệnh chỉ dẫn.

Nếu như không có Thương Lang tiên phủ, như vậy con đường của chính mình sẽ đi đâu? Cái này Dương Thiên Vấn cũng không biết, không cách nào đảo ngược thời gian mà cũng không chỉ có một --.

Dương Thiên Vấn suy nghĩ rất nhiều, có một loại cảm giác giống như thấu hiểu, một mực cúi đầu không nói.

Mà Thương Lang Tiên Tôn tựa hồ cũng không đi tới quấy rầy hắn, lẳng lặng yên ngồi ở đối diện, rót cho mình một chén rượu.

Dương Thiên Vấn cảm thấy, hoặc là nói hiểu ra. Ngàn vạn năm tu hành, quay đầu lại xem ra tất cả đều có dấu vết nhưng đều biến mất, sau khi truy tìm nguồn gốc, thì ra chính là như thế. Vận mệnh, mỗi người đều giãy dụa ở trong khống chế của vận mệnh. Mặc dù Thượng vị thần có pháp lực với cảnh giới, nhưng vẫn không thoát khỏi vận mệnh trói buộc. Nhưng vận mệnh cũng không phải không thay đổi. Từng người tu hành, có thể nói mỗi thời mỗi khắc đều đang thay đổi vận mệnh. Nói thí dụ như siêu thoát nỗi khổ luân hồi, điều này vốn chính là Nghịch Thiên Cải Mệnh.

Dương Thiên Vấn bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt. Thì ra núi vẫn là núi, nước vẫn là nước. Chúng cũng không thay đổi, mà biến đổi bản tâm. Tu đạo tức tu tâm, bởi vậy mới gọi là tình hình chung không thay đổi, chỉ có thay đổi nhỏ.

Loại cảnh giới như này, nói không rõ, nói không rõ, chỉ có thể chính mình lĩnh ngộ, Dương Thiên Vấn vốn đã có pháp lực có thể so với Thiên thần, thế nhưng cảnh giới nhưng vẫn kẹt tại cấp bậc Thượng vị thần. Lúc này đây Thương Lang Tiên Tôn xuất hiện, xảo diệu mà đề tỉnh Dương Thiên Vấn, nhớ lại kiếp sống nửa đời tu hành, bỗng nhiên khiến cho Dương Thiên Vấn đã hiểu rõ một ít ảo diệu của Thiên Đạo vận mệnh, cũng bỗng nhiên đã hiểu rõ một ít cảm ngộ trước kia mơ hồ không rõ.

Nước chảy thành sông, cả người Dương Thiên Vấn rực rỡ hẳn lên, một đạo lưu quang từ thiên linh Dương Thiên Vấn bay thẳng như suối tuôn, dạo qua một vòng trên dưới toàn thân. Vào lúc vô thanh vô tức này, Dương Thiên Vấn đã vượt qua nấc thang này, chính thức đặt chân vào cảnh giới Thiên thần. Quy tắc thiên địa Thần giới trói buộc đối với Dương Thiên Vấn, lập tức nhẹ đi không ít. Lúc này một lần nữa bay lượn trên không còn nhẹ nhõm, còn theo ý muốn hơn so với trước kia.

Trong mắt Dương Thiên Vấn hiện lên một đạo kim quang thoáng qua. Con mắt lại khôi phục tiêu cự, nhìn về phía Thương Lang Tiên Tôn đối diện tự rót rượu uống, không khỏi chấp lễ cảm tạ nói: "Đa tạ tiền bối.".

"Không cần cám ơn ta, điều này không liên quan tới ta. Là chính ngươi có ngộ tính kinh người. Rõ ràng ở chỗ này ngươi cũng có thể đột phá giác ngộ, lão phu xem như đã hiểu rõ, vì sao trước sau không đến mười vạn năm, ngươi cũng đã đạt tới cảnh giới như thế này, thiên tài này cũng quả thật làm cho lão phu có chút mặc cảm!" Thương Lang Tiên Tôn nói mà không che dấu chút nào. Năm đó ông ta phi thăng Thần giới, để Thương Lang tiên phủ ở hạ giới. Ngàn vạn năm qua cũng không có bất kỳ tin tức nào. Mấy vạn năm trước, Thương Lang tiên phủ nhận chủ, Thương Lang Tiên Tôn cũng coi nửa người trong cuộc, tuy rằng xa ở Thần giới, nhưng vẫn có chút cảm ứng. Lúc ấy ông ta có chút hưng phấn an ủi. Trong trường hợp đó, lúc này mới mấy vạn năm qua đi, hôm nay lại bất ngờ có cảm giác sự tồn tại của Vô Lượng Phá Thiên Giản. Nói thật ra, lúc ấy ông ta sửng sốt suốt mười giây đồng hồ mới có phản ứng, gấp gáp đi tìm.

Mấy vạn năm trước, tiên phủ tại hạ giới Tu Chân Giới nhận chủ. Thế nhưng sau vài vạn năm, tiên phủ luyện chế giả cùng chủ nhân mới tiên phủ gặp nhau ở Thần giới. Đối với Dương Thiên Vấn mà nói đến, vài vạn năm, đã là năm tháng vô cùng vô cùng dài dằng dặc, thế nhưng đối với Thương Lang Tiên Tôn thân ở Thần giới mà nói, vài vạn năm chỉ là trong nháy mắt. Có thể tưởng tượng được hiện tai tâm tình Thương Lang Tiên Tôn phức tạp như thế nào.