Dương Thiên Vấn còn chưa có uy lực hoàn toàn của thời không bảo tháp, cho nên giai đoạn này không cho nó ra sánh sáng mới là tốt nhất.
Thần thức của Dương Thiên Vấn tìm kiếm, xuất ra ngọc giản mời. Trong ngọc giản, không chỉ có lời mời, mà còn có bản đồ của La Sát hải. ừm, đáy biển và mặt biển đều rõ ràng, cho Dương Thiên Vấn phương hướng rõ ràng nhất. Trung La đảo ở phía bắc Hải Thiên Nguyên, dựa theo lộ trình để tính, toàn lực chạy đi cũng mất thời gian hai tháng, mà đại hội là ở hai năm sau.
Vì thế, Dương Thiên Vấn cũng lo lắng về vấn đề hành trình.
Trước tiên bế quan vừa có lợi, cũng vừa có chỗ hỏng. Ưu việt là khoảng thời gian trên có thể nắm chắc rất tốt, không đến mức bỏ qua hoặc là muộn. Dương Thiên Vấn là một người giữ chữ tín, dưới tình hình chung tuyệt đối sẽ không muộn.
Chỗ hỏng tự nhiên là không thể thu thập La Sát Hồn Châu, Dương Thiên Vấn là ăn tủy biết vị, thể nghiệm qua cái ưu việt của La Sát Hồn Châu này. Tuy rằng La Sát Hồn Châu này không thể trực tiếp làm tăng pháp tắc cảm ngộ, nhưng ít nhất cũng gián tiếp giúp tăng lên một ít. đối với Dương Thiên Vấn, thiên tài địa bảo này là phi thường không tệ.
"Tiểu Bạch, Tiểu Bạch…"Dương Thiên Vấn kêu mấy lần, phát hiện không có hồi âm, không khỏi cảm thán nói: "Lại còn có thể tiến hóa nữa, buồn bực mà".
Dương Thiên mở ra thần thức của chính mình, ừm, không tệ, phạm vi tra xét gia tăng gấp mười lần. Dương Thiên Vấn có thể phát hiện ra một ít La Sát Hồn Châu có đường kính một li, bởi vì vị trí của chúng nó rất rõ ràng. Nhưng mà giấu kín có vẻ cũng tốt, tìm không thấy. Ở trong hoàn cảnh này thần thức sẽ bị suy yếu đến lợi hại. Hơn nữa bản thân của La Sát Hồn Châu cũng không có gì quá bắt mắt, phần lớn chôn sâu dưới đất, thật sự khó tìm.
Rơi vào đường cùng, Thiên Vấn chỉ có thể hướng tới địa phương có đám người tụ tập mà tìm.
Ven đường thuận tay kiểm tra một ít La Sát Hồn Châu nhỏ, xem ra vài năm cuối cùng này, La Sát Hồn Châu sản xuất cũng nhiều hơn.
Vừa đi vừa tìm không để ý thời gian trôi qua. Nhưng làm cho Dương Thiên Vấn cảm thấy kỳ quái là ba ngày qua mình không gặp bất kì một người nào. Là trong phạm vi thần thức bao phủ không phát hiện một đồng đạo nào tồn tại.
Điều này làm cho Dương Thiên Vấn nghi ngờ. "Người đâu?"
Dương Thiên Vấn lăn lộn ở Hải Thiên Nguyên gần trăm năm. Tới tới lui lui đi dạo toàn bộ Hải Thiên Nguyên có hai lần. Tuy rằng không có cùng lui tới nói chuyện với Thiên Thần nào, nhưng ít nhất cũng coi như có hiểu biết về nơi này. Theo lẽ thường mà nói bay lâu như vậy thì phải gặp một vài Thiên Thần mới đúng. Huống chi phạm vi thần thức của chính mình bao phủ đã tăng gấp mười lần.
"Kì lạ. Không biết Hải Thiên Nguyên này đã xảy ra chuyện gì?" Dương Thiên Vấn suy nghĩ miên man, cái này ngoài khả năng của mình. Mặc dù mình bế quan năm vạn năm ở thời không bảo tháp nhưng ở bên ngoài cùng lắm mới qua năm năm thôi mà. Năm năm có thể có nhiều thay đổi lớn thể sao?
Đúng lúc này, rốt cuộc thần thức của Dương Thiên Vấn phát hiện ra bóng dáng một đội nhân mã có khoảng hơn ba mươi người. Mỗi một người đều có thực lực ngoài Thiên Thần thượng giai. Thiên Thần đỉnh phong chiếm một phần ba.
Dương Thiên Vấn nghĩ rằng, Hải Thiên Nguyên này tuy rằng cũng có tình huống tổ đội đi cùng nhau, nhưng loại quy mô đội ngũ này, Dương Thiên Vấn trà trộn nhiều năm cũng không nhìn thấy bao giờ.
Bọn họ khiến cho người ta cảm giác không phải tìm Hồn Châu La Sát mà là ở tìm người!
Dương Thiên Vấn không muốn chọc phải phiền toái, muốn thu hồi thần thức, tránh đoàn người bọn họ. Đột nhiên thần thức hợp lực cường hãn đón lên, Dương Thiên Vấn thầm than không xong, thần thức tra xét rất lâu mới phát hiện ra bọn họ. Tuy rằng Dương Thiên Vấn tự tin thần thức của chính mình so với Thiên Thần đỉnh phong bình thường cường đại hơn nhiều, so với Thần Vương chỉ yếu hơn một ít. Bị bọn người kia phát hiện cũng không có gì kỳ quái, nhưng không thể tưởng được lập tức có tám đạo thần thức cường đại đón đánh lên.
Dương Thiên Vấn mắng to vô sỉ, lui thân bứt ra, đồng thời co rút thần thức lại, nhưng thần thức của bọn hắn truy tìm cũng rất nhanh, hoàn toàn đắc thể không buông tha ai.
Dương Thiên Vấn bị chọc giận thành công. Dương Thiên Vấn không hề lùi bước, mà tụ tập tám phần lực lượng thần thức đánh qua. Lấy một đấu tám, lặng lẽ so đấu.
Dưới thần thức va chạm, vách núi chung quanh vỡ vụn không tiếng động.
Dương Thiên Vấn cảm thấy đầu choáng váng hoa mắt một trận, có một cảm giác nôn mửa, nhanh vận chuyển đại pháp, đem cỗ cảm giác này đè ép xuống, kiểm tra một chút, phát hiện tam hoa thượng đỉnh cũng không lo ngại.
Điều này làm cho Dương Thiên Vấn vừa yên tâm lại cao hứng, không thể tưởng được tam hoa chưa nở, thần thức của mình đã có thể đủ để lấy một đấu tám. Cái này quả thực có thể so sánh với Thần Vương.
Nhưng vào lúc này, đội Thiên Thần kia đã đuổi lại đây, bởi vì thần thức đón đánh cùng kiểm tra quan hệ nguyên thần, nên Dương Thiên Vấn bị bọn họ quấn lấy.
Dương Thiên Vấn thở dài một hơi: "Ta có gây ra tội gì đâu? Các ngươi coi như không thấy ta, có được không?" Thân hình vội vàng rút lui, nhưng một loại pháp bảo cổ quái đón lên, loại pháp bảo này có thể phóng thích một loại kết giới, tạm thời vây khốn kết giới tất cả hành động chạy trốn của người ta.
Một lát sau, tám vị Thiên Thần đỉnh phong mới từ phía sau chạy lại, thấy Dương Thiên Vấn bị bao vây xung quanh, sửng sốt một chút, lập tức phản ứng lại.
"Các hạ là Vấn Thiên cư sĩ?" Một trong tám vị Thiên Thần đỉnh phong vừa chạy tới đứng ra hỏi.
"Không sai, các ngươi có ý gì?" Dương Thiên Vấn hừ lạnh một tiếng nói.
Người nọ ngẩn ra một chút, có vẻ có chút do dự.
Một người trung niên khác đứng dậy, trầm giọng hồi đáp: "Không có ý gì, chỉ muốn các hạ đưa ra chút đồ mà thôi".
"Không có" Dương Thiên Vấn tuy rằng bị vây ở bên trong, nhưng trường hợp thế này đối với Dương Thiên Vấn mà nói đã quá quen thuộc, cho nên một chút cảm xúc khẩn trương cũng không có, thậm chí ngay cả Thập Tuyệt trận đồ cũng không phóng xuất ra.
Bởi vì hiện tại sức chiến đấu của Dương Thiên Vấn đã hơn trước, Dương Thiên Vấn toàn lực tuyệt đối không yếu hơn hạ vị Thần Vương phổ thông.
Ngũ khí trong lồng ngực ngưng tụ, thần thông dĩ nhiên có chút thành tựu. Chưa kể Nguyên thần tam hoa đã kết hai cái, tu vi đã ở cảnh giới Thiên Thần đỉnh phong. Ba cái mặt hàng nhãi nhép này, nói thật Thiên Vấn căn bản không để ý tới.
"Không có? Chờ một lát ngươi sẽ thực sự biết, động thủ!" Người trung niên hừ lạnh một tiếng, sắc mặt dữ tợn quát.
"Từ từ đã!" Thiên Thần đỉnh phong ban đầu nói chuyện đột nhiên ngăn cản nói. Một đám Thiên Thần đang muốn động thủ nghi hoặc khó hiểu nhìn qua.
"Ngươi có ý gì?" Người trung niên hạ lệnh động thủ quay đầu lại, bất mân hỏi, "Chẳng lẽ ngươi và hắn thông đồng với nhau, phản bội tổ chức?" Text được lấy tại Truyện FULL
"Ngươi thúi lắm, hiện tại ta là đội trưởng, các ngươi đều phải nghe ta" Vị Thiên Thần đỉnh phong này tuy rằng nhìn qua khá trẻ tuổi nhưng có vẻ cực kỳ trầm ổn.
"Không sai, ngươi là đội trưởng, nhưng là cũng không thể phản bội mệnh lệnh của tổ chức" Vị trung niên này rống lên, có điểm xuống không được đài.
Dương Thiên Vấn cũng không có hứng thú nghe những người này nói vô nghĩa, cau mày mở miệng chen ngang bọn họ nói: "Các ngươi chậm chút, tránh ra một lối đi, bản cư sĩ phải rời đi".
"Hừ, giờ phút này cũng không phải do các hạ muốn đi thì đi" Một vị Thiên Thần đỉnh phong khác chen vào nói. Người thanh niên hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là nhìn không quen Dương Thiên Vấn kiêu ngạo.
Mọi người cảm thấy hoa mắt một cái, khi mọi người phản ứng lại, một bàn tay của Dương Thiên Vấn đã túm cổ người thanh niên vừa mới nói, nhấc hẳn cả người hắn lên, cứ như vậy khống chế người này. Mặt không chút thay đổi hỏi: "Ngươi có ý kiến gì sao?"
Các cao thủ Thiên Thần nhìn thấy một màn như thế, có một cảm giác mát lạnh từ gang bàn chân thẳng thấu đến gáy, không tự chủ được toàn thân toát mồ hôi lạnh, tuy rằng nơi này là mấy ngàn thước dưới biển.
Một Thiên Thần đỉnh phong cấp cao, lại có thể dễ dàng bị khống chế như vậy sao?
Người tinh tế có thể phát hiện, ở trên tay trái của Dương Thiên Vấn, mơ hồ có một luồng ánh sáng long lanh màu xanh nhạt, đây là một trong ngũ sắc thần quang. Dương Thiên Vấn đối với vận dụng ánh sáng này tu vi và đạo hạnh đã tăng lên rất nhanh, chỉ là một Thiên Thần đỉnh phong cũng dễ như trở bàn tay.
Chẳng qua Dương Thiên Vấn cũng ẩn tàng việc lợi dụng ưu thế của ngũ sắc thần quang, người bên ngoài chỉ nhìn thấy Thiên Vấn dễ dàng không tổn chút sức khống chế một Thiên Thần đỉnh phong trong tay. Hơn nữa người này còn không có năng lực phản kháng.
Trên thực tế, vị lão đại này không phải không muốn phản kháng, mà căn bản là thân thể không nghe sai khiển. Đôi tay của Dương Thiên Vấn phảng phất như có ma lực vô cùng, làm toàn thân của hắn bị chế trụ, hoàn toàn không thể động đậy. Cái mạng nhỏ của mình đang bị người khác nắm trong lòng bàn tay, lúc này trong lòng tràn đầy sợ hãi cùng bất lực.
Ánh mắt tội nghiệp chuyển hướng về phía đội trưởng, rất hiển nhiên là ánh mắt xin giúp đỡ, ánh mắt kia quả thực có thể làm cho một người ý chí sắt đá cảm động và hòa tan.
Lúc này, những người còn lại không dám nói nhiều, rất ăn ý với nhau, đều lui ra phía sau một bước, thu hồi vũ khí, một bộ dáng không đếm xỉa đến cùng ta cũng không quan hệ.
"Khụ khụ khụ..Người trung niên tu vi Thiên Thần đỉnh phong vẫn kiêu ngạo phản đổi giờ phút này trong lòng mười phần xấu hổ và kinh sợ, không dám nói gì, thậm chí còn không dám nhìn vào ánh mắt của Dương Thiên Vấn.