Là Bé Cưng Của Người

Chương 39: C39



Thực tế chứng minh người một khi đã đen đủi rồi, có cho thêm cơ hội nữa cũng không có cách nào cứu vãn được.

Dưới sự cho phép của tổ chương trình cùng khách mời, Tô Mạt lại quay thêm một vòng nữa, chỉ tiếc là...

"Aaa, sao lại thế!"

Giọng voiceover đồng tình nói, "Tiểu Thất à, xem ra hôm nay bạn chạy không thoát rồi."

Trò nhảy bungee này là Tiết Đồng viết, mới vừa rồi cô còn đùa cục hamster nhà mình mãi, nói hôm nay khả năng cao em ấy sẽ phải trở thành người trải nghiệm trò nhảy bungee, nhưng khi Tô Mạt thật sự rút ra hai lần nhảy bungee liên tiếp, Tiết Đồng lo lắng muốn chết đi được.

"Tô Mạt em ấy sợ độ cao..."

Tiết Đồng xin tạm dừng quay, muốn thương lượng với tổ chương trình, kết quả Tô Mạt tự mình chạy đến an ủi cô, cầm tay cô nắn nắn.

Đây là đang an ủi cô sao?

Tiết Đồng ngẩn người.

Sau đó liền nghe Tô Mạt cười lớn hô, "Không sao, cứ để bão tố đến mãnh liệt hơn chút nữa đi, em sẽ cho mọi người thấy tư thế bay oai hùng của em!"

Cưa bom nổ mìn rõ to, chọc cười tất cả mọi người, sau đó thời điểm đi đến bãi nhảy bungee, Tô Mạt ngồi trong sẽ run run như cầy sấy.

Tiết Đồng ngồi cùng một xe với em, cô nghe thấy Tô Mạt không ngừng lảm nhảm tự động viên bản thân.

"Không sao không sao, nhắm mắt lại là rớt xuống rồi, không có khủng khiếp đến vậy đâu."

"Cố lên cố lên, mày làm được mà."

"Mày là người dũng cảm nhất, chẳng có khó khăn nào đánh bại được mày hết."

Xuống xe, trong lúc chờ tổ chương trình chuẩn bị, Tô Mạt còn trốn vào một góc yên tĩnh, gọi điện thoại cho Hứa Vãn.

Em rất sợ hãi, không ai có thể thản nhiên đứng lên đài cao mấy chục mét, em muốn trước khi đi lên được nghe giọng Hứa Vãn một chút, đã rất lâu họ chưa gặp mặt, chưa liên lạc gì rồi.

Chỉ tiết, điện thoại gọi tới, nhưng Hứa Vãn không nghe máy.

Tô Mạt có chút sững sờ, em muốn gọi thêm một cuộc nữa, lúc này lại có một đôi tay hơi lành lạnh đè điện thoại của em xuống.

"Sau này cứ gọi cho tôi đi, cuộc gọi của em tôi sẽ không bỏ lỡ."

Tay cô Tiết hơi lạnh, nhưng giọng nói của cô thật ấm áp.


Tô Mạt cố nén cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, mỉm cười nói đùa với Tiết Đồng, "Cô còn nói nữa, ai là người viết nhảy bungee muốn em phải thăng thiên thế."

Xung quanh rất yên tĩnh, rời xa mọi người, bên người ngẫu nhiên có nhân viên công tác tất tả qua lại, Tiết Đồng cứ thế đem Tô Mạt ôm vào trong ngực, để em tựa lên đầu vai mình, cô có thể cảm giác được nhịp tim của đối phương đập rất nhanh, có lẽ là căng thẳng, có lẽ là khổ sờ, có lẽ... là vì sự đụng chạm thân mật của mình.

Tiết Đồng cười cười, nếu là vế sau, thì thật là tốt biết bao.

"Thời điểm không muốn cười thì không cần phải cười." Tiết Đồng để Tô Mạt đem mặt chôn vào hõm cổ của mình.

Lần này, Tô Mạt cũng không kháng cự mãnh liệt nữa.

Tổ chương trình chuẩn bị xong xuôi rồi, có nhân viên công tác tới chào hỏi.

"Tiểu Thất, có thể nhảy rồi."

Tô Mạt từ trong ngực cô Tiết ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị đi về phía nhân viên công tác, em bỗng cảm thấy cổ tay mình bị cô Tiết nắm rất chặt, sau đó liền nghe thấy giọng nói điềm đạm trong trẻo của cô Tiết truyền đến từ sau lưng.

"Tôi muốn dùng thẻ kỵ sĩ hoa hồng của mình, thay Tô Mạt hoàn thành nhiệm vụ lần này."

Tô Mạt sửng sốt ba giây đồng hồ.

"Cô Tiết, em nhảy được, không sao mà."

Ánh mắt Tô Mạt nhìn về phía Tiết Đồng có chút mê mang, nhưng Tiết Đồng cũng chỉ vuốt vuốt đầu em, liền thả lỏng tay em ra, đi theo nhân viên công tác bước lên đài nhảy bungee.

Tô Mạt vội vàng chạy tới giang hai tay cản trước mặt Tiết Đồng.

"Em làm được mà." Tô Mạt kiên trì.

Tiết Đồng cười, "Em có còn nhớ em đã từng hỏi tôi vì sao lại thích những hoạt động mạo hiểm không?"

Tô Mạt giật mình, gật đầu nói, "Nhớ rõ ạ."

"Xuống rồi sẽ nói cho em." Tiết Đồng nháy mắt mấy cái.

Leo lên đài nhảy bungee, dưới sự trợ giúp của nhân viên chuyên nghiệp, Tiết Đồng đã làm xong các biện pháp an toàn.

Tô Mạt cùng lên theo, dù sợ độ cao, dù em cảm thấy đôi chân run rẩy của mình bị gió núi thổi muốn bay ngã ra đất, nhưng em vẫn cùng Tiết Đồng đi lên đến tận nơi.

Toàn bộ hành trình cô Tiết đều tỏ ra rất là bình tĩnh.

"Được rồi, tôi có thể nhảy rồi." Tiết Đồng nói với tổ chương trình.


"Chờ, chờ một chút." Tô Mạt đột nhiên phát ra tiếng.

Em run run rẩy rẩy tiến lên, mắt khép nửa, không dám mở cả ra.

Tay em đặt lên vai Tiết Đông, đi từ trên xuống, bả vai, lưng, eo... kiểm tra tính an toan ở từng vị trí một.

Tự mình xem hết một lần vẫn không yên tâm như cũ, em quay lại nói với tổ chương trình, "Lại kiểm tra thêm lần nữa đi, kiểm tra cẩn thận lại một chút."

Đang nói, người Tô Mạt lại được ôm lấy từ đằng sau.

Lần này là quai hàm của cô Tiết chống trên vai em, cấn đến mức em cảm thấy đau đớn.

"Tôi không sao mà, không cần lo lắng." Sau khi Tiết Đồng nhẹ nhàng nói qua câu này, liền thả lỏng hai tay của mình, cô đứng ở trước đài nhảy bungee, giang hai tay ra, có gió đến từ xa xa, giữa thung lũng có gió núi dồn dập thổi qua, lay động dây thừng bên hông Tiết Đồng, cũng lay động trái tim Tô Mạt.

Tiết Đồng đem hai tay nhẹ nhàng bắc lên bên môi.

"Tôi hi vọng!" Tiết Đồng hét lớn, "Bạn nhỏ của tôi có thể vui vẻ mỗi ngày, hạnh phúc khoái hoạt."

Kết thúc câu, Tiết Đồng đã liền giang hai tay từ bên bàn nhảy bungee thả mình xuống.

Tô Mạt cảm thấy trái tim mình dường như cũng đi theo Tiết Đồng cùng nhau rơi xuống đáy thung lũng, mà câu nói kia của cô, sóng âm kia khuếch tán ra, đập vào vách đá xa xa, tạo thành một tiếng vọng dài rõ ràng.

Vui vẻ mỗi ngày, hạnh phúc khoái hoạt.

Tô Mạt thuật lại mong ước của Tiết Đồng ở trong lòng, nhẹ nhàng cúi đầu, bịt kín mắt của mình.

Tất cả mọi người đang vỗ tay cho sự dũng cảm cùng dứt khoát của Tiết Đồng.

Trong màn ảnh mà camera quay lại được, cô Tiết oai phong lừng lẫy, thân thể ưu mỹ, có thể xưng là chuẩn mực, kết quả còn không đợi mọi người tụ lại, cổ vũ cô một phen được nữa, kết thúc hạng mục nhảy bungee, cô Tiết một lần nữa đặt chân lên mặt đất, trực tiếp ói đến tối sầm cả trời đất.

Tạm ngừng ghi hình, tổ chương trình liền tranh thủ đưa cô Tiết về nhà.

Lâm Tịnh không có mặt, Tô Mạt liền chủ động ở lại chăm sóc cô Tiết không thoải mái trong người.

"Còn cậy mạnh nói mình không việc gì!" Tô Mạt rót nước ấm cho cô Tiết, súc miệng, dìu cô nằm lên giường.

"Hôm nay là ngoại lệ." Tiết Đồng giải thích nói.


Cô thích cảm giác mạnh, điểm này khác biệt hẳn với vẻ đoan trang ưu nhã thường ngày, xe phân khối lớn, lướt sóng, ván trượt... Đừng nói là nhảy cầu, Tiết Đồng thậm chí còn từng nhảy dù, nhưng choáng váng nôn mửa không kìm được như ngày hôm nay lại là lần đầu tiên.

Tiết Đồng, trực tiếp khiến Tô Mạt phải nhéo lấy eo, nhướng mày.

"Sao hả, hôm nay là ngoại lệ, tức là hôm khác ngài vẫn muốn thử lại lần nữa đúng không?" Bất kể là biểu cảm hay là ngôn ngữ, Tô Mạt đều mang theo chút nóng nảy, "Sao mà không để cho người ta bớt lo đi được thế, sau này đều không được."

Tiết Đồng nằm trên giường, hiện tại cô đang choáng cực kì, nhưng vẫn không ngăn được vui vẻ, "Em lấy thân phận gì để ra lệnh cho tôi thế, để tôi thử cân nhắc xem có nên nghe theo không nào."

"Tất nhiên là phải nghe, em..." Tô Mạt tạm ngừng, cuối cùng xoắn xuýt tới lui, em lí nhí, "Em lấy thân phận bạn nhỏ, không được sao?"

Sắc mặt cô Tiết mặc dù có hơi tái nhợt, nhưng vẫn luôn dịu dàng, "Được, tôi nghe em."

Tô Mạt vắt một chiếc khăn ướt tới, nhẹ nhàng lau mặt cho Tiết Đồng, trong miệng vẫn quở trách không ngừng như cũ, "Từ sớm đã nên nghe theo em rồi, để em nhảy đi, em chỉ có chút nhát gan, có chút sợ độ cao mà thôi, nhưng em vẫn còn trẻ mà, phản ứng chắc chắn sẽ không lớn như cô đâu."

Tiết Đồng thành thành thật thật nằm gọn trong chăn, nhưng miệng của cô lại không có được thành thật như vậy, "Sao hả, chê tôi lớn tuổi hả?"

"Cũng không có..."

Lời còn chưa nói hết, Tiết Đồng mới vừa nằm ngoan ngoãn xong, đã gượng chống đứng lên, môi của cô hình như còn cố tình như vô ý lướt qua vành tai Tô Mạt, hơi thở như lan.

"Lớn tuổi có ưu điểm của lớn tuổi, lớn tuổi sẽ thương người, em có muốn thử một chút hay không?"

Bạn nhỏ ngày bình thường trêu một tí thôi đã đỏ mặt, sẽ né tránh, sẽ vô cùng ngượng ngùng, ngày hôm nay giống như đổi người, em ấn bả vai để Tiết Đồng lại lần nữa nằm lên giường.

"Ngài vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi ạ." Tô Mạt ghét bỏ nói.

Mặc dù không thể lại nhìn thấy dáng vẻ đỏ bừng mặt của hamster cục cưng, nhưng Tiết Đồng vẫn rất là vui vẻ.

Bạn nhỏ của cô giúp cô thay quần áo, giúp cô lau mồ hôi, còn giúp cô gọi cháo vừa miệng để làm ấm dạ dày, em sợ Tiết Đồng không thoải mái, bên người không có ai, liền dời ghế đẩu, mang máy tính bảng tới, ngồi ở bên giường cô xem tác phẩm điện ảnh truyền hình hồi trước của cô.

« Khói Lửa » Tiết Đồng còn nhớ rõ đây là một bộ phim chiến tranh, tác phẩm tương đối sớm, bên trong có một đoạn cô giả ngây giả dại, cả người buồn cười lại chật vật, bạn nhỏ xem xong cười nắc nẻ.

"Buồn cười hả?" Tiết Đồng bất đắc dĩ nói.

Tô Mạt vừa cười trộm, vừa giả vờ đứng đắn trả lời, "Đây càng có thể nhìn ra diễn xuất cao siêu của cô Tiết, thiên phú dị bẩm, thiên tư trác tuyệt, trời..."

"Được rồi, thế thôi là được rồi." Tiết Đồng dở khóc dở cười.

Ban đêm, bệnh tình của Tiết Đồng có hơi trở lại, cô lại nôn thêm hai lần, trên cơ bản đem dạ dày nôn rỗng tuếch.

Tô Mạt lo lắng ở bên giường trông coi cô, tha thiết nói, "Không thì, em gọi Điền Điềm tới, mình đi bệnh viện đi."

Tiết Đồng lắc đầu, "Tôi ngủ một chút là được rồi."

"Thế nhưng mà..." Tô Mạt không yên lòng.

"Ngày mai, nếu ngày mai còn như thế này, tôi sẽ đáp ứng đi bệnh viện với em." Tiết Đồng trấn an.


"Được." Tô Mạt gật gật đầu, em cẩn thận từng chút từng chút trông coi Tiết Đồng, thấy đối phương nhắm mắt lại, đang chuẩn bị đứng dậy đun lấy một cốc nước ấm.

Tiết Đồng đột nhiên bắt lấy tay Tô Mạt, hơi thở cùng giọng nói của cô đều có chút bất ổn, nhìn qua giống như búp bê thủy tinh dễ vỡ, yếu ớt đến đụng nhẹ một cái là vỡ vụn.

"Ở bên cạnh tôi thêm một chút nữa có được không?"

Tô Mạt giật mình, cô Tiết đây là đang hiểu lầm em muốn rời đi.

Em lại ngồi xuống lần nữa, ghé vào bên giường cô Tiết, "Cô ngủ đi, em không đi đâu hết, nếu cô khó chịu thì gọi tên em, em chắc chắn sẽ ở đây."

Tiết Đồng nhìn vào mắt Tô Mạt, cặp mắt kia giống như ngôi sao lộng lẫy nhất trên bầu trời đêm.

Cô ngọ nguậy ngồi dậy, nhẹ nhàng hôn lên trán Tô Mạt.

"Hiện tại, em đã có cảm giác rung động với tôi chưa?" Tiết Đồng hỏi.

Cặp mắt như trăng như sao kia của Tô Mạt hiện lên một tia mờ mịt, một tia đau đớn.

Tô Mạt không cách nào trả lời câu hỏi này được.

Em chỉ biết là, cô Tiết, cô Tiết cao cao tại thượng kia, lúc này lại có dáng vẻ hèn mọn cầu xin một câu trả lời, khiến Tô Mạt cảm thấy đau lòng.

Nếu không gặp Hứa Vãn trước thì tốt rồi.

Tô Mạt nghĩ, nếu không gặp trước, thế thì em nhất định đã sớm yêu cô Tiết rồi.

Chỉ tiếc, có vài người cứ phải đến sớm hơn so với người khác.

Hứa Vãn, cái tên này không biết từ lúc nào đã trở thành thứ khiến cho trái tim người ta phải đau đớn, nghĩ đến là lòng lại chua xót.

Mà Tiết Đồng...

Cũng thế.

Tiết Đồng nhìn đôi mắt dần dần nổi lên hơi nước của Tô Mạt, cô biết, bạn nhỏ của cô hình như lại bị mình dồn vào chân tường nữa rồi.

Tiết Đồng nặng nề ngã về trong chăn, cô hôm nay có lẽ đã bị váng đầu rồi.

Tiết Đồng nhìn Tô Mạt ra khỏi phòng ngủ, cô cho là em sẽ đi mất, kết quả không ngờ vài phút sau đối phương lại quay lại, trên tay còn cầm một cốc nước ấm.

Tô Mạt thấy mắt Tiết Đồng vẫn mở, liền nhẹ nhàng đưa tay đặt lên đôi mắt cô.

"An tâm ngủ đi, em ở ngay đây."

Hình như từ sau vụ tai nạn giao thông kia, Tiết Đồng đã không còn nghe lời nào tương tự như vậy nữa.

Lời Tô Mạt như tiếng hát ru, khiến hô hấp của Tiết Đồng dần dần chậm lại.