Là Chưởng Môn Của Môn Phái Toàn Mỹ Nhân

Chương 32: Giáng sinh vui vẻ



*Tác giả đặt tên kỳ =)))))

Người của Vô Lượng sơn trang gần đây rất đau đầu.

Bởi vì trong khoảng thời gian này, người tới Vô Lượng sơn trang của bọn họ làm khách cao hơn bình thường gấp mấy lần. Không chỉ vậy, trên đường còn một hàng người dài dằng dặc đang chờ tới Vô Lượng sơn trang làm khách.

Nhất thời, ngay cả các khách trạm xung quanh Vô Lượng sơn trang cũng đầy người với người.

Mà ấy chẳng phải vì ở Vô Lượng sơn trang có bí kíp tuyệt thế nào, càng chẳng phải vì ở Vô Lượng sơn trang có tấm bản đồ gần đây đã dấy lên gió tanh mưa máu trên giang hồ mà chỉ là vì cung chủ Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung đã nói, tiếp theo y muốn tới bái phỏng Vô Lượng sơn chủ.

Chỉ có vậy thôi.

Nói ra cũng khiến người khác khó mà tin được, Khúc Cửu Nhất này cũng chỉ mới xuất hiện trên giang hồ thôi đã có năng lực hiệu triệu giang hồ tới mức khiến người khác kinh ngạc. Không, phải nói, đây là năng lực hiệu triệu của Toái Ngọc cung.

Khi Khúc Thu Thủy còn là cung chủ, Toái Ngọc Cung đi theo phong cách hoành hành bá đạo, đối với các mỹ nhân của Toái Ngọc Cung, trước giờ mọi người đều tránh được thì tránh bởi ai cũng biết không thể chọc vào họ được. Nếu bọn họ ghét ngươi, trực tiếp chặt tay chân ngươi thì còn coi là nhẹ, nếu bọn họ thích ngươi thì thảm hơn rồi, trực tiếp đưa ngươi về Toái Ngọc Cung, đợi tới khi ngươi được thả ra, đã là hoa tàn ít bướm rồi.

Nếu không phải sau này Khúc Thu Thủy một lòng một dạ cướp nam sủng về sống cuộc sống hoang dâm vô độ, không đi lại trên giang hồ nữa thì e rằng Toái Ngọc Cung sớm muộn gì cũng thành **. Nhưng may mắn, Khúc Thu Thủy còn chưa đẩy Toái Ngọc Cung rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, hơn nữa sau khi Khúc Thu Thủy mất tích, Toái Ngọc Cung còn có những ngày an yên, ổn định. Con người dễ quên cho nên sự khủng bố của Toái Ngọc Cung cũng phai mờ theo thời gian rồi.

Hiện nay, Khúc Cửu Nhất lên làm cung chủ, phong cách làm việc của Toái Ngọc Cung lại có sự đổi mới.

Những người ở Toái Ngọc Cung không còn tùy ý cưỡng ép dân lành là nam không nói mà đối xử với người trong giang hồ cũng rất khách khí. Đặc biệt là cung chủ Khúc Cửu Nhất mới nhậm chức, mặc dù mới lộ mặt trên giang hồ chưa lâu nhưng đầu tiên, y có được tấm bản đồ kho báu xong lại chắp tay nhường lại, sau đó còn đạt thành hợp tác với Liễu Diệp Bang, được mọi người trong giang hồ đồn nhiều, nức tiếng vô cùng.

Ngay sau đó, y ở khách trạm Duyệt Lai cũng chỉ điểm cho mấy người trong giang hồ khiến võ công của không ít người tiến bộ, trước khi y rời khỏi khách trạm Duyệt Lai, còn hào phóng mời người trong giang hồ ăn uống thoải mái ba ngày ba đêm không nói, còn tặng hai lượng bạc làm quà cho mỗi người, càng thêm oanh động giang hồ!

Phải biết rằng, ba ngày ấy, người tới dự tiệc cơ động* ít nhất cũng có hơn nghìn người. Trong đó, có người ngày nào cũng tới, ước chừng kiếm được sáu lượng bạc!

*流水席: tiệc cơ động, ý nói ai đến trước thì ăn trước

Phần lớn người trong giang hồ cũng chỉ có ý muốn xem bản đồ kho báu gì đó thôi, bọn họ cũng biết thứ đồ tốt như vậy chỉ có những thế lực lớn mới có thể tranh giành được, chẳng liên quan gì tới những nhân sĩ ở tầng thấp như bọn họ. Cho dù may mắn có được một phần của tấm bản đồ, bọn họ cũng chẳng bảo vệ được, chỉ có thể nộp mạng ra thôi.

Cho nên, đối với tấm bản đồ, bọn họ chỉ muốn tới góp chút náo nhiệt thôi.

Nhưng sáu lượng Toái Ngọc Cung cho thì chỉ cần đi là sẽ có, nhìn thấy được sờ vào được.

Chỉ tiếc rằng huyện thành nơi có khách trạm Duyệt Lai quá nhỏ, tin tức truyền đi cũng chậm, đợi tới khi những nhân sĩ giang hồ ở nơi khác thu được tin tức, bữa tiệc cơ động trong ba ngày cũng đã hết từ lâu, ngân lượng cũng đã phát hết rồi.

Điều này khiến vô số người giang hồ thở dài.

Nhưng có một sẽ có hai.

Toái Ngọc Cung có tiền như vậy, cung chủ mới lên còn hào phóng như vậy, nói không chừng lần tới lại ở chỗ nào đó bắt đầu mở tiệc cơ động tặng tiền thì sao?

Do đó, khi Khúc Cửu Nhất nói muốn tới bái phỏng Vô Lượng sơn trang, rất nhiều nhân sĩ giang hồ nghe phong thanh nên tới, cả đường đều đi theo Khúc Cửu Nhất.

Tạ Tụ đối mặt với thanh thế này, trong lòng như trào dâng nhiều đợt sóng lớn.

Bởi vì trước một ngày Khúc Cửu Nhất bày tiệc cơ động đã tích trữ rất nhiều hàng hóa ở gần khách trạm ví dụ như y phục, vũ khí, dầu, muối, giấm, tương và các đồ dùng cần thiết khác khi hành tẩu giang hồ. Đợi những người đó tới khách trạm ăn uống cầm bạc đi xong, bọn họ lại dùng bạc đi mua những đồ cần thiết kia.

Cũng có thể nói, chỗ bạc ấy vòng một vòng lại quay về trong tay Khúc Cửu Nhất.

Nhìn thì có vẻ Khúc Cửu Nhất tổn thất một lượng lớn nhưng trên thực tế, y bỏ ra chưa tới một vạn lượng bạc.

Nhưng một vạn lượng này lại mua được danh vọng và năng lực hiệu triệu cho Khúc Cửu Nhất, thứ mà các nhân sĩ giang hồ cả đời này khó mà với tới được.

Cũng là nói, dùng số bạc này trực tiếp tẩy sạch những ấn tượng không tốt lúc trước của mọi người về Toái Ngọc Cung.

Trước kia khi bọn họ nhắc tới Toái Ngọc Cung sẽ nghĩ tới Khúc Thu Thủy, sẽ nghĩ tới sự ngang ngược, bá đạo của Toái Ngọc Cung.

Nhưng bây giờ bọn họ nhắc tới Toái Ngọc Cung, phản ứng đầu tiên sẽ là Toái Ngọc Cung có tiền, phản ứng thứ hai sẽ là cung chủ Khúc Cửu Nhất của Toái Ngọc Cung bao giờ mới bày tiệc cơ động?



Trước đó Tạ Tụ luôn cho rằng, muốn tẩy sạch tiếng xấu rất khó nhưng Khúc Cửu Nhất lại dùng hành động thực tế nói cho hắn biết, thực ra rất dễ, chỉ cần học cách tiêu tiền là đủ rồi.

Những nhân vật, môn phái, thế lực có tiếng trên giang hồ nghĩ sao, Khúc Cửu Nhất không hề để tâm bởi vì bọn họ cũng chỉ là thiểu số.

Còn chỗ im lặng mới là đa số.

Ngay khi những nhân sĩ giang hồ ở tầng chót, không được các môn phái, thế lực kia coi ra gì, bắt đầu nói những lời hay về Toái Ngọc Cung thì thanh danh của Toái Ngọc Cung đã được tẩy trắng rồi.

Dù gì Toái Ngọc Cung cũng tặng vàng thật bạc thật nhưng những môn phái kia thì một cọng lông cũng chẳng rứt.

Khúc Cửu Nhất còn âm thầm phái người trà trộn vào trong đám người giang hồ để dẫn dắt tiết tấu.

Ví dụ "Toái Ngọc cung đã bày tiệc cho nhân sĩ giang hồ cấp thấp, tặng chút ấm áp rồi sao những danh môn chính phái kia không làm gì?" "Trước kia nhưng danh môn chính phái kia đều nói Toái Ngọc Cung không tốt, lẽ nào họ thì tốt à?" "Nói không chừng là họ ghen tị Toái Ngọc Cung có tiền đấy!"

...

Con người đều thích bảo sau hay vậy.

Đợi tới khi người của những danh môn chính phái kia kịp phản ứng lại, dư luận sớm đã nằm gọn trong tay Khúc Cửu Nhất rồi.

Hết cách, cho dù ở đâu đều có nhiều người ghét người giàu.

Tạ Tụ nhìn hết mọi hành động của Khúc Cửu Nhất từ đầu tới cuối.

Hắn cũng tận mắt nhìn thấy Khúc Cửu Nhất dùng cách gì để tẩy trắng thanh danh cho Toái Ngọc Cung trong thời gian ngắn ngủi này, thuận tay bôi nhọ các môn phái khác, tiện hơn còn sở hữu lực hiệu triệu chỉ cần vẫy tay là có thể hiệu lệnh giang hồ.

Dù có là tạm thời cũng đủ khiến người khác chấn động.

Khúc Cửu Nhất rõ ràng là quanh năm ngây ngốc ở trong Toái Ngọc Cung, sao có thể nắm bắt lòng người lợi hại tới mức ấy được? Tạ Tụ tự hỏi bản thân cũng đã gặp qua không ít người có mưu kế thâm sâu nhưng hắn lại không nhìn thấu được Khúc Cửu Nhất.

Vốn Tạ Tụ chỉ đơn thuần vì cơ thể song tính của Khúc Cửu Nhất nên mới ở lại Toái Ngọc Cung nhưng bây giờ, so với cơ thể của Khúc Cửu Nhất, hắn ngược lại càng thấy hứng thú với con người của y hơn.

Đi theo Khúc Cửu Nhất sẽ có thể thấy được nhiều thứ hơn hắn nghĩ nhiều.

"Tạ thần y, huynh nhìn ta cũng nhìn hơn nửa tháng rồi, mắt thấy cũng sắp tới Vô Lượng sơn trang rồi, huynh còn chưa nhìn đủ à?" Khúc Cửu Nhất lười nhác mở mắt, nhìn Tạ Tụ trêu một câu.

Y không tự luyến tới mức cho rằng Tạ Tụ yêu mình rồi, hẳn là do thao tác của bản thân khiến Tạ Tụ chấn kinh thôi.

Ai dô dô.

Hết cách, y ưu tú vậy đấy, y cũng mệt mỏi lắm.

Khúc Cửu Nhất tự luyến nghĩ.

"Ta chỉ cảm thấy, Khúc cung chủ nếu ở trên quan trường, sợ rằng thành tựu có được còn nhiều hơn ở trên giang hồ nhiều" Tạ Tụ nói thật lòng.

"Quan trường có gì vui" Khúc Cửu Nhất khinh thường phất phất tay, "Ta không thích khuất phục dưới bất cứ kẻ nào"

Không dễ gì mới sống lại một kiếp, lẽ nào còn đi làm trâu làm ngựa cho hoàng đế sao? Đùa gì thế.

Tranh bá thiên hạ cũng có chút phiền phức, dù sao có làm được hoàng đế cũng chẳng có laptop, điện thoại để chơi, còn phải thượng triều mỗi ngày. Thứ hoàng đế có y đều có, thứ hoàng đế không có y cũng có, y có điên mới đi làm hoàng đế.

"Cũng đúng" Tạ Tụ khẽ gật đầu, coi như công nhận lời của Tạ Tụ.

Nếu Khúc Cửu Nhất thực sự đi làm quan, sợ rằng ngay cả bệ hạ cũng sẽ lo lắng Khúc Cửu Nhất sẽ soán ngôi lúc nào.

"Nói về tiểu công tử Tư Đồ Hồng của Vô Lượng sơn trang đi, huynh có suy nghĩ như nào?" Sắp tới Vô Lượng sơn trang rồi, Khúc Cửu Nhất cuối cùng cũng bắt đầu hỏi vào vấn đề chính.

"Không có suy nghĩ gì, ta và hắn chỉ gặp qua mấy lần" Tạ Tụ không hiểu Khúc Cửu Nhất sao không hỏi về trang chủ Tư Đồ Kinh mà lại tới hỏi về Tư Đồ Hồng?

Tư Đồ Hồng có gì đáng để chú ý sao?

"Nhưng sao ta nghe được hắn rất thích huynh nhỉ?" Khúc Cửu Nhất không có ý tốt hỏi, "Đối với một người ngưỡng mộ như vậy, thần y huynh không để ý chút nào"

"Không có gì để để ý cả" Tạ Tụ có thể nói rất nhiều lời hay ý đẹp, chỉ là ở trước mặt Khúc Cửu Nhất thì không cần như vậy.

"Cũng đúng, người ngưỡng mộ thần y huynh chắc có thể vòng quanh giang hồ một vòng rộng nhỉ. Trên đường tới Vô Lượng sơn trang, chúng ta bắt được nhiều nhất là hái hoa tặc, đều là nhằm vào danh tiếng của Tạ thần y huynh tới đấy" Khúc Cửu Nhất đùa nói.

Tạ Tụ dứt khoát không nói gì nữa, miễn cho Khúc Cửu Nhất càng nói càng hăng.

"Huyyy..."

Đệ tử đánh xe dừng ngựa lại, ở ngoài màn xe xin chỉ thị, "Cung chủ, người của Vô Lượng sơn trang đưa lễ vật tới nghênh đón người"

Toái Ngọc Cung một hơi kéo theo tám chiếc xe ngựa, hùng hùng hổ hổ, muốn người khác không chú ý cũng không được.

Không phải không có những thằng nhãi muốn nhân cơ hội dẫm lên Toái Ngọc Cung để thành danh, cũng không phải không có những thằng oắt thấy Toái Ngọc Cung hào phóng thì nổi lòng tham tiền xấu tính, chỉ là bọn họ cứ vừa lộ mặt thì đều bị đệ tử của Toái Ngọc Cung đánh bại.

Còn Khúc Cửu Nhất ấy, cũng chẳng để cho chúng đệ tử giết bọn họ, ở trong thế giới võ hiệp muốn giết người rất dễ dàng nhưng một người không xử lý tốt thì dễ dẫn tới thù địch. Do đó, Khúc Cửu Nhất trói hết những người ấy lại, khuôn mặt ổn thì trực tiếp bị bán vào thanh lâu, mặt không ổn thì bị bán làm người hầu, còn mặt xấu dọa người thì bị bán đi làm hộ vệ cho phú thương.

Ấy thế mà, những nhân sĩ giang hồ này còn rất được yêu thích khiến Khúc Cửu Nhất còn kiếm được một món lớn.

Khúc Cửu Nhất cũng không nhịn được nghĩ, đường tới Vô Lượng sơn trang cứ xa thêm chút, y có thể một lần thu hồi hết chỗ vốn mở tiệc cơ động rồi.

Tư Đồ Kinh cũng không biết bản thân rốt cuộc chọc vào Toái Ngọc Cung ở chỗ nào, Vô Lượng sơn trang bọn họ vốn không chứa nổi vị Đại Phật này. Nhưng Khúc Cửu Nhất lại đang trên đường tới rồi, ông ta sao cũng phải bày tỏ đôi chút.

Cho dù biết rõ đối phương tới chẳng có ý tốt, trước khi đối phương để lộ răng nanh, ông ta cũng chỉ có thể nhịn xuống. Cho dù Khúc Cửu Nhất có lợi hại nhưng nơi này là địa bàn của Vô Lượng sơn trang bọn họ, lẽ nào còn có thể lên trời được sao?



"Thu lễ vật lại" Thịt dâng tới cửa không có lý nào lại không ăn, Khúc Cửu Nhất dặn dò, "Nói trời đã tối, chúng ta hy vọng được tới Vô Lượng sơn trang để nghỉ chân"

"Rõ"

Thanh La quyết đoán truyền đạt mệnh lệnh của cung chủ.

Quản gia của Vô Lượng sơn trang âm thầm kêu khổ, ông ta cũng gánh trên vai nhiệm vụ mới tới đây.

Trang chủ nói rồi, cho dù bọn họ phải bỏ chút máu, cũng phải tiễn vị ôn thần Khúc Cửu Nhất này đi.

"Vị cô nương này, cô nhìn xem bây giờ cũng chỉ mới là buổi chiều, sắc trời còn sáng tỏ, nếu đi thêm khoảng một canh giờ nữa thì có thể tìm được khách trạm để nghỉ chân. Vô Lượng sơn trang chúng tôi đã đánh tiếng trước với xung quanh rồi, chỉ chờ chư vị tới thì sẽ có chỗ nghỉ ngơi. Vẫn mong cô nương nói giúp cho mấy câu, chỗ này của chúng tôi cũng có chút tấm lòng" Nói rồi vị quản gia này nhét một tờ ngân phiếu đã gấp gọn vào tay Thanh La.

Chỗ này cũng khoảng một vạn lượng bạc đấy!

"Ta đi bẩm báo với cung chủ trước" Thanh La không tỏ thái độ thu ngân phiếu lại, cho quản gia một đáp án.

"Đa tạ cô nương" Quản gia thấy chuyện sắp thành, nụ cười trên khuôn mặt cũng rạng rỡ hơn mấy phần.

"Cung chủ, người xem..." Thanh La ngoan ngoãn đưa ngân phiếu lên.

Khúc Cửu Nhất cầm lấy tờ ngân phiếu, không nhịn được cười, "Một vạn lượng, cũng không hề keo kiệt"

"Khởi bẩm cung chủ, lễ vật Vô Lượng sơn trang đưa tới là các loại dược liệu và binh khí, cộng lại cũng có ít nhất hơn vạn lượng" Sử Vô Song ở một bên thấp giọng nói.

Tư Đồ Kinh này thực sự cũng rất quyết đoán.

Trước khi làm rõ ý đồ tới đây của Khúc Cửu Nhất đã bằng lòng bỏ vốn lớn như vậy để tiễn người đi, đủ để thấy được là một người có bản lĩnh.

"Cũng đành, chúng ta đi thôi" Khúc Cửu Nhất nếu đã thu bạc, đương nhiên không có lý nào đi lật lọng. Người trong giang hồ, danh dự vẫn rất quan trọng.

"Rõ, cung chủ"

Thanh La gật gật đầu, lại ngồi lại về xe ngựa, quay đầu nói với một tiểu đệ tử, "Đi lên trước sắp xếp lễ vật cho tốt, chúng ta lui"

Người của Vô Lượng sơn trang thấy người của Toái Ngọc Cung bắt đầu thu dọn đồ đạc, nụ cười trên mặt phút chốc trở nên chân thực hơn nhiều.

"Ngươi không định xuống sao?" Tạ Tụ không nhịn được hỏi.

Khúc Cửu Nhất chắc không thiếu mấy vạn lượng bạc này, bây giờ sao lại muốn đi rồi?

"Bây giờ chưa phải lúc" Khúc Cửu Nhất khẽ lắc đầu, "Đợi tới lúc rồi, người của Vô Lượng sơn trang sẽ chủ động đi mời chúng ta"

Bây giờ Tư Đồ Kinh dùng sự quyết đoán và tiền tài tiễn họ đi, có ý rằng Vô Lượng sơn trang bây giờ vẫn bền chắc như thép, Tư Đồ Kinh không hề muốn mặc cả. Y chỉ đưa một ít người tới, nếu không biết tốt xấu, tới lúc ấy kịch không xem được, nói không chừng còn xảy ra vấn đề.

"Ý của ngươi là Vô Lượng sơn trang sắp có chuyện?" Tạ Tụ cũng chẳng phải lần đầu thấy Khúc Cửu Nhất đoán trúng rồi. Trước đó, trước khi võ quán Trấn Nam gặp chuyện, Khúc Cửu Nhất cũng đưa ra một lời dự đoán như vậy.

"Chắc cũng sắp rồi" Khúc Cửu Nhất khẽ nghiêng đầu, nghiêm túc nói, "Phần thứ hai của tấm bản đồ không thể cứ không có động tĩnh gì được. Người của Thiên Cực thần giáo vẫn đang truy tìm tấm bản đồ, ta không tin bọn họ không nghi ngờ Vô Lượng sơn trang. Sở dĩ ta thả ra tiếng gió trước khi tới Vô Lượng sơn trang cũng là vì truyền tin cho Thiên Cực thần giáo, đó chính là ta có thể cũng đã đoán ra phần thứ hai của tấm bản đồ là ở đâu rồi"

Nếu không đang yên đang lành, Toái Ngọc Cung tới Vô Lượng sơn trang để làm gì?

"Vậy tiếp theo chúng ta..."

"Phá Vân Môn cách nơi này không xa lắm, tới đó bái phỏng đi" Khúc Cửu Nhất nhìn Tạ Tụ một cái cười, "Đi thôi, Thanh La"

"Tuân lệnh, cung chủ"

Người của Toái Ngọc cung lại điều chỉnh hướng đi, đi về hướng của Phá Vân Môn.

Người của Vô Lượng sơn trang chợt thở khẽ một hơi.

Quá tốt rồi, như vậy quay về có thể bàn giao lại với trang chủ rồi.

Tối.

"Khúc... Khúc cung chủ, xin... xin hãy dừng tay" Tạ Tụ đè thấp âm thanh, mặt vừa gấp vừa thẹn.

Còn đang ở trên xe ngựa đấy, Khúc Cửu Nhất lại bắt đầu động tay lột y phục của hắn rồi?

"Huynh càng muốn ta dừng tay thì ta càng không muốn dừng" Động tác của Khúc Cửu Nhất rất gãy gọn, lại còn chiếm ưu thế về võ công, thành thạo cởi gần hết y phục của Tạ Tụ.

"Đừng... Ta đồng ý" Ở trên xe ngựa, Tạ Tụ vốn không có chỗ để lui, nếu hắn còn không đồng ý, sợ là Khúc Cửu Nhất thực sự có thể cởi hết rồi.

"Ài, huynh thực sự không suy nghĩ thêm chút sao?" Khúc Cửu Nhất cũng có hơi hối hận, tự tay mình lột hết quần áo của một đại mỹ nhân như này cũng khá có cảm giác thành tựu. Đặc biệt là dáng vẻ thẹn thùng mới nãy của Tạ Tụ, thực sự khiến trái tim người khác ngứa ngáy, khiến y không nhịn được vẫn muốn bắt nạt thêm chút nữa.

"Khúc cung chủ, mời ngươi xuống xe, ta muốn thay y phục" Tai Tạ Tụ đỏ tới mức sắp nhỏ ra máu, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Ta nhìn một cái cũng có sao đâu..."Thấy sắc mặt của Tạ Tụ sắp biến đen, Khúc Cửu Nhất không mấy cam lòng cam nguyện xuống xe, "Tạ đại khuê tú, huynh phải chỉnh trang đẹp đẽ vào nhé"

Trong xe ngựa lại truyền ra một tiếng vang.

Khúc Cửu Nhất cười thành tiếng, tâm trạng cũng rất khá.

Ngồi trên xe ngựa hơn nửa tháng, y nhàn tới mức sắp bện hoa thành vòng để chơi rồi. Vẫn là Tạ Tụ thú vị hơn, có khuôn mặt lừa tình được cả nam lần nữ khắp thiên hạ nhưng lại ngây thơ tới mức khiến người khác kinh ngạc.

"Cung chủ, người có phải bắt nạt hơi quá rồi không" Sử Vô Song đi lên trước, có hơi đồng tình với Tạ thần y.

Cho dù nàng ta khá bội phúc thủ đoạn của Khúc Cửu Nhất nhưng cũng không thể không thừa nhận, cung chủ thực sự có hơi ác. Người khác thấy Tạ Tụ, hận không thể coi như châu như bảo mà nâng niu, chỉ có cung chủ mới coi việc bắt nạt người ta làm niềm vui.



"Ngươi không cảm thấy dáng vẻ tức giận xấu hổ của huynh ấy còn đẹp hơn lúc huynh ấy ra vẻ quân tử đoan chính sao?" Khúc Cửu Nhất hỏi ngược lại.

"... Cung chủ, người và Tạ thần y ở trong xe ngựa, có những dáng vẻ chỉ có người mới thấy được" Sở Vô Song dù gì cũng là một hoàng hoa đại khuê nữ, nghe được lời của Khúc Cửu Nhất cũng bất giác cúi đầu.

Cả đường đi, mọi người đều đang âm thầm thảo luận, bàn về cách chơi đúng là cung chủ nhà mình biết chơi.

Chỉ ngồi xe ngựa thôi mà cũng có thể chơi nhiều trò khác nhau như vậy.

"Ài, nếu các ngươi thú vị hơn chút, ta cũng đâu tới mức tóm một mình huynh ấy thôi" Khúc Cửu Nhất thở ra rất khẽ, khó phát hiện được, "Hồng Tiêu đâu?"

"Cung chủ, thuộc hạ ở đây"

Hồng Tiêu cúi đầu, mau chóng đi tới bên cạnh Khúc Cửu Nhất.

"Ngẩng đầu lên, ta xem"

Hồng Tiêu ngẩng đầu lên.

Lúc này, dung mạo của nàng ấy và Khúc Cửu Nhất hoàn toàn giống nhau.

"Khá lắm, Hồng Tiêu, võ công của ngươi cao nhất trong đám đệ tử, cộng với phấn thuốc Tạ Tụ cho ngươi, trong thời gian ngắn hẳn là không bị lộ" Khúc Cửu Nhất khá hài lòng với dung mạo của Hồng Tiêu.

Chiêu trò phải có ở thế giới võ hiệp – thuật dịch dung.

Đừng hỏi, hỏi thì là không khoa học.

Y cũng chẳng biết kỹ thuật biến khuôn mặt của người khác mô phỏng giống y như đúc là làm như nào? Dù sao y cũng chẳng học được.

Khúc Cửu Nhất sở dĩ đưa Hồng Tiêu theo chính là vì nhìn trúng kỹ thuật xuất sắc này của nàng ấy.

"Cung chủ yên tâm, thuộc hạ thề chết hoàn thành nhiệm vụ"

"Cũng không tới mức ấy" Khúc Cửu Nhất đối xử với thuộc hạ khá tốt, "Đánh không được thì chạy ngay"

Hồng Tiêu gật gật đầu.

Qua một lúc sau, một mỹ nhân áo xanh bước xuống từ xe ngựa, yểu điệu thướt tha, khăn lụa che mặt.

"Nàng ấy" mặc dù chỉ để lộ đôi mắt nhưng mắt tựa nước mùa thu, đủ khiến người khác trầm luân trong làn nước ấy.

"Ai dô đô, vị mỹ nhân này từ đâu tới vậy?" Khúc Cửu Nhất "kinh ngạc" đi tới, gần như là muốn dựa người vào, "Ấy, hóa ra là phu nhân nhà ta"

"Khúc Cửu Nhất!"

Tạ Tụ có dấu hiệu muốn bùng nổ rồi.

Trước kia hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình cũng phải nam giả nữ trang?

"Hết cách, ta lại chẳng đẹp được như phu nhân" Khúc Cửu Nhất buông tay, "Nghe nói tiểu công tử của Vô Lượng sơn trang gần đây đang tìm kiếm các nữ tử mỹ mạo, chút tư sắc này của ta, muốn vào Vô Lượng sơn trang có hơi khó"

"Cung chủ khiêm tốn quá rồi" Tạ Tụ thật lòng thật dạ nói, nếu Khúc Cửu Nhất mà xấu, trên thế giới này chẳng còn mấy người ưa nhìn nữa rồi, "Tuổi cung chủ còn nhỏ, chỉ cần bỏ công sức chỉnh trang ắt sẽ là một nữ tử mỹ mạo"

"Vậy không được, nữ trang gì đó làm ta thấy hơi thẹn thùng" Khúc Cửu Nhất phất phất tay.

Tạ Tụ bị lời này của Khúc Cửu Nhất chọc cho sắp tức chết.

Lẽ nào hắn mặc nữ trang thì không thẹn sao?