Khi tôi nở nụ cười, tôi có cảm giác rằng cậu ấy đang lúng túng, tôi không rõ vì lý do gì. Có lẽ là do cậu không biết nên phản ứng ra sao chăng? Sau đó, cậu ấy vội nói lời cảm ơn tôi rồi hai chân bỏ đi. Nhưng bỗng nhiên tặng hoa rồi bỏ đi như làn gió thế thì tôi không chấp nhận được. Như vậy rõ ràng thô lỗ quá rồi. Nhưng hình như cậu ấy cũng biết hành động này là sai, thế là đi nửa đường, cậu ta lại quay lại phía tôi. Nhìn cậu ấy bối rối thế làm tôi có chút buồn cười.
- Tớ là Nguyễn Minh Khuê, mười bảy tuổi. Còn cậu thì sao?
- À, tớ tên Ung Quý Hoà, bằng tuổi cậu.
Hóa ra là bằng tuổi, vậy thì nói chuyện tự nhiên hơn rồi nhỉ? Tôi ngắm nhìn cậu ấy, đẹp thật đấy, đẹp mức khiến tôi xém chút nữa thốt lên. Đó không phải là kiểu "đẹp trai", nam tính hay ngầu lòi. Mà là một nét đẹp thư sinh và nhẹ nhàng, như những cơn mưa rào quanh con đường ngày hè làm lòng ai cũng xao xuyến.
- Xin lỗi! Tớ phải đi rồi, nếu có duyên sẽ gặp lại nhé!
Chưa kịp nói dứt câu, chàng trai ấy lại bỏ đi tiếp. Nhưng bây giờ tôi không còn trách cứ gì cậu ấy nữa. Chỉ đành ôm đóa hoa ấy vào lòng mình thôi. Cơ mà, đây là hoa gì vậy nhỉ? Tôi không rành về mấy cái này lắm. Nhưng không hiểu sao, lòng tôi cảm thấy loại hoa này thật quen thuộc, như thể tôi đã từng cùng ai đó cắm hoa này vậy. Mà chắc do tôi tướng tượng thôi.
Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ được tặng như thế này, hơn nữa còn đến từ một người lạ.
Ơ? Người lạ ư?
Phải rồi, chàng trai đấy là người lạ, không hề quen biết cũng chưa từng gặp nhau bao giờ cả.
...
Từ bao giờ, tôi lại mở lòng với người khác như thế này?
Thật ra, tuy đặt câu hỏi như thế nhưng lòng tôi đã quá rõ câu trả lời.
Từ những cuộc gặp gỡ với anh ấy, hình như lòng tôi đã thay đổi từng chút một. Lúc này, người con trai tóc vàng hiện lên trong đầu tôi. Cách anh ấy quan tâm tôi, cách anh luôn đối xử với tôi như báu vật, dù không biết đó là thật hay giả, tất cả những điều đó đã tác động đến tôi sao?
Chính tôi cũng không hiểu rõ bản thân mình nữa. Rốt cuộc anh ấy đã làm gì mà khiến tôi thay đổi vậy? Thậm chí, tôi còn chưa từng nhận ra cho đến ngày hôm nay.
***
Đúng như những gì Đông Dương đã nói, chỉ khoảng mười phút sau là anh ấy quay về, không muộn hơn hay sớm hơn. Tôi tò mò không biết rốt cuộc đã có gì xảy ra nhưng cũng không có can đảm để hỏi. Còn anh ấy thì không như vậy, nhìn thấy đóa hoa to nằm gọn trên tay tôi, anh không thể giấu được vẻ ngạc nhiên:
- Minh Khuê... Đây là?
- À, khi nãy lúc đứng chờ thì có một chàng trai lạ mặt đã tặng cho em đó, nó rất đẹp phải không? - Tôi không ngại che giấu điều đó.
- Hả? Người lạ ư?
- À vâng, em cũng chưa từng gặp bao giờ.
Nghe thế, Đông Dương chỉ cười, không biết bây giờ anh ấy đang nghĩ gì nữa. Còn tôi vẫn mãi nghĩ về chuyện ấy, không cách nào thoát khỏi được.
- Em đào hoa thật nhỉ?
- Vậy ạ?
Chẳng biết đó có phải lời khen không, thật ra mỗi thứ đều có hai mặt của nó, có vui có khổ. Nếu như là "đào hoa" thì có lẽ nó mang lại cho tôi nhiều bất lợi hơn là có lợi, nhưng, thi thoảng được tặng những bông hoa thế này cũng không tệ nhỉ?
Lúc đó, mãi nhìn về phía bó hoa mà tôi đã chẳng để ý ánh mắt của Đông Dương đang dán chặt vào tôi, dán chặt lên cả thứ tôi đang ôm bên mình nữa.
"Đó là hoa linh lan. Bình thường vốn đã đắt, bây giờ còn là nghịch mùa. Hơn nữa đây là bó hoa to. Người tặng cho cô ấy hẳn có địa vị lẫn tiền tài không hề kém đâu."
Tôi đang ngẫm nghĩ về vài thứ, nhưng lời nói của anh ấy đã chấm dứt tất cả:
- À phải rồi, có điều này anh chưa nói...
Trông anh có vẻ hơi ngập ngừng vì điều gì đó, hình như đang lo sợ, cũng có thể là lo lắng, thấy thương xót? Tôi cứ đoán mãi tâm trạng của anh, nhưng sự thật tôi chẳng thể biết rõ câu trả lời.
- Ba em nhờ anh truyền lời, tối nay chú ấy cùng mẹ em sẽ đi công tác trong vòng 1 tháng. Nên chiều nay em phải về nhà để lấy chìa khóa.
Tôi không bất ngờ, hay bộc lộ ra một cảm xúc khác thường nào đó trước mặt anh. Tôi chỉ im lặng cúi đầu xuống. Không nhắn tin trực tiếp với con gái mà nhờ người nói hộ ư? Mà thôi, tôi chẳng biết là ông ấy có nhớ số điện thoại tôi hay không nữa kìa. Với ông ấy, cả bà ấy nữa, tôi chỉ là cục nợ chứ đâu phải con gái. Tôi chẳng thể đếm nổi số lần hai người họ đi công tác xa lâu ngày mà không hề đếm xỉa hay gọi về hỏi thăm tôi. Tôi đi đâu về đâu cũng được, họ căn bản chẳng quan tâm, chỉ cần việc tôi làm chẳng ảnh hưởng đến họ là được. Và cứ thế suốt mười mấy năm, tôi luôn có cảm giác sự tồn tại của mình là sai lầm. Tôi chẳng còn đủ sức ôm bó hoa nữa, tôi vẫn cầm nó, nhưng tôi buông lỏng đến mức bất kỳ ai đi ngang cũng có thể giật lấy đóa hoa dễ dàng.
- Em hiểu rồi.
Đông Dương có vẻ thấy tôi không ổn, anh ấy ôm lấy tôi vào trong lòng. Hơi ấm từ anh ấy khiến lòng tôi dường như trút đi phần nào nỗi đau luôn ầm ĩ. Hai tay anh ấy xoa đầu tôi, một cách nhẹ nhàng, hơn tất cả mọi lời vỗ về vô nghĩa mà tôi từng nghe. Hoá ra đây là cảm giác được dựa vào ai đó đấy ư? Một điều mà tôi chưa từng được trải qua. Giờ đây, nhờ một chàng trai mà tôi quen chưa đầy hai tháng, mà tôi đã lần đầu tiên được đón nhận sự ấm áp và dịu dàng của nó.
***
- Cảm ơn anh vì hai ngày nay nhé!
- Không có gì.
Khoảng trưa, tôi cùng anh ấy rời khỏi chung cư mà hướng về nhà tôi đúng như những gì ba tôi đã dặn. Tất nhiên, tôi không hề quên nói lời cảm ơn dành cho Đông Dương. Tôi thật sự nợ anh ấy rất nhiều, trước khi gặp anh ấy, tôi cũng chưa từng nghĩ rằng cả đời này mình sẽ được ai đó giúp đỡ nhiều đến vậy. Tay tôi ôm chầm đoá hoa được chàng trai Quý Hòa đấy tặng khi nãy, tâm trạng của tôi chẳng còn buồn bã như khi nãy nữa. Bởi vì người ngồi bên cạnh, nhờ có anh ấy.
- Phải rồi, đừng quên tối nay chúng ta có hẹn nhé.
- A! - Tôi hoàn toàn suýt quên, tôi quay sang anh ấy, vẻ mặt nghiêm trọng. - Em chưa biết mình nên mặc gì cả!
- Anh biết ngay mà! Thế, anh ở lại nhà em chọn đồ nhé?
- Hả? Thật ư?
Chuyện này còn khiến tôi ngạc nhiên hơn cả việc đôi "vợ chồng son" đấy xách mông đi công tác bỏ lại tôi ở nhà một mình suốt một tháng. Tất nhiên, tôi tin tưởng Đông Dương, ở lại nhà tôi cũng không thành vấn đề. Chỉ là... nếu chọn đồ thì anh ấy phải lên phòng tôi, mà nơi đấy trừ tôi và giúp việc ra hầu như không ai vào. Đó không phải là nơi thích hợp để mời ai đó vào chơi. Nói thẳng ra, nó thiết kế cho riêng mình tôi thôi. Bởi vậy, nếu người ngoài nhìn vào thật sự rất xấu hổ. Mà, trước đó tôi đã dọn dẹp đồ gọn gàng chưa nhỉ? Theo như Đông Dương kể thì mấy cô giúp việc cũng nghỉ hết rồi! Nguy rồi, có quá nhiều vấn đề, việc cho anh ấy vào là không th—
- Đúng thế, cho anh vào nhé?
Anh ấy quay sang và cười với tôi. Và không hiểu lý do vì sao mà tôi đã lỡ miệng đồng ý.
"Mình đúng là ngốc!"
Khoảng mười phút sau, xe anh ấy đỗ trước nhà tôi. Tôi bước xuống trước và mở cửa cổng cho anh ấy lái vào. Đúng lúc đó, ba mẹ tôi từ trong biệt thự đi ra. Thấy tôi, ông ấy không hề giấu đi nụ cười, trông khi mẹ tôi trông rất hầm hực, nhưng vì biết có người khác ở đây nên không nổi nóng mà mắng tôi.
- Chà, con về đúng lúc nhỉ?
- A... M-mong ba và mẹ có chuyến công tác thuận lợi.
Tôi hơi bất ngờ khi trùng hợp như thế, nhưng rồi tôi cũng lấy lại bình tĩnh mà khoanh tay lại, cúi chào họ như cách tôi đã từng làm.
Đông Dương đỗ xe xong cũng bước ra, hiển nhiên nhìn thấy ba mẹ tôi, anh ấy cũng chào hỏi vô cùng lịch sự.
- Chào cô chú, đã lâu rồi không gặp. Cháu nghe nói hai người sẽ ra nước ngoài. Múi giờ lẫn khí hậu sẽ rất khác nơi đây, cô chú giữ gìn sức khỏe nhé!
- Chào cháu, cảm ơn vì đã quan tâm đến cô chú đến vậy. À, nghe nói cháu rất hay giúp đỡ và chăm sóc cho con gái chú, chú cảm ơn cháu vì điều đó nữa nhé.
"Chăm sóc" khiến người khác hiểu lầm thật đấy, dù thực tế là anh ấy giúp đỡ tôi nhiều thật. Đông Dương nghe thấy thế cũng phản ứng, anh ấy xua tay và nói:
- À không, không đến mức đó đâu ạ.
Nhưng có lẽ ba tôi cũng chẳng chú ý đến lời anh ấy nói cho lắm. Ông ấy đến và đưa chìa khoá cho tôi, đồng thời căn dặn:
- Nhớ khóa cửa nẻo cho thật tốt.
Sau đó, ông ta quay lại rồi cười nói với chúng tôi:
- Cô chú đi nhé!
Dù họ rời khỏi nơi đây, nhưng mà nụ cười của ông ấy cứ ám ảnh tôi mãi. Đó là nụ cười làm cho người khác khiếp sợ, nụ cười che giấu mặt nạ tàn ác bên trong. Chính nụ cười đó, chính là nó đã khiến tôi khốn khổ như bây giờ. Mỗi khi ông ấy cười như thế, tôi chỉ muốn cầm con dao lên mà rạch miệng ông ta.
Tuy cố gắng chống trả, nhưng tới đây tôi nhận ra, có lẽ cả đời này tôi chẳng thể thoát khỏi hình bóng ông ta.
Tôi ghét ông ta, tôi muốn rời khỏi đây. À không, chính xác là tôi muốn tháo gỡ hình bóng của ông ấy trong tâm trí. Đó là cách duy nhất có thể làm nếu tôi mơ mộng được sống hạnh phúc.
Đông Dương thấy tôi im lặng và có lẽ là đang đau khổ, thế nên, anh ấy nắm lấy tay tôi, nở một nụ cười - nụ cười khác hẳn so với người đàn ông đấy:
- Đi thôi!
Ở bên anh ấy thật sự cho tôi có cảm giác an toàn, tuy tôi hiểu rõ có lẽ những khoảnh khắc đó sẽ không còn lâu nữa. Bởi vì, chúng tôi chỉ là những con người lướt qua đời nhau, để lại ấn tượng trong lòng đối phương rồi ra đi mãi thôi mà. Nhưng tôi vẫn muốn ích kỷ, muốn gom những kí ức đẹp đẽ này vào sâu trong lòng, để không ai tước đoạt được điều ấy.
Cũng giống như hôm qua, tôi cũng nói sơ sơ qua về các căn phòng trong nhà tôi. Mặc dù anh ấy chỉ ở lại đây một chút thôi. Và cuối cùng, tôi dẫn anh ấy lên tầng ba nơi phòng ngủ của tôi. Tôi có phần hơi e ngại, hẳn anh ấy chắc cũng nhiều lần vào phòng ngủ của con gái rồi nên không sao, nhưng tôi thì không được thế. Thật sự, phòng tôi chẳng có kiểu dễ thương ấm áp gì hết, nó mang lại cảm giác rất tối tăm và lạnh lẽo, tôi ngập ngừng quay sang anh ấy:
- Phòng em có hơi phần u ám, bừa bộn nữa, anh đừng chê nhé?
- Có sao đâu, em đừng nghĩ nhiều, anh đến bất ngờ quá mà.
Thật ra, tôi không thể tin được người bạn đầu tiên vào phòng tôi lại là con trai. Tuy thế, tôi cũng không để anh chờ quá lâu. Sau khi xác nhận dấu vân tay thành công, cánh cửa phòng tôi mở ra. Một "hành lang" u tối được tạo bởi tường và kệ sách lớn hiện ra trước mắt, đối diện nó là một chiếc tủ lạnh nhỏ chỉ đựng đồ uống đóng chai cùng với một chiếc tủ đựng vài ly mì và mấy thứ khác của tôi. Ở phía trên hai chiếc tủ này là một bức tranh cổ mà ba tôi đã thành công mua được từ buổi bán đấu giá khi ông ấy đi công tác ở nước ngoài. Ở tận phía cuối bên phải "hành lang" mới có lối vào phòng ngủ thật sự của tôi, dù nó đã được ngăn lại bởi một tấm rèm mỏng manh. Tôi bật hai cái điều hòa trong phòng lên và dẫn anh ấy đến phòng thay đồ của tôi. Và đương nhiên, khi bước vào thì giường ngủ, sau đó là bộ bàn ghế sofa, nhà vệ sinh và phòng thay đồ, góc học tập của tôi lần lượt xuất hiện trong mắt anh ấy. Trời ơi, thật tốt khi trước đó tôi đã dọn dẹp, nếu như dẫn anh ấy vào mà mềm chưa xếp gọn, ly mì trên bàn vẫn chưa vứt, hay một chồng sách vở trên bàn học vẫn chưa dẹp thì tôi chẳng biết giấu mặt vào đâu.
- Phòng của em ngăn nắp mà, đâu có bừa bộn gì đâu.
- Cảm ơn anh. - Tôi cười gượng. - Nhưng quá đơn giản và lạnh lẽo đúng không?
Đó là sự thật. Căn phòng của tôi tuy không có thiếu bất kỳ một thứ gì, nhưng nó trông vô cùng đơn giản, không hề mang lại cho người khác chút cảm giác ấm áp nào, bởi tone màu chính trong căn phòng là trắng và đen mà. Cũng chẳng có đồ trang trí nào dễ thương cả.
- Anh không biết, anh không có thói quen đánh giá sở thích hay gu của người khác.
- Dạ?
- Biết đâu anh thấy này mà trông mắt em nó lại nọ thì sao? Dù sao phòng ngủ của con gái đâu bắt buộc lúc nào cũng phải trông thật dễ thương, màu hồng từ đầu đến cuối. Chỉ cần nó có thể là nơi cho em thoải mái để nghỉ lưng thì tông màu lạnh hay ấm đều không quan trọng.
!!
Điều anh ấy nói khiến cho tôi rất bất ngờ, bởi vì, đó là thứ mà tôi muốn nghe nhất khi mở miệng nói ra câu: "Nhưng quá đơn giản và lạnh lẽo đúng không?". Trái tim đang nguội đi của tôi như được anh ấy hâm nóng lại. Vào lúc đó, tôi thấy rất cảm động, đến mức muốn bật khóc luôn đấy! Nhưng đương nhiên, sao tôi có thể khóc trước mặt anh ấy được chứ. Xấu hổ lắm.
- Anh muốn uống gì không? Em sẽ pha.
- Em pha ư? Vậy cho anh một ly trà nóng nhé.
- Đương nhiên là được rồi! Anh ngồi chờ em ở đây một chút nhé!
Bộ bàn ghế sofa đó ba tôi mua vốn dành để tôi tiếp bạn. Lúc đó, tôi đã biết ông ta đang muốn đá đểu tôi, bởi vì ông ấy đủ thông minh để biết, sự độc tài và nghiêm khắc của ông đã khiến tôi chẳng có nỗi một người bạn nào cả từ nhỏ đến giờ. Tôi đã nghĩ cả đời này tôi sẽ không bao giờ có cơ hội dùng nó để tiếp đãi một người bạn nào hết, nên từ lâu nó đã thành một nơi để tôi ngồi ăn, nằm đọc sách rồi. Cho nên đây chính là lần đầu tiên bộ bàn ghế sofa ấy được thực hiện đúng nhiệm vụ ban đầu của mình.
Đông Dương, sự tinh tế của anh ấy thì không ai sánh bằng. Vốn biết ấm trà sẽ rất nóng nên anh ấy đã chủ động đến và cầm giúp tôi. Nếu là bình thường, hẳn tôi sẽ cố chấp giành lại và nói rằng: "Em là chủ anh là khách, xin hãy để em làm!". Nhưng bây giờ, tôi quyết định sẽ trân trọng sự dịu dàng này của anh ấy.
Tôi và anh ấy đã trò chuyện với nhau một hồi lâu, tuy đây không phải là lần đầu tiên, nhưng đây là lần mà tôi cảm thấy hạnh phúc nhất và ấm áp nhất - mặc dù căn phòng của tôi trông thật lạnh lẽo, nhưng giờ điều đó không còn quan trọng nữa, vì tôi đã có một mặt trời sưởi ấm và thắp sáng tôi rồi mà.
Chúng tôi trò chuyện mà quên mất thì giờ, cho đến khi nhận ra thì mới vội quay lại nhiệm vụ chính là chọn đồ.
Theo lời Đông Dương nói, buổi biểu diễn tuy có thể là tập hợp của những cô cậu ấm giàu có, nhưng nó không hề giống như các bữa tiệc xa hoa của các đại gia hay triệu phú. Buổi diễn vẫn nằm trong phạm vi của một trường đại học, thế nên, ăn mặc quá lộng lẫy sẽ gây ra ác cảm nặng nề cho các thầy cô trong đấy và cũng không phù hợp với không khí nơi sư phạm. Vì thế, anh ấy ra lời khuyên rằng, tôi nên mặc một bộ đồ vừa lịch sự, thanh lịch, tránh tone màu tối, nếu không sẽ cho người khác cảm giác tiêu cực, bởi đây là buổi biểu diễn chúc mừng bạn của anh ấy trở thành sinh viên năm hai xuất sắc nhất ngành piano tuy rằng đây chỉ là mượn sân khấu để biểu diễn chứ không phải là Trường Đại học Âm Nhạc tổ chức. Nhưng đây là lễ chúc mừng nên mặc đồ tối là không nên, với lại nơi đó bật rất ít đèn, tôi mặc đồ đen coi chừng người khác chẳng thấy tôi.
Nhờ có anh ấy, chỉ chưa đầy ba mươi phút mà tôi đã lựa được một bộ trang phục cùng những phụ kiện vô cùng đẹp mắt. Bộ đồ cân bằng được cả tone tối lẫn sáng, không khiến người khác thấy quá chói hay quá u buồn. Chiếc váy dài chẳng hề trông quê mùa hay quá già mà nó còn giúp tôi trở nên thanh lịch hơn. Tôi nhìn bản thân trong gương mà tự cảm thấy bất ngờ. Tôi vội chạy khỏi phòng thay đồ, nhìn sang anh ấy mà mừng rỡ:
- Thật sự đẹp lắm! Cảm ơn anh đã giúp em nhé!
Nhưng đáp lại tôi là sự im lặng.
...?
Chuyện gì thế này? Anh ấy cúi đầu xuống, hai tay che lấy khuôn mặt. Mọi khi anh ấy luôn quan tâm đến từng lời nói của tôi, thế mà bây giờ lại không thèm đáp lại điều tôi nói. Làm tôi... Rất! Xấu! Hổ! Không lẽ nhìn tôi tệ vậy ư? Xấu xúc phạm người nhìn luôn ư? Thật thất vọng về bản thân, gu thời trang tệ còn chớ, đã vậy tóc tai tôi còn rối bù, bản thân còn chẳng biết trang điểm nữa. Quả nhiên, tôi không xứng đáng với sự giúp đỡ của anh ấy. Cởi bỏ bộ đồ này ra thôi, bây giờ vẫn còn kịp để anh ấy chọn người khác.
- Em xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.
- Sao? Thất vọng vì điều gì cơ?
Đông Dương he hé khuôn mặt ra, để lộ biểu cảm vô cùng tuyệt vọng và ngại ngùng, chẳng biết vì sao lại như thế nữa. Tôi đáp lại:
- Tại vì em xấu quá làm anh khó chịu.
- Em nói gì thế? Ý anh không phải như vậy! Chỉ là, em làm cho anh cảm thấy thất vọng về chính bản thân...
!! Rõ ràng! Rõ ràng là thế mà. Chắc chắn trong số những lần anh ấy giúp ai đó chọn quần áo, tôi là người tệ nhất nên anh ấy mới thấy thất vọng.
- Em xin lỗi rất nhiều! Em sẽ không đặt chân đến Trường Đại học Âm Nhạc đâu! Cảm ơn anh đã dành thời gian cho em! Em sẽ thay bộ đồ này ra ngay lập tức!
Nói xong, tôi vội chạy lại phòng thay đổ, không thể để Đông Dương nhìn bộ dạng xấu xí này của mình lâu quá được. Nhưng, trước khi tôi chạm tay đến cánh cửa, thì anh ấy liền thốt lên:
- À không! Em hiểu lầm rồi, ý anh không phải vậy! - Tôi ngớ người ra, hai tay không có ý định mở cửa nữa. - Chỉ là, anh muốn phối đồ sao cho em trông thật duyên dáng và thanh nhã, cho nên bộ đồ em mặc là theo phong cách thanh lịch chứ không phải là dễ thương, thế mà em lại đáng yêu cực kỳ đấy! Nên anh mới thấy thất vọng về bản thân.
Ể? Ngay lúc này đây, tôi chẳng biết phải phản ứng thế nào trước lời nói của anh ấy. Ý anh ấy là trông tôi rất đáng yêu ư? Tôi ư? Sau khi tiêu hóa hết lời nói đó. Tôi ngay lập tức cảm thấy rất ngại ngùng và xấu hổ. Thật sự thì, tôi rất hiếm khi nghe lời khen vừa khéo léo vừa ngọt ngào thế này.
Cảm thấy khuôn mặt dần đỏ lên, tôi ngay lập tức kiếm cớ:
- Em đi vệ sinh đây!
***
Bốn giờ rưỡi, tôi dừng chân trước cổng nhà của Đông Dương. Hình như tháng trước tôi từng tới đây, phải rồi, đó là cuộc gặp gỡ thứ hai giữa tôi và Tây Dương mà. Đã lâu rồi không gặp anh ấy, không biết ảnh có khỏe không? Nếu như gặp nhau, tôi nên đến hỏi thăm một chút.
... Mà lý do mà tháng trước anh ấy mời tôi đến nhà là gì nhỉ?
...
À! Tôi nhớ rồi! Anh ấy cảnh báo tôi phải cẩn thận trước Đông Dương, bởi chưa anh ta chưa từng nghiêm túc với cô gái nào cả. Và sau khi nghe lời khuyên của Tây Dương, tôi đã làm gì?
Tôi đã đi mua sắm, uống nước, ngủ tại nhà riêng của anh ấy, dẫn anh ấy vào phòng mình...
...
"Tôi đã vì lòng tốt mà căn dặn em, nhưng cuối cùng em lại làm như như thế."
"Tây Dương, tôi xin lỗi vì đã xem thường lời khuyên của anh."
"Không cần đâu, là tôi ngu ngốc nên mới cho em lời khuyên."
...
Không ổn rồi! Tôi hoàn toàn quên mất lời anh ấy dặn khi ở bên cạnh Đông Dương. Thật ra tôi có quyền lựa chọn, không phải anh ấy nói cái gì là nghe theo, nhưng mà, đứng trước anh ấy mà cười nói vui vẻ với Đông Dương thì... Như một cú vả lên mặt vậy.
Bỗng nhiên bây giờ tôi lại không muốn bước xuống nữa.
Đông Dương mở cửa cho tôi, sự tinh ý giúp anh ấy nhận ra ngay lập tức biểu cảm khác thường của tôi.
- Sao thế?
Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng không thể để điều này làm ảnh hưởng đến anh ấy được, tôi đã hứa rồi mà.
- Em hơi tê chân thôi, không có gì đâu!
- À, vậy sao? Có cần anh bế đi không?
Nếu như đang uống một cốc nước, hẳn tôi sẽ phun ra hết khi nghe thấy lời của anh ấy mất. Thật là, lỡ những người hầu gái đứng gần nghe thì sao! Làm tôi ngại chết đi được! Anh ấy phải chọc tôi thì mới cảm thấy vui hay sao?
- Em... Em thấy ổn rồi!
Sau đó tôi ngay lập tức đứng dậy rời khỏi xe. Ngay lúc này, một người phụ nữ trông rất xinh đẹp và quý phái, mang chậm chất phụ nữ châu Á bước ra. Khi vừa nhìn thấy, tôi như bị vẻ đẹp của bà ấy cuốn hút. Sang trọng thật đấy, cái khí chất còn hơn hẳn trên tivi. Hiển nhiên, tôi cũng ngay lập tức nhận ra người phụ nữ đấy là ai.
- Chào phu nhân, cháu xin giới thiệu, cháu là Nguyễn Minh Khuê ạ.
Tôi cúi chào một cách trang trọng và lịch sự nhất có thể. Tôi cứ nghĩ bà ấy sẽ thuộc kiểu phụ nữ lạnh lùng, ít nói, chỉ ập ừ cho qua. Nhưng không, nhìn thấy tôi, đôi mắt bà ấy sáng lên, rực rỡ như ánh đèn vậy. Và bà ấy ngay lập tức chạy đến, nắm lấy hai bàn tay của tôi, giọng nói tinh nghịch như đứa trẻ:
- Cháu là Minh Khuê ư? Trông cháu còn xinh đẹp hơn những gì cô nghĩ! À, đừng gọi là "phu nhân" một cách trang trọng như thế, cứ gọi là "cô" là được rồi!
- Dạ... - Tôi hơi bất ngờ. - Cảm ơn cô, cô cũng rất xinh đẹp. - Đấy là lời khen thật lòng, không hề giả dối.
- À phải rồi, nhóc đầu vàng đó nhờ cô trang điểm cho cháu phải không? Đi nào đi nào!
"Nhóc đầu vàng"? Ý bà ấy là Đông Dương á? À phải rồi, Đông Dương có mái tóc vàng trông vô cùng nổi bật. Không hiểu sao nghe tới đây tôi không thể ngừng cười được. Tất nhiên, tôi không dám cười ra tiếng mà chỉ cười trong thâm tâm. Anh ấy thấy mẹ gọi mình như thế trước mặt tôi, liền xấu hổ nói: