Tôi chẳng quyết định được nên đi đâu chơi, nên sau một hồi suy nghĩ tôi đã quyết định đi một vòng thành phố Thủ Đức để hóng gió. Dù sống ở đây đã lâu, nhưng tôi chưa thật sự có một chuyến đi lòng vòng thành phố bao giờ. Một phần vì không có ai chở, một phần là không có thời gian rảnh rỗi. Nên việc ngồi trong xe và ngắm cảnh thành phố thế này, đối với tôi mà nói đó là trải nghiệm lần đầu tiên đấy.
Đông Dương cũng dễ tính thật, một yêu cầu vô lý như vậy mà anh ấy vẫn đồng ý, mà tính ra anh ấy mới chính là người ép buộc tôi mà nhỉ? Tôi không hiểu vì sao anh lại muốn đi chơi với tôi như vậy, về nhà ngủ không phải khỏe hơn à? Nếu là tôi tôi sẽ chọn đi ngủ. Nhưng Đông Dương chính là một cá thể mà không thể đoán được anh ấy đang nghĩ gì, muốn gì. Chàng trai này đúng là thiên tài trong việc làm người khác bất ngờ mà, làm tôi chỉ biết thở dài ngán ngẩm.
- Em và anh giống nhau thật đấy.
Không hiểu điều anh ta muốn nói, tôi hỏi lại:
- Ý anh là sao ạ?
- Anh cũng thích đi dạo lòng vòng thay vì đến một nơi cụ thể nào đó.
- Thật vậy ạ? Sở thích này của chúng ta giống nhau rồi.
À không, không hẳn là tôi thích, chỉ đơn giản là tôi không biết phải đi đâu thôi. Nhưng sự thật này sao có thể nói ra, theo như trong sách nói, những điều có thể gây tổn thương cho người khác thì đừng nói ra, trừ khi về lâu dài nó sinh ra lợi ích cho người đó.
Chỉ là, tôi cứ ngỡ anh ấy chấp nhận yêu cầu của tôi là vì tôi chứ! Hoá ra cũng là vì anh ấy thích đi. Khi nãy cũng vậy, gần đây tôi sao ấy nhỉ, cứ sinh ra ảo tưởng mãi. Phải rồi, chắc hẳn là anh ấy cũng đang có một người bạn tình. Vậy có lẽ đối với anh ấy, tôi mới là người khiến anh ấy mất thời gian... Nhưng dù sao đi nữa, dù chỉ là bạn tình, không có danh phận hay mối quan hệ gắn kết nào, thì việc ở bên cạnh anh ấy với tư cách bạn bè thế này, tự bản thân cũng thấy có chút khó xử. Không biết cô gái kia có cảm thấy bực bội hay khó chịu không nữa, kiểu: "Nếu có người khác rồi thì gọi tôi làm gì?", kiểu thế ấy.
- Phải rồi, khi nãy trong bếp, anh thấy có một bức ảnh.
- À, đó là ảnh gia đình bên nội của em chụp hồi hai năm về trước.
Ký ức về ngày hôm đó cũng không tốt đẹp gì. Ông cố tôi mất, ngày hôm ấy là ngày phân chia tài sản. Điều buồn cười là, đám tang của ông thì viện cớ bận này kia, tôi cũng thông cảm, bởi dòng họ bên nội tôi có rất nhiều người đi làm xa, thế mà hôm ấy cả gia tộc bốn đời đều tụ họp lại, không sót một ai, trừ khi người đó chẳng còn trên thế gian này nữa, đúng là khiến người khác phải khinh thường. Trước khi bắt đầu buổi họp, cả gia tộc đã cùng nhau chụp ảnh, chẳng biết ai đã khởi xướng việc này nữa. Nhưng hầu như chả có ai hào hứng trừ mấy đứa con nít cả, bởi vì chúng tôi có chung huyết thống nhưng cũng chẳng thân thiết gì. Nếu như từ đời ông bà nội còn đỡ, chứ từ đời ông cố, việc nhớ tên và khuôn mặt họ đã là điều tuyệt vời rồi.
Gia tộc tôi vô cùng quyền lực, khi đất nước còn trong thời kỳ chiến tranh, tổ tiên tôi đều tham chiến và lập công lớn, trở thành anh hùng của dân tộc. Trong đó nổi bật nhất chính là ông cố và ông nội của tôi. Cha lẫn con đều được phong hàm Đại tướng, đặc biệt hơn ông cố tôi còn là một trong những học trò xuất sắc của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Đó là lý do khi ông mất, truyền thông đã tốn biết bao giấy mực vì chuyện này. Đám tang của ông là một sự kiện lớn được chú ý trong năm, thu hút rất nhiều người theo dõi trên cả nước. Trong thời đại hoà bình, mỗi người trong gia tộc của tôi đều có những bước rẽ khác nhau, có người vẫn tiếp nối ông cha nhập ngũ vào quân đội hoặc trở thành công an, có người thì theo đuổi ước mơ riêng mình. Trong đó, người giàu nhất hiện tại chính là ba mẹ tôi, một người là phó chủ tịch tập đoàn lớn, một người là Chủ tịch trường đại học trọng điểm quốc gia, hai người họ ai cũng kiếm được nhiều tiền, mà sao tôi lại nghèo thế nhỉ? Tuy nhiên dù là ai cũng phải tuân thủ điều này, luật bất thành văn của chúng tôi là: tuyệt đối không được tiết lộ chuyện của gia đình ra ngoài, không được gia nhập giới giải trí, con cháu không được đăng những bức ảnh lộ thân thể quá nhiều, khi chưa đủ tuổi trưởng thành tuyệt đối không được xuất hiện trước truyền thông, v.v.v. Nói chung là rất nhiều, gia tộc tôi đặt nặng vấn đề gia giáo và truyền thống lắm, không phải là nơi dễ thở đâu. Nhưng may là, thế hệ trẻ của gia tộc chúng tôi đều đủ thông minh để biết, nếu như họ đứng lên phản đối và đòi từ bỏ gia tộc bởi vì muốn theo đuổi ước mơ hay tự do gì đó, thì họ hại nhiều hơn lợi, nên chẳng ai có ý định như thế cả, hoặc ít nhất là sẽ không làm điều đó.
Nhưng mà, Đông Dương hỏi điều này để làm gì nhỉ?
- Anh cảm thấy, em trong bức ảnh đó và bây giờ thật sự khác nhau.
Tôi không hiểu ý anh ấy là gì. Khác nhau? Đây là lần đầu có người nói với tôi như thế đó.
- Em không hiểu ý anh lắm?
- À không, anh không định làm khó em đâu. Đó chỉ là suy nghĩ của riêng anh thôi, anh cũng không biết giải thích thế nào nữa.
Những lời anh ấy nói tôi thật sự chẳng hiểu gì hết, đôi khi người con trai này cũng lạ thật. Nhưng, khác nhau ư? Ý anh ấy là tôi đã thay đổi? Đừng đùa, suốt hai năm qua tôi vẫn là con nhỏ mờ nhạt giữa đám đông, chẳng thể bật lên được. Đó là về tính cách, còn nếu là suy nghĩ sâu bên trong, liệu tôi có chút thay đổi không nhỉ? Sao anh ấy lại nói mập mờ thế chứ!
Trong lúc tôi còn thầm trách mắng Đông Dương trong thâm tâm, thì anh ấy lại nhìn tôi, thầm nghĩ vài thứ trong đầu với vẻ trầm tư buồn bã một cách kỳ lạ.
***
Lúc ấy em ấy đâu có trông vô hồn thế này, giống như thể em đã đánh mất đi cái gì đó quan trọng của đời mình vậy. Rốt cuộc là, đã có chuyện gì xảy ra với em?
Phải rồi, bỗng nhiên tôi chợt nhớ ra. Lúc chuẩn bị đưa Minh Khuê đi, tôi đã gọi điện cho ba để xin dời lại deadline mấy dự án mà ba đưa cho tôi. Phản ứng của ba thật sự rất kỳ lạ.
- Con đã mấy ngày không về nhà rồi, ba đã không trách con, nhưng bây giờ còn muốn dời lại công việc ư? Con đừng quên những gì ba căn dặn.
- Con nhớ mà, không được ăn chơi, quậy phá ; phải giữ gìn hình ảnh lễ nghi cho dòng họ ; v.v.v. Đã bao giờ con vi phạm đâu.
Giọng ba tôi rất bình tĩnh, nhưng rõ ràng tôi thấy có chút tức giận trong đấy. Bởi vì, so với Tây Dương, tôi khó kiểm soát hơn nhiều, cũng không nghe lời bằng.
- Thế giờ con đang ở đâu?
Làm sao tôi có thể nói ra điều này chứ, thể nào cũng bị chất vấn cho xem.
- Cái này... Con không nói được.
- Không nói được nghĩa là nơi đấy là vùng cấm, con đến nơi nào trong danh sách đen của gia đình à?
Làm sao để thuyết phục ông ấy ngay lúc này bây giờ nhỉ? Dù sao thì làm những cái dự án không biết từ đâu rơi xuống này vừa làm tôi chán vừa khiến tôi mỏi cả mắt. Thay vào đó, tôi muốn được thư giãn một chút, từ lúc về nước tới giờ tôi toàn chìm đắm vào hàng loạt công việc ba giao.
- Nếu con còn im lặng thì hạn nộp là ngày mai đấy.
- Cái này... - Dự án một tuần mà bảo tôi làm trong một ngày á? Ba quá đáng quá rồi. - Được rồi, nhưng với điều kiện ba đừng nói cho ai khác biết hết. Con đang ở nhà của chú Thiên Ân.
- Con nói gì vậy? Hai vợ chồng họ đi công tác rồi.
Tôi đã nói đến thế rồi, ba không tự ngầm hiểu sao, còn bắt tôi phải nói thẳng ra nữa. Tất nhiên tôi không đến để thăm cô chú đó hay gì, tôi đến là vì người khác mà.
- Minh Khuê có vẻ không khỏe nên con đến chăm sóc em ấy, ba nhớ không, con gái của chú Thiên Ân đó.
Đến đây, bỗng nhiên ba tôi im lặng. À phải rồi, đang soạn một tràng văn dài để mắng con trai bởi vì bỏ công việc để chơi với gái chứ gì.
Nhưng khác hẳn với những gì tôi suy nghĩ, ba chỉ nói một câu, giọng điệu không còn bực bội như khi nãy nữa, mà nó pha lẫn cả niềm vui mừng mà tôi chẳng thể hiểu nổi lý do.
- Ba hiểu rồi, con cứ thoải mái đi, ba sẽ nhờ người khác làm dự án đó.
Chưa kịp để tôi nói gì, ông ấy liền cúp máy, như thể sợ làm mất thời gian của tôi vậy. Đến giờ ngẫm nghĩ lại tôi vẫn không hiểu, vì sao nhắc tới Minh Khuê ba lại thay đổi hẳn thái độ vậy? Rốt cuộc cô gái ấy có sức nặng gì đối với ba?
***
- Em có nhận ra nơi này không?
- Đương nhiên là có rồi! Migamall - nơi lần đầu chúng ta gặp nhau.
Khi kết thúc câu nói, tôi mới nhận ra đáng lẽ mình đừng nên chèn thêm phần phụ chú phía sau. Phải rồi, tôi gần như quên mất điều đã xảy ra giữa tôi và anh ấy. Một ký ức mà tôi đã từng xem nó là nỗi kinh hoàng, nhưng bằng cách nào đó, anh ấy đã xoá sạch nó ra khỏi tâm trí tôi trước khi tôi kịp nhận ra.
Đông Dương nghe thấy lời tôi nói thì thở dài. Tôi có cảm giác hình như anh ấy đang thấy ngượng vì điều gì đó. Phải, tôi biết anh rất hối hận, nên tôi cũng không trách anh vì chuyện ấy.
- Nếu như được quay ngược thời gian, anh muốn chúng ta gặp nhau trong hoàn cảnh khác.
- Hoàn cảnh như thế nào?
Tôi biết có hơi tọc mạch, nhưng tôi thật sự muốn nghe câu trả lời từ anh ấy. Nếu như không phải xuất phát từ nụ hôn cưỡng ép ấy mà là một điều gì khác, liệu mối quan hệ của cả hai có gì thay đổi không? Tôi nghĩ là chắc có, bởi vì có nụ hôn ấy nên chuyến đi chơi ở khu đô thị Thập Nhị Xuân mới xảy ra. Nếu không, hẳn chúng tôi cũng chỉ như hai đường thẳng, gặp nhau một lần rồi rời xa nhau mãi mãi thôi. Nghĩ lại lúc mới quen biết, tôi chẳng thích nổi anh ta, chỉ muốn anh biến khỏi tầm mắt của tôi thôi. Chỉ một thời gian ngắn mà anh đã thuyết phục được tôi rồi nhỉ?
- Một nơi lãng mạn hơn chăng? Em không thấy các cặp đôi tình nhân trên màn ảnh thường hay tình cờ gặp nhau ở công viên, trường học hay dọc trên các con phố sao? Hoặc ít nhất cũng kiểu, nam chính cứu nữ chính khỏi những tên côn đồ, sau đó vì lòng cảm kích mà nữ chính rung động, dạng như thế.
Đúng là như thế, nhưng chúng tôi đâu phải cặp tình nhân đâu, còn chẳng phải là bạn thân nữa chứ. Vậy thì cần gì một cuộc gặp gỡ lãng mạn chứ, cứ xuôi theo tự nhiên là ổn rồi. Với lại, gặp gỡ càng đẹp thì kết thúc sẽ càng đau khổ thôi.
- Anh đừng nghĩ thế, dù hoàn cảnh thế nào thì việc chúng ta tình cờ gặp nhau đã là định mệnh được ông trời sắp đặt rồi. Đâu phải cứ nơi lãng mạn mới là tốt. - Tôi hạ tông giọng xuống. - Ít ra, chúng ta gặp nhau là tình cờ, chứ không phải được sắp đặt trước.
Tôi nói với Đông Dương, nhưng người tôi nhớ lại là ba mẹ. Phải, cuộc hôn nhân của họ vốn là mối lương duyên được sắp đặt. Đến với nhau chỉ vì lợi ích của hai bên gia đình. Họ không có tình yêu, không có sự gắn kết, thật trống rỗng. Khi tôi xem lại đĩa băng quay đám cưới giữa họ. Xa hoa, lộng lẫy, rất nhiều quan chức lớn tham dự cùng với những vật trang trí hào nhoáng đẹp đẽ, hệt như các đám cưới trong mơ giữa chàng hoàng tử và nàng công chúa trong truyện cổ tích. Nhưng mà khuôn mặt của mẹ, không phải là bi lụy, mà chính là đang đau khổ lại không thể thể hiện ra được. Mẹ giấu bản chất bằng một vỏ bọc đẹp đẽ, tự lắp lại vết nứt trong tim vì thể diện của cả hai gia đình. Nhưng, khi xem tới cảnh cả hai thề nguyện sẽ bên nhau mãi mãi, tôi thật sự phát tởm. Một cuộc tình mà cả lời cam kết cũng là giả mạo thì đâu có xứng đáng nhận được ánh nhìn ngưỡng mộ đến từ những con người ngây thơ ngoài kia đâu chứ.
Nhớ về những điều đó, tôi lại bỗng cảm thấy sợ hãi. Liệu cái ngày đó có phải đang tới gần không? Ngày mà tôi cũng giống như mẹ, chỉ là con cờ được điều khiển bởi người khác. Tôi không mơ mộng những thứ như tình yêu đích thực, chống lại cả thế giới vì tình yêu, tôi chỉ hy vọng bản thân sẽ thích người mình cưới trong tương lai.
...
Có phải tôi lo xa quá rồi không? Nếu như ba mẹ thật sự muốn sắp đặt hôn nhân của tôi thì họ đã tìm một hôn phu có thể giúp sự nghiệp của họ đi lên từ lâu rồi. Nhưng bảo họ tha cho một con cờ chính trị như tôi thì lại hão huyền quá. Thật ra, đối với một người như tôi, hôn nhân sắp đặt cũng không phải là thứ quá tệ, việc có thể thân thiết với ai khác quá khó đối với tôi rồi, có thể đốt cháy giai đoạn với tôi là tốt hơn là xấu.
- Anh không nghĩ em sẽ nói thế.
- Sao vậy?
- Chỉ là em nói về những thứ như định mệnh, thật sự không quen.
...
- Trong lòng anh em khô khan vậy à...?
Tôi không biết nên khóc hay cười khi thốt ra câu ấy nữa. Lâu lâu mới nói về vấn đề này mà anh ấy nói một câu như muốn vả vào mặt tôi. À, ý anh có nghĩa là tôi chỉ nên bàn luận về toán học, sinh học chứ đừng nên nói về mấy thứ mơ hồ như định mệnh đúng không?
- À không, ý anh không phải thế!
- Em hiểu rồi.
Anh ấy phản ứng như thế, quả nhiên là đúng rồi. Nghĩ cũng phải, người như tôi không nên nói về những điều như thế, nghe thật sởn gai ốc. Hiển nhiên tôi không giận anh ấy đâu, chỉ là nhận ra điều đấy làm cho tôi cảm thấy đau lòng quá.
Dường như Đông Dương cảm nhận được bầu không khí nghiêm trọng nên vội dừng xe lại. Trong lúc tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ấy liền tháo thắt dây an toàn mà tiến gần đến chỗ tôi.
!!
Cảnh tượng này, hình như tôi từng trải qua rồi, đó là lúc anh ấy muốn tôi đừng xưng hô một cách xa lạ nữa. Nhưng giờ đây, anh ấy mang một cảm xúc khác mà tiến lại gần tôi, chính tôi cũng không rõ đó là gì. Lúc này, tôi chỉ cảm thấy thật căng thẳng và nuốt nước bọt chờ anh nói.
- Trông em giống như đang giận anh vậy.
- Đâu... Đâu có đâu.
Một lời nói dối gượng gạo, tôi chẳng hiểu vì sao mình lại làm thế, đáng lẽ biểu cảm nên tự nhiên thêm một chút chứ.
Có lẽ Đông Dương cũng nhận ra tôi nói dối, nhưng thay vì khó chịu hay bực bội, anh ấy vẫn mỉm cười, đôi mắt vẫn sáng khi nhìn tôi:
- Được rồi, anh tin em, chúng ta đi tiếp thôi.
Cái... Chuyện gì đang diễn ra thế? Anh ấy chắc chắn là đã nhận ra rồi, đối với một người tinh ý như anh thì sự gượng gạo này của tôi giống như một diễn viên quèn trong mắt một đạo diễn xuất chúng vậy. Vậy tại sao anh lại phản ứng thế?
Anh ấy vui vẻ quay lại chỗ ngồi, thắt dây an toàn rồi đi tiếp, trông không có vẻ gì là muốn truy cứu thêm. Còn tôi thì hoang mang, bất lực cùng với sự tội lỗi, chẳng biết phải làm gì tiếp theo. Nhưng rồi vài giây sau, tôi đã hiểu vì sao anh làm thế. Tôi trúc bỏ đi gương mặt khi nãy và thành thật:
- Xin lỗi, thật ra em đã nói dối, đúng là em có hơi buồn bực khi anh nói thế. Nhưng hãy yên tâm vì em sẽ ổn ngay thôi! Em cũng không ghét anh đâu.
Nghe tôi nói thế, anh ấy mỉm cười:
- Em nên nói thế ngay từ đầu! Với lại, anh cũng không thích nói chuyện với một người chỉ toàn nói dối đâu. Đừng nói dối với anh nữa.
- Em hiểu rồi...
Sao bây giờ tôi cảm giác mình giống như một cô bạn học trò, còn anh ấy chính là thầy giáo đang huấn luyện cô học trò ấy vậy nhỉ? Tâm trạng Đông Dương có vẻ tốt thật, và dường như, nó cũng khiến cục đá trong lòng tôi đỡ nặng nề hơn.
Trong lúc tôi không để ý, anh ấy lén nhìn tôi, sau đó suy nghĩ về lời nói khi nãy.
"Hẳn đó cũng là lý do tôi chẳng thể ưa nổi chính bản thân mình, bốc ra mùi giả tạo thật khó chịu." - Đông Dương đã suy nghĩ như thế đó.
Có nằm mơ thì khi ấy, tôi cũng chẳng thể nghĩ thế được. Hẳn đó là góc nhìn từ một cô gái ngây thơ mà người ta thường nói. Cho đến tận một thời gian sau tôi mới hiểu được vì sao anh lại nghĩ như thế.