Là Khi Em Biết Em Đã Yêu Anh

Chương 20: Chương 20




Sau không biết bao nhiêu công sức để làm ình trở thành một nàng công chúa, cuối cùng tôi cũng có thể tự hào rằng mình cực nổi bật trong dạ vũ ngày hôm nay, đặc biệt đi bên cạnh tôi là một tên bạch mã hoàng tử - một kẻ thích chơi trội có tiếng. Dù rằng ở gần hắn là một việc không nên, nhưng đi chơi với hắn lại là một việc hoàn toàn có lợi đấy ạ. ^-^ Đi với hắn, chẳng bao giờ tôi lo bị chìm nghỉm trong hàng ngàn những cô gái xinh đẹp khác Người ta gọi cái này là " dù tôi khôgn cao nhưng người ta cũng phải ngứoc nhìn đấy ạ!"
Đúng lúc mà tôi còn đang tay trong tay với Nhật Duy, chào mấy người quen trong giới làm ăn thì...
" Chị dâu! Chị sao lại cầm tay anh ta?" Một âm thanh không đáng yêu cho lắm, hay nói tỏng ra là đầy sự chanh chua vang lên.
Tôi quay ra, nhìn cái con nhỏ Tiểu Ân hỗn láo bằng ánh mắt hình viên đạn. Nó vừa gọi tôi là gì cơ? Chị dâu á? Tôi chị dâu nó bao giờ? Tôi với anh nó, là không gì cả.
Bên cạnh nó, Thiên Huy đứng đó, nhìn tôi và Nhật Duy. Chân mày cậu ta chỉ khẽ chau lại một chút, rồi cậu ta lập tức quay ra hướng khác, gần như khôgn quan tâm.
Đấy! Anh nó thì biết điều thế, mà sao con em nó lại hết phen này đến phen khác làm cho tôi khốn đốn nhỉ? Anh em nhà này, đúng là một cặp bài trùng, hết người này đến ngừoi khác thi nhau hại tôi, ví dụ như bây giờ, khi ông anh im lặng và cô em lên tiếng.

Ở gần hai người này, tôi thật sự không thể không liên tưởng đến hai trái bom nổ chậm. Không, đúng hơn là hai trái bom thối, chuyên đi phá thối người khác
Bên cạnh tôi, Nhật Duy hình như chẳng có vẻ gì là vui hết. Thậm chí cậu ta còn đnag cau mày đầy khó chịu.
Có ai đời một đứa con gái - không phải là em gái của mình - gọi vợ chưa cưới của mình là chị dâu lại vui không? -,- May mà cậu ta chưa nhảy bổ lên đập cho con nhỏ Tiểu Ân kia một trận đấy chứ!
MÀ cái con nhỏ này! Sao nó cứ gọi tôi bằng những danh từ tréo ngoe vậy nhỉ? Lúc cần gọi anh thì gọi là chị, lúc cần gọi chị thì gọi là chị dâu. Bộ nó muốn hại chết tôi nó mới yên lòng hả?
Tôi quay qua nhìn Nhật Duy, nhăn nhó như thể đang cầu xin cậu ta đừng có nghĩ là tôi bắt cá hai tay, là tôi đứng núi này trông núi nọ,... và tất cả chỉ là hiểu lầm, là một trò đùa mà thôi. Tuy vậy, hành động ăn năn hối cải mặc dù mình không có lỗi của tôi gần như chẳng có xi nhê của cậu ta. Tôi có cảm giác Nhật Duy đang nắm chặt tay của mình vào ,và vô tình cậu ta lại đang cầm tay của tôi.
Có nghĩa là sao? Có nghĩa là cậu ta đang rất tức giận, và cũng có nghĩa là cái tay tôi chuẩn bị nát ra như cám
" Em nói gì vậy?" Tôi cuống cuồng nhìn cái con nhỏ xấc láo vừa đẩy mình xuống vũng bùn của sự tội lỗi mặc dù tôi hoàn toàn ngây thơ vô tội kia bằng ánh mắt hình viên đạn, nhưng giọng nói vẫn ngọt ngào để.... dụ dỗ, dù biết chắc rằng thời tiết có thay đổi thế nào nó cũng không bị tôi dụ, nếu đó là kế hoạch của nó " Chị là chị dâu em bao giờ?"
Bên cạnh, ông người quen lâu năm của gia đình tôi và Nhật Duy xem chừng cũng cực kì hiếu kì. Người đâu mà hóng hớt thế chứ lại . Ông ta khẽ hỏi tôi " tôi nghe nói cô và cậu Duy có hôn ước mà!"
Ừ! Đúng thế đấy! Nhưng tại sao ông ta cứ phải chõ mồm vào việc riêng của tôi nhỉ? Tôi, trong lòng thì đang muốn nhảy xổ đến bóp nát ông ta ra, nhưng ngoài miệng vẫn phải cừoi rõ tươi " Đó là sự thật mà! cô bé này chỉ đang trêu chúng tôi thôi mà!"

Thế rồi, cái ông hóng hớt đó lại quay sang phía Thiên Huy và Thiên Ân, cười " Chào hai người! Cho hỏi.... quí cô và quí cậu đây là...?" Chắc hẳn ôgn ta lại muốn dùng tôi làm bàn đạp để mở rộng quan hệ với những tập đoàn khác đây mà! Rõ là đáng ghét. vừa hóng hớt, vừa cơ hội. Mà có khi, chỉ vài phút nữa thôi, ông ta sẽ kể hết mọi chuyện ẹ tôi ,và dù là tôi làm đúng hay làm sao, đó là sự thật hay giả dối, tôi cũng sẽ chết
Thiên Huy khẽ nhếch mép nhìn ôgn ta " Tôi là Trần Thiên Huy - người thừa kế chính thức của tập đoàn Silver Star. Còn đây là em gái của tôi"
" Phụt!" Cái li rượu trên tay rơi xuống đất, vỡ choang ra, và dòng rượu được phun ra một cách không thể kìm chế, rất may là không bắn vào ai cả Ôi cha mẹ ơi! Vấn đề ở chỗ: ngừoi vừa có hành động khiếm nhã kia chính là tôi mà không phải là ai khác. Mất tư cách, mất tư cách.
Dù biết rằng nhà Thiên Huy và Thiên Ân rất rất rất giàu nhưng thật là không ngờ... Silver Star - tập đoàn kinh tế lớn nhất nhì nước, đứng ngang hàng với K.I.N.G của nhà Nhật Duy. Xét về kinh tế thì Silver và K ngang ngửa, nhưng xét về chính trị, thì Silver đứng trên hẳn một bậc. Và đó cũng chính là lí do vì sao ba mẹ tôi và ba mẹ Duy nhất định phải tạo ra một hôn ước cho chúng tôi.
Trước giờ, người thừa kế của Silver luôn nằm trong vòng bí mật, chưa từng lộ diện, huống chi là xuất hiện ở nơi đông người thế này. vÀ thật không ngờ, đó lại là Huy và Ân. Tôi, gần như đang há hốc mồm vì kinh ngạc, thậm chí còn không có tâm trí để nuốt nứoc bọt hay uống một ngụm rượu cho đỡ shock.
Bên cạnh tôi, Nhật DUy lại bình tĩnh hơn cả. Cậu ta chỉ khẽ bước tới trước mặt Thiên Huy, chìa tay ra " Cạnh tranh công bằng"
Không hiểu đang định làm cái trò gì nữa, nhưng tôi chợt nhận ra là hai bàn tay đó đang bóp chặt vào nhau. Và Huy khẽ cười " OK!"

" Đó là lí do vì sao chúng ta ở đây!" Duy nhìn tôi, cừoi " Về thôi!" và kéo tôi đi trước ánh mắt ngỡ ngàng và sự ngạc nhiên đến tột độ của ông khách xí xọn kia.
Sự đối mặt của ba người thừa kế ba tập đoàn lớn nhất nước: Silver Star, K.I.N.G và L.A.D. Thật là khó nói, nhưng thú thực là... tôi chẳng hiểu nổi Duy và Huy vừa các cược với nhau cái gì nữa, chỉ biết là ngoài mặt cười nói, trong lòng thì bốc lửa. Cứ nhìn cái ánh mắt của họ thì biết
Thôi! Nói chung là như vậy! tôi sẽ không suy nghĩ quá nhiều vì chuyện gì đến cũng sẽ đến.
Chỉ biết rằng từ đây sóng gió sẽ nổ ra liên hồi.
END CHAP